Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 122: Vũ nhục đòn hiểm



Edit: ༄༂Mun༉

Phong Yên nghiêng đầu nhìn Phong Ngâm nói: “Phong Ngâm, ngươi tội gì chứ?” Phong Ngâm muốn gạt Vương gia đều là vì mình, bảy chữ ‘ giao cho Chấp Pháp Đường xử trí ’ cũng đã quyết định sinh tử của bọn họ, Vương gia đây là muốn đem bọn họ thật sự xử trí.

Phong Ngâm chua xót cười cười, sau đó hai người đồng thời bị người đưa tới Chấp Pháp Đường.

XXXX

Thượng thư phủ.

Phượng Tuyệt Trần trực tiếp bước đi vào trong sảnh, Ninh thượng thư cùng Thượng thư phu nhân còn chưa mặc chỉnh tề liền vội vội vàng vàng chạy ra, Ninh thượng thư vội vàng kêu: “Không biết Vương gia đại giá quang lâm, thần không tiếp đón từ xa…”

Phượng Tuyệt Trần lạnh lùng ngồi ở ghế trêи, “Người đâu?”

Ninh thượng thư không thể hiểu được nhìn Phượng Tuyệt Trần, người nào? Ninh thượng thư cau mày thật sự nghe không hiểu Phượng Tuyệt Trần nói, mà hắn có thể cảm giác được trêи người Vương gia mang theo sát khí, đủ để cho hắn vì cái này mà run rẩy, Thượng thư phu nhân bên cạnh Ninh thượng thư sắc mặt trắng bệch lại làm bộ nghe không hiểu, chỉ là thân thể mặc quần áo đơn bạc trong gió lạnh có chút run rẩy.

“Vương gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ninh thượng thư lo lắng hỏi.

“Bổn vương hỏi lại một lần, người đâu?”

Thượng thư phu nhân run đến càng thêm lợi hại, Ninh thượng thư lúc này mới cảm thấy không thích hợp nhìn về phía phu nhân mình, còn chưa nói chuyện, Thượng thư phu nhân dưới áp lực Phượng Tuyệt Trần đột nhiên ngồi quỳ trêи mặt đất, Ninh thượng thư sắc mặt đột biến: “Sao lại thế này, ngươi rốt cuộc làm cái gì?”

Thượng thư phu nhân đột nhiên lắc đầu kêu lên: “Không có, ta, ta cái gì cũng chưa làm…”

Ám vệ phía sau Phượng Tuyệt Trần lấy chủy thủ ra nháy mắt giữa công phu, chủy thủ liền đã gác ở trêи cổ Thượng thư phu nhân, từ trước đến nay Thượng thư phu nhân đanh đá hiện giờ lại một chữ cũng nói không nên lời, toàn thân run rẩy, Ninh thượng thư đại kinh thất sắc kêu: “Vương gia, nội tử nếu có chỗ nào đắc tội, còn thỉnh Vương gia xem ở lão thủ hạ lưu tình.”

Phượng Tuyệt Trần ánh mắt hàn ý, Ninh thượng thư xoay người nhìn phu nhân mình sau đó kêu lên: “Ngươi rốt cuộc làm cái gì còn không khai ra.”

Thượng thư phu nhân đã sợ tới mức nói không ra lời, chỉ có thể kịch liệt lắc đầu, rồi lại sợ hãi chủy thủ cắt đến cổ mình, “Không, ta cái gì cũng chưa làm, Cửu vương gia, ta thật sự cái gì cũng không biết.”

Ngón tay Phượng Tuyệt Trần hơi hơi gõ cái bàn, ám vệ kia đưa chủy thủ cắt một vết trêи cổ Thượng thư phu nhân, màu từ trêи cổ chậm rãi chảy xuống, Thượng thư phu nhân chỉ có thể đau ngao ngao kêu to lên, Phượng Tuyệt Trần gợi lên nụ cười tàn nhẫn: “Bổn vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc có nói hay không?”

Thượng thư phu nhân đã toàn thân sợ hãi kịch liệt run rẩy, Ninh thượng thư vội vàng quỳ xuống kêu lên: “Vương gia, có phải có hiểu lầm gì hay không?”

“Hiểu lầm? Vậy bổn vương hỏi ngươi, nhi tử ngươi Ninh Thiếu Thông ở nơi nào?”

“Thiếu Thông, Thiếu Thông không phải ở…” Ninh thượng thư nguyên bản muốn nói nhi tử ở trong phòng, nhưng ngẫm lại từ sau khi cơm chiều liền không thấy nhi tử, hiện giờ nghĩ đến, Ninh thượng thư bị suy đoán lớn mật nào đó dọa tới, vội vàng giữ chặt Thượng thư phu nhân kêu lên: “Ngươi rốt cuộc làm cái gì, còn không mau mau khai ra, ngươi muốn hại chết nhi tử sao!?”

Thượng thư phu nhân sắc mặt trắng bệch, không thể nói a, nếu nói nhi tử khẳng định là chết không thể nghi ngờ, Thượng thư phu nhân gắt gao cắn môi, một bên ám vệ không có kiên nhẫn, hiểu ý Vương gia ám vệ một phen đâm tay Thượng thư phu nhân, sau đó chủy thủ liền hung hăng lọt vào tay Thượng thư phu nhân, tiếng Thượng thư phu nhân thét chói tai vang vọng không ngừng, ở ban đêm an tĩnh đặc biệt thê thảm khủng bố.

Ninh thượng thư không đành lòng nhìn hình ảnh thảm không nỡ nhìn nha thế, ám vệ kia rút chủy thủ ra sau đó lại hung hăng đâm vào, tiếng Thượng thư phu nhân kêu liền không đình chỉ, “…A, ta nói, ta nói, cầu xin ngươi buông tha ta đi, đau quá, a…”

Ám vệ dùng sức rút chủy thủ ra mặt vô biểu tình nói: “Sớm nói không phải tốt hơn không.”

XXXX

Ở trong phòng âm u, Mục Thanh Ca không hề hay biết ngã trêи mặt đất, đột nhiên một chậu nước tát vào Mục Thanh Ca, thình lình bị tạt nước lạnh làm Mục Thanh Ca đột nhiên bừng tỉnh lại, thanh âm âm lãnh bí mật mang theo hận ý truyền đến: “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh.”

Lúc thấy người ngồi ở chỗ kia cầm roi, Mục Thanh Ca nhíu nhíu mày, lập tức liền biết rốt cuộc phát sinh việc gì, Ninh Thiếu Thông vẻ mặt âm trầm đi đến trước mặt Mục Thanh Ca, trêи cao nhìn xuống nàng, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa hung hăng đá bụng Mục Thanh Ca, hai tay Mục Thanh Ca bị trói, bị đột nhiên đá một chân như vậy cả người liền bay ra.

Ninh Thiếu Thông ngồi xổm xuống hung hăng nắm cằm Mục Thanh Ca, “Ngươi cẩu nương tiện nhân này, đều là bởi vì ngươi lão tử hôm nay mới biến thành cái dạng này, lão tử hôm nay liền để ngươi đền mạng.” Loại biểu tình này cơ hồ muốn ăn Mục Thanh Ca, “Ngươi không phải rất lợi hại sao? Ngươi hiện tại lợi hại cho ta nhìn một cái a, ngươi không phải biết ăn nói sao, ngươi nói cái cho ta xem a, ngươi tiện nhân này.” Nói hung hăng cho Mục Thanh Ca mấy cái bàn tay.

Ninh Thiếu Thông cầm lấy roi trực tiếp đánh trêи người Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca liền mày cũng không nhăn một chút, chỉ là hai tay bị trói ở phía sau vẫn luôn giãy giụa, nhưng hiện tại toàn thân nàng đều không có sức lực, chỉ có thể nghĩ cách lấy ngân châm trong tay áo ra, Ninh Thiếu Thông bên đánh bên mắng, đem hờn dỗi mấy ngày nay toàn bộ phát tiết trêи người Mục Thanh Ca.

Ninh Thiếu Thông nhìn Mục Thanh Ca quần áo rách nát, trêи da thịt tuyết trắng đều là vết roi, như thế cho người ta một loại cảm giác cấm ɖu͙ƈ, Ninh Thiếu Thông nhìn miệng khô lưỡi khô, lại nghĩ mình đã không có…sắc mặt Ninh thiếu thông nháy mắt trở nên càng thêm dữ tợn, Mục Thanh Ca nhìn Ninh Thiếu Thông trong mắt **, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn, ngân châm trong tay đã cắt đứt dây thừng.

“Ngươi kỹ nữ này, lớn lên chẳng ra gì lại có thể câu dẫn nhiều nam nhân như vậy, ta hôm nay nhưng thật ra muốn nhìn ngươi rốt cuộc có tiền vốn gì.” Nói liền muốn xé quần áo Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca đáy mắt hàn ý chợt lóe, thời điểm Ninh Thiếu Thông duỗi tay liền đã chế trụ cánh tay Ninh Thiếu Thông sau đó hung hăng gập lại, lúc Ninh Thiếu Thông thét chói tai đồng thời Mục Thanh Ca liền muốn đem ngân châm trong tay cắm vào trong tử huyệt hắn, nhưng lại bị người túm chặt cánh tay, sau đó chỉ nghe được răng rắc một tiếng, tay trực tiếp bị làm cho trật khớp, thị vệ một chân hung hăng đá trúng ngực Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca trực tiếp trúng tường sau đó hung hăng ngã xuống.

Tay Mục Thanh Ca không bị thương che lại ngực một búng máu phun ra, tay phải móng tay bén nhọn đau đớn làm nàng không tự giác nhíu mày, Ninh Thiếu Thông che lại cánh tay mình, “Xú kỹ nữ.”

Mục Thanh Ca hung hăng trừng mắt Ninh Thiếu Thông, nếu nội lực nàng không bị phong bế, vừa rồi cánh tay hắn khẳng định có thể bị nàng bẻ gãy, Ninh Thiếu Thông đi tới bàn tay to trực tiếp chế trụ cổ Mục Thanh Ca, “Ngươi muốn chết lão tử thành toàn cho ngươi.” Bàn tay to hung hăng bóp chặt cổ nàng.

Bởi vì bản năng cầu sinh làm nàng không tự giác nâng tay lên muốn bẻ tay Ninh Thiếu Thông ra, mà miệng cũng không ý thức mở ra, Ninh Thiếu Thông thực hưởng thụ nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca, “Xú kỹ nữ, cầu ta a, cầu ta, ta liền thả, ngươi nói chuyện cho lão tử.”

Cầu ngươi? “Kiếp sau, cũng không thể.” Mục Thanh Ca hung hăng nói.

Ninh Thiếu Thông bị Mục Thanh Ca chọc, sau đó cười lạnh đem Mục Thanh Ca ném trêи mặt đất, “Ngươi yên tâm, lão tử sẽ không để ngươi dễ dàng chết như vậy, lão tử dù cho đang ở địa ngục cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi quá tốt.” Nói bàn tay to liền xé rách quần áo Mục Thanh Ca, nhìn trêи da thịt tuyết trắng đan xen miệng vết thương, Ninh Thiếu Thông cười vẻ mặt ɖâʍ đãng, “Không thể tưởng được ngươi lớn lên bình thường, thân hình lại hoàn hảo như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.