Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đứng cạnh nhau ở đuôi thuyền, nhìn mặt biển tĩnh lặng.
Sau một lúc lâu, Mộc Thập lên tiếng: “Hắn nhảy xuống, nhưng em không biết vì sao, em luôn cảm thấy hắn sẽ không chết.”
Có lẽ là bởi vì vẻ mặt lúc đó của hắn, hoặc là vì những gì hắn nói lúc nãy, Mộc Thập cảm thấy có lẽ một ngày nào đó Mộc Quân Lâm sẽ lại xuất hiện trước mặt cô.
“Còn sống thì anh cũng sẽ không để hắn có cơ hội đưa em đi lần nữa.”
Nguyễn Ngôn Hi vươn tay ra nắm lấy vai cô, “Mấy ngày nay nhất định em không được ăn ngon rồi, trên đảo thì có gì ăn ngon chứ.”
Mộc Thập lắc đầu: “Không có, đồ ăn rất ngon, kỹ thuật nấu nướng của Mộc Quân Lâm rất tốt, nguyên liệu nào cũng có, hải sản cũng rất ngon.”
Nguyễn Ngôn Hi nheo mắt nhìn cô, có chút không vui, “Có vẻ em rất hài lòng với cuộc sống ở đó?”
Mộc Thập thật sự gật đầu: “Nơi đó khá thích hợp để nghỉ dưỡng, biệt thự rất rộng, có vườn, không ai quấy rầy, anh xem thử sẽ biết.”
“Vậy thì Mộc Quân Lâm nấu ăn ngon hơn anh sao?”
Tiếp tục gật đầu: “Đúng là hắn làm ngon hơn anh.”
Nguyễn Ngôn Hi nghiến răng nghiến lợi căm hận, càng không vui, “Đáng tiếc bây giờ không rõ tung tích của hắn, em tiếc lắm sao?”
“Đúng vậy, nếu không có thể bảo hắn làm đầu bếp cho em.”
“Xem như đầu bếp thôi sao?”
“Nếu không thì sao?”
Mộc Thập nghiêng người nhìn vẻ mặt anh, “Chẳng lẽ anh lại ghen sao?”
Nguyễn Ngôn Hi đưa tay véo mặt cô, “Không phải anh luôn là đầu bếp cho em sao, đúng rồi, nói mới nhớ, có phải chúng ta nên xác định lại quan hệ không.”
“Không phải lần trước đã xác định rồi sao.”
Nguyễn Ngôn Hi phẫn nộ, “Lúc đó bị gián đoạn!”
“Đúng rồi, vậy anh muốn xác định quan hệ thế nào?”
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngay cả cách nói chuyện cũng khác, không có sự tự tin và bình tĩnh như trước đây, cảm thấy có chút lo lắng, “Ahem, Mộc Thập, anh biết, anh không phải là một người đàn ông hoàn hảo, mặc dù chỉ số IQ cao, các phương diện khác cũng hoàn hảo, khụ, nhưng có lẽ vẫn còn chút thiếu sót, tất nhiên, ai cũng có khuyết điểm mà. À, có thể anh không đủ mạnh mẽ để bảo vệ em, nếu không, em đã không bị người khác bắt đi, nhưng dù em ở đâu, xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ dùng mọi cách để tìm được em, giống như lần này. Sau đó, sau mấy ngày xa cách em, anh rất nhớ em, bây giờ, em lại ơ rbên cạnh anh rồi, anh muốn nói…Em có cảm thấy đoạn văn này rất hỗn loạn, không có logic không?”
“Có.”
“Được rồi.”
Hiển nhiên Nguyễn Ngôn Hi không hài lòng với biểu hiện của mình, vì vậy anh chỉ dứt khoát từ bỏ, “Vì anh không giỏi biểu đạt tình cảm của mình danh cho người khác, nên anh nói thẳng với em, Mộc Thập, em có sẵn sàng chịu đựng anh suốt quãng đời còn lại, dù anh hơi ngây thơ, còn tsundere, nhưng mà lại toàn tâm toàn ý với em không? Nếu em chấp nhận, vậy anh sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh, không có lừa gạt, không có bóng tối, chỉ có tình yêu và sự ấm áp của em.”
Sau khi Mộc Thập nghe xong, câu đầu tiên là: “Vậy em có thể mang theo Simba được không?”
“Có thể…”
“Em…Nguyễn Ngôn Hi, anh bị làm sao vậy?”
“…”
Nguyễn Ngôn Hi không còn sức để nói, bởi vì anh vừa mới cầu hôn xong…thì bị say sóng nghiêm trọng…
“Ha ha ha.”
Tần Lỗi nhìn Nguyễn Ngôn Hi vẫn còn tái nhợt nằm trên ghế sofa, không nhịn được cười: “Ha ha ha, đây thực sự là lần đầu tiên tôi nghe nói có người đang cầu hôn, chưa nghe được đối phương trả lời đã bị say sóng, Nguyễn Ngôn Hi, cậu thật lợi hại!”
Nguyễn Ngôn Hi vẫn còn khó chịu, cũng không nói nhiều, vì vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt “gợi đòn” kia, nói: “Cậu cười đủ chưa?”
Tần Lỗi tiếp tục ôm bụng cười điên cuồng, cảm thấy khá hả dạ, “Chưa, ha ha ha, hiếm khi thấy cậu ăn quả đăng như vậy, sao cười đủ được, thật sự là muốn cười chết luôn.”
Lúc này, Mộc Thập đang rót nước nóng từ phòng bếp đi tới, nhàn nhạt nói Tần Lỗi: “Thật ra thì thật sự có thể chết vì cười.”
“…”
Tần Lỗi hét lên: “Đừng có khoe tình cảm lộ liễu vậy được không! Còn nữa, Mộc Thập, cô có chấp nhận lời cầu hôn của cậu ấy không?”
Hai người, một nằm, một ngồi đều nhìn Mộc Thập.
“Tôi…”
Mộc Thập mở miệng nói thì lại bị ngắt lời, bởi tiếng chuông cửa reo lên, cô xoay người đi về phía cửa, để lại Nguyễn Ngôn Hi tối sẫm mặt và Tần Lôi đang chế giễu.
Mở cửa, Mộc Thập nhìn một nam một nữ ngoài cửa, một lúc lâu không nói nên lời vì kinh ngạc và kích động, một lúc lâu sau mưới tìm được giọng nói của mình, “Anh, anh trai.”
Tần Thiên Dương nhìn em gái mình, người mà anh đã lâu không gặp, vẻ mặt dịu dàng, “Tiểu Thạch Đầu.”
Mộc Thập vẫn còn sửng sốt, trong chốc lát cô không thể tin được anh trai mình, người mà cô đã nhớ nhung bấy lâu nay, lại xuất hiện trước mặt cô, vì vậy cô hỏi lại: “Anh ơi, thật sự là anh sao?”
“Ừm, thật sự là anh, anh về rồi.”
Lúc này, Mộc Thập mới thực sự hiểu được lời nói của Mộc Quân Lâm, hắn sẽ giữ lời hứa, lời hứa đó chính là để cho anh trai cô trở về.
—
Buổi tối, ra khỏi phòng dành cho khách nơi anh trai đang ở, Mộc Thập trở về phòng của mình, sau đó đi đến cửa phòng của Nguyễn Ngôn Hi bên cạnh, gõ cửa, sau đó mở cửa bước vào.
Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có đèn bàn cạnh giường sáng, ánh sáng ấm áp và dịu dàng chiếu lên mặt Nguyễn Ngôn Hi, anh đang nhắm mắt, như thể đã ngủ thiếp đi.
Mộc Thập nhờ ánh đèn đi đến bên giường, sau đó ngồi xuống mép giường, lắc chân, nhẹ giọng gọi anh: “Nguyễn Ngôn Hi.”
Người trên giường không có phản ứng gì cả.
Thấy vậy, Mộc Thập đưa tay véo mũi anh, sau mấy chục giây, người trên giường vẫn bất động, ngoại trừ mặt hơi đỏ.
Mộc Thập có chút buồn cười nhìn anh, sau đó buông mũi anh ra, cúi đầu hôn lên môi anh.
Người bị hôn lập tức mở mắt ra, Mộc Thập hơi rời đi, nhưng khoảng cần nhìn anh vẫn rất gần, trêu chọc: “Người đẹp ngủ say tỉnh rồi.”
Nhìn đôi mắt tươi cười của Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi giơ tay ấn đầu cô xuống, môi chạm vào nhau, anh hôn sâu hơn.
Sau một nụ hôn, môi anh áp lên môi Mộc Thập, mơ hồ nói: “Mộc Thập, em vẫn còn nợ anh một câu trả lời.”
Mộc Thập cười khúc khích, “Là sao, em nghĩ em đã trả lời anh rồi mà.”
Nguyễn Ngôn Hi lại mổ môi cô, “Sao anh lại không nhớ.”
Mộc Thập hơi ngẩng đầu lên, sau đó vươn tay trái ra trước mắt, chiếc nhẫn trên ngón áp út yếu ớt phát sáng dưới ánh đèn, “Nguyễn Ngôn Hi, lần sau anh giấu chiếc nhẫn đi, nhớ giấu nó ở một nơi không dễ tìm chút.”
Nguyễn Ngôn Hi: “…”
—
Nửa năm sau.
Những dòng chữ hiện lên trên màn hình đen.
Podstad: Do XG vi phạm quy định nghiêm trọng, đã bị thanh trừ.
Mars: Vậy có vẻ như chúng ta sẽ có một đối tác mới?
Lest: Anh ấy cũng sẽ dự cuộc họp này.
Độc Nhược: Vậy tại sao ánh sáng vẫn còn mờ, lần đầu đến họp mà đến trễ vậy thì không phải là thói quen tốt đâu.
Blue: Hãy kiên nhẫn, chỉ cần chờ đợchờ chút thôi.
Vài chút sau, ngọn đèn mờ duy nhất trong ngũ giác sáng lên.