Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức Quỷ

Chương 81



Khi Mộc Thập mở cửa bước ra, nét mặt đã trở lại trạng thái bình thường, Mộc Quân Lâm dựa vào bức tường bên cạnh, cúi đầu, như thể đang đợi cô.

Cô đóng cửa lại, ngả người ra sau.

Hai người đều không lên tiếng, Mộc Quân Lâm cũng không nhìn cô, vẫn duy trì tư thế ban đầu, giống như chờ cô lên tiếng trước.

Giờ phút này, nhìn thấy thứ Mộc Cửu Lâm để lại, thật sự Mộc Thập có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng cô không muốn hỏi hắn, sau một lúc lâu, cô chỉ hỏi một câu: “Ông ấy qua đời ngày nào?”

“Chính là ngày hôm nay.”

Hắn trả lời.

Ánh mắt Mộc Thập khẽ lóe lên, cuối cùng cũng hạ mắt xuống che giấu biểu cảm của mình, khi ngẩng đầu lên nhìn, hiểu ra điều gì đó, cô lên tiếng: “Anh chọn thời gian này bắt tôi đến, chính là để tôi biết sự thật năm đó.”

Mộc Quân Lâm mỉm cười: “Ông ấy đã nuôi anh hơn mười năm, coi như anh báp đáp ông ấy, anh nghĩ ông ấy sẽ rất vui.”

Nghe vậy, Mộc Thập lạnh lùng nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu anh muốn báo đáp ông ấy, vậy thì bây giờ thả con gái ông ấy đi đi.”

Vẻ mặt Mộc Quân Lâm có chút đau lòng, quay đầu nhìn cô, “Mộc Thập, sao em lại muốn rời khỏi đây như thế vậy chứ? Anh sẽ không ép em làm việc em không muốn, anh chỉ muốn ở cùng em bảy ngày thôi, yêu cầu này cũng không quá đáng mà.”

Mộc Thập nhìn thẳng về phía trước nói: “Anh bắt tôi đợi ở đây chính là ép tôi làm việc tôi không muốn làm đó.”

“Và nếu anh nói đó là cái giá của sự tự do của anh trai em thì sao?”

Mộc Thập sững sờ, quay đầu nhìn hắn: “Anh nói vậy nghĩa là gì?”

Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn cô ấy như một người sở hữu quyền lực, “Sau bảy ngày, anh sẽ để anh trai em quay lại bên cạnh em, em thấy điều kiện trao đổi này thế nào?”

Một điều kiện rất hấp dẫn, điều mà Mộc Thập hy vọng nhất là anh trai an toàn trở về bên cạnh cô, vì vậy cô không nhịn được hỏi: “Anh, nói thật sao?”

“Anh đã nói rồi, Mộc Thập, anh sẽ không bao giờ nói dối em.”

Ánh mắt Mộc Thập dán chặt trên mặt hắn, muốn từ vẻ mặt tươi cười kia, xác nhận độ tin cậy trong lời nói của hắn, trên thực tế, cho dù cô có tin hay không, Mộc Quân Lâm có giữ lời hứa này hay không, bây giờ cô thật sự không có lựa chọn nào khác, trên hòn đảo này, bên cạnh người đàn ông khó hiểu này, cô hoàn toàn bị động, trừ phi, trừ phi Nguyễn Ngôn Hi có thể tìm được cô.

Nhưng làm thế nào để tìm thấy cô? Mộc Quân Lâm đã ẩn mình trong bóng tối nhiều năm như vậy, Leach chỉ là một trong những thân phận của hắn, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, từ đầu đến giờ, mỗi nước đi đều do hắn sắp xếp, hắn là người chơi cờ, mọi người đều là quân cờ của hắn, do hắn khống chế.

Cho nên, cô biết rất rõ, nếu bảy ngày này, hắn không muốn bị quấy rầy, bị phát hiện, vậy thì hắn thật sự có thể làm được, vấn đề là cô nhìn biểu hiện của hắn, phân tích một số hành vi trước đây của hắn, cô có phỏng đoán, cô cũng hỏi: “Anh có liên lạc với Nguyễn Ngôn Hi, đúng không?”

“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”

Hắn cười nhạt.

Điều đó có nghĩa là hắn có liên hệ, cô cười lạnh, “Tôi nghĩ anh thích như vậy, vì trò chơi đó, không phải sao?”

Hắn thừa nhận: “Đúng vậy, anh không muốn ai làm phiền chúng ta, nhưng như vậy mới thú vị hơn, anh đã cho anh ta một số gợi ý, nhưng em nghĩ anh ấy có thể tìm tới đây trong bảy ngày sao?”

“Anh ấy sẽ tìm thấy tôi.”

Giọng điệu của cô rất kiên quyết.

Mộc Quân Lâm cười quái dị, “Vậy chúng ta phải xem anh ta có thể làm gì cho em.”

Giống như ám chỉ điều gì đó.

“Không phải trước đây em đã nói rằng em không muốn ở cùng anh vì anh là một kẻ giết người sao, nếu anh ta cũng làm vậy, em vẫn sẽ nói như vậy sao?”

Trái tim Mộc Thập thắt lại, cô không biết hắn đã nói gì khi liên lạc với Nguyễn Ngôn Hi, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Anh ấy sẽ không giết người, đây là ranh giới cuối cùng của anh ấy, bất kể là vì cái gì.”

“Nhưng yêu một người là cho đi tất cả vì cô ấy, dùng tất cả khả năng để bảo vệ cô ấy sau lưng mình, cho nên mấy năm nay, dù hành động gì, cũng là vì hôm nay, vì kết quả này, sao phải quan tâm đến việc sử dụng thủ đoạn gì chứ.”

Vừa nói, ánh mắt hắn cứ nhìn Mộc Thập, vừa tập trung vừa đáng sợ.

Mộc Thập nhíu mày, Mộc Quân Lâm quá cố chấp, quá cực đoan, chuyện này có liên quan đến môi trường sinh trưởng của hắn, bao gồm cả ba cô, cho nên Mộc Thập cũng biết tình cảm mà hắn nói là thứ tình cảm méo mó, hắn không hiểu tình yêu, cách hắn thể hiện cũng đáng sợ không kém, hãm hại, truy đuổi, tiếp cận, bắt cóc, giống như hắn đuổi theo con mồi của mình.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Mộc Quân Lâm tới gần cô hơn.

Mộc Thập theo bản năng lùi lại một bước, lại ngước lên nhìn hắn, ánh mắt của hắn có chút thay đổi.



Mộc Thập đang ở trên một hòn đảo, manh mối có được khiến Nguyễn Ngôn Hi có chút bất lực, mặc dù cuối cùng anh cũng biết manh mối, nhưng trên trái đất này có rất nhiều đảo nhỏ, những hòn đảo đã được phát hiện và những hòn đảo chưa được phát hiện, không dễ để xác định đó là hòn đảo nào.

Nhiều hòn đảo hoàn toàn không có tín hiệu, ngay cả khi có, anh biết rằng Mộc Quân Lâm sẽ không sử dụng thiết bị liên lạc để anh phát hiện.

Anh trai của Mộc Thập và Cao Lăng Trần đều đang tìm kiếm tung tích của Mộc Thập, nhưng bọn họ không tìm thấy gì, giống như Mộc Quân Lâm nói cho bọn họ biết, ngoại trừ manh mối hắn đưa ra, nếu không thì họ không thể nào tìm được.

Và tại thời điểm này, có một vụ án ở thành phố S, một vụ án tưởng chừng như không đáng để mắt tới.

Một người đàn ông hơn 30 tuổi bước vào một trung tâm tâm mua sắm vào buổi trưa, lúc đầu mọi thứ có vẻ bình thường, không ai chú ý đến hắn, sau đó hắn bước vào một trong những cửa hàng bán quần áo, một nhân viên nữ đến chào hắn, nhưng người đàn ông đột nhiên lấy ra một con dao sắc từ trong túi, đâm nữ nhân viên bán hàng, thậm chí đâm còn đâm rất nhiều nhát, bởi vì xảy ra quá nhanh khiến mọi người không thể ngăn chặn, khi những người khác tiến lên chế ngự hắn, nữ nhân viên bán hàng đã chết ngay tại chỗ.

Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, bắt giữ kẻ tấn công ngay tại chỗ, khi bị bắt người đó rất kích động, cứ một mực gào thét.

Tưởng Tề xử lý xong hiện trường, quay lại cục nói với Cao Lăng Trần: “Đội trưởng, lúc tôi đến đó, tôi nghe thấy hắn hét lên: “Quái vật, tôi đã giết quái vật, cô ấy là quái vật.”

Cao Lăng Trần lập tức phán đoán: “Có lẽ trước kia nạn nhân và hắn có thù oán cá nhân.” “

Tưởng Tề lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi kiểm tra lý lịch, hai người chưa từng có điểm gì chung, nạn nhân luôn đối xử tốt với người khác, chưa bao giờ có mâu thuẫn với người khác, tôi hỏi nhân viên bán hàng có mặt lúc đó, họ nói rằng lúc đó nạn nhân nói, chào anh, anh cần mua loại quần áo gì? Sau đó bị kẻ tấn công ám sát. Đội trưởng, có thể là hung thủ có chút vấn đề về tâm thần, bởi vì hắn đã lảm nhảm một số điều không thể giải thích được.”

Cao Lăng Trần cau mày: “Đúng lúc, cho hắn kiểm tra tinh thần luôn đi.”

“Nếu hắn thật sự có vấn đề về tâm thần, thì nạn nhân sẽ không..”

Sau đó, Tưởng Tề không nói gì nữa.

“Hung thủ có người thân không?”

Tưởng Tề lắc đầu, hiển nhiên đã điều tra rõ, “Không có, trước đó có một người anh trai, năm ngoái đã qua đời rồi, chô nên hắn đang sống một mình.”

Cao Lăng Trần gật đầu: “Thì ra là thế, tôi biết rồi, chúng ta tiếp tục điều tra.”

Tưởng Tề vừa muốn rời đi, lại quay đầu lại hỏi: “Đội trưởng, có tin tức gì của Mộc Thập không?”

Nghe thấy Mộc Thập, Cao Lăng Trần nhíu mày, vẻ mặt buồn bã, “Vẫn chưa, nhưng vì Mộc Quân Lâm có cung cấp manh mối, sẽ tìm được cô ấy thôi, không cần nhờ Nguyễn Ngôn Hi đến xem vụ án này.”

Tưởng Tề đồng ý: “Ừm, tôi biết rồi.”

Đã bắt được hung thủ, quả thật không cần anh ta đến giúp.

Nhưng một giờ sau, Nguyễn Ngôn Hi lại nhận được cuộc gọi từ Cao Lăng Trần.

Cao Lăng Trần nói với anh về vụ án qua điện thoại, Nguyễn Ngôn Hi không có hứng thú nghe, nhưng cuối cùng, anh có chút không hiểu.

Hung thủ nói muốn gặp anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.