Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 124: Bị phạt



Edit: ༄༂Mun༉

Phượng Tuyệt Trần tự mình đút dược cho Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca uống mấy lần liền hỏi: “Lăng Phong cùng Phong Yên đâu?” Theo đạo lý, bọn họ hẳn là xuất hiện ở trước mặt mình a.

“Không cần lo lắng bọn họ, ngươi trước tự chăm sóc mình là được.” Phượng Tuyệt Trần nhàn nhạt nói.

Mục Thanh Ca nguyên bản gật đầu, nhưng ngẫm lại không thích hợp, “Không đúng, Lăng Phong cùng Phong Yên rốt cuộc ở chỗ nào?” Đừng nói Lăng Phong, nàng mất tích nên lo lắng hãi hùng nhất hẳn là Phong Yên, nhưng Phong Yên cư nhiên không có xuất hiện ở chỗ này.

“Uống thuốc trước đã, uống thuốc xong, ta liền nói cho ngươi.”

Mục Thanh Ca nhìn Phượng Tuyệt Trần, sau đó ngoan ngoãn uống xong dược, Phượng Tuyệt Trần đem chén tùy ý đặt ở một bên, nhìn mưa to bên ngoài nói: “Lăng Phong ở viện môn khẩu.”

Mục Thanh Ca cưỡng bách mình xuống giường, Phượng Tuyệt Trần muốn ngăn lại lại thấy khuôn mặt Mục Thanh Ca kiên định, Phượng Tuyệt Trần chỉ phải từ bên kia cầm áo ngoài phủ thêm cho Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca từng bước một suy yếu đi ra bên ngoài, Phượng Tuyệt Trần dứt khoát trực tiếp đi qua chặn ngang bế Mục Thanh Ca lên đi ra ngoài.

Mục Thanh Ca liếc mắt liền thấy Lăng Phong quỳ gối ở viện môn khẩu, quần áo toàn thân hắn đều ướt, tóc ướt lộc cộc vuông góc trêи vai, tùy ý mưa gió cuồng phong đánh vào trêи người hắn, Mục Thanh Ca cau mày sau đó từ trong lòng ngực Phượng Tuyệt Trần xuống, “Lăng Phong, ngươi làm gì?”

Lăng Phong đi vào Cửu vương phủ nghe được tin tức Mục Thanh Ca đã không có việc gì liền vẫn luôn quỳ gối nơi này, hiện giờ nghe được thanh âm Mục Thanh Ca vội vàng ngẩng đầu, nhìn trêи mặt nàng còn có chút sưng đỏ, khóe miệng vẫn ô thanh, đặc biệt là tay phải băng bó chói mắt như vậy, Lăng Phong tự trách rũ đầu xuống, không nói lời nào.

Mục Thanh Ca nhìn bộ dáng Lăng Phong liền đi về phía hắn, Phượng Tuyệt Trần tay mắt lanh lẹ giữ chặt cánh tay Mục Thanh Ca, lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm cái gì, miệng vết thương ngươi còn chưa lành, ngươi còn muốn sinh bệnh sao?” Chẳng lẽ một hạ nhân đối với nàng mà nói quan trọng như vậy sao a? Làm nàng không tiếc bị sinh bệnh uy hϊế͙p͙ cũng muốn đi qua sao!?

“Để ta qua đi.” Mục Thanh Ca quay đầu lại nhìn Phượng Tuyệt Trần, mang theo một tia cầu xin.

Phượng Tuyệt Trần nhìn đôi mắt Mục Thanh Ca, sau một lúc lâu sau mới buông tay, Mục Thanh Ca mạo mưa to đi đến trước mặt Lăng Phong, Lăng Phong bị dọa nhảy dựng: “Tiểu thư, thương ngươi còn chưa lành…”

“Ngươi đứng lên.” Mục Thanh Ca thình lình nói.

Lăng Phong sửng sốt.

“Đứng lên.”

“Tiểu thư, ngươi mau vào đi, không có bảo vệ tốt tiểu thư đều là trách nhiệm của ta, đây là ta nên làm.”

“Chuyện này không liên quan đến ngươi, muốn nói trách nhiệm, trách nhiệm đều ở trêи người ta.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt nói, nàng biết rõ có vấn đề lại vẫn muốn đi gặp Thượng thư phu nhân, lúc này mới làm ra vấn đề như vậy, “Ngươi đứng lên đi.”

“…Tiểu thư.”

Mục Thanh Ca thấy Lăng Phong vẫn quỳ trêи mặt đất, nàng chỉ có thể thở dài, tư vị mưa to đánh vào trêи người thật sự không dễ chịu, Mục Thanh Ca phanh một chút đột nhiên quỳ xuống, Lăng Phong sợ tới mức trừng lớn đôi mắt, “Nếu ngươi muốn quỳ, ta đây cũng quỳ.” Chuyện này đều là bởi vì nàng dựng lên, nói đến cùng Lăng Phong đều là vì nàng mới liên lụy.

“Tiểu thư, không được, ngươi mau đứng lên, tiểu thư.” Lăng Phong lập tức liền muốn nâng Mục Thanh Ca.

Sắc mặt Mục Thanh Ca càng ngày càng tái nhợt, Lăng Phong lúc này mới lập tức đỡ Mục Thanh Ca lên, Phượng Tuyệt Trần bước đi tới từ trong tay Lăng Phong tiếp nhận Mục Thanh Ca, “Ngươi điên rồi có phải hay không?”

Mục Thanh Ca dựa vào trong lòng ngực Phượng Tuyệt Trần nói: “Ta tự mình làm ra chuyện, hẳn là ta gánh vác mà không phải người khác.”

Phượng Tuyệt Trần đem Mục Thanh Ca ôm vào phòng, đang muốn gọi người hầu hạ Mục Thanh Ca thay quần áo, Mục Thanh Ca lại bắt lấy cánh tay Phượng Tuyệt Trần hỏi: “Phong Yên đâu?”

Phượng Tuyệt Trần không nói gì trực tiếp ôm Mục Thanh Ca đặt ở trêи giường, cũng không màng trêи người nàng ướt lộc cộc, mà Phượng Tuyệt Trần trầm mặc lại làm Mục Thanh Ca càng thêm nóng vội, nàng hẳn là có thể nghĩ đến kết cục của Phong Yên, “Mang ta đi gặp Phong Yên.”

“Mục Thanh Ca.” Phượng Tuyệt Trần trầm hạ thanh âm.

“Ngươi biết tính cách ta.”

“Ngươi cũng biết tính tình ta.” Mặt Phượng Tuyệt Trần hoàn toàn lạnh lùng, “Ngươi nếu nói thêm một chữ nữa, về sau đều đừng nghĩ gặp lại Phong Yên.” Nói, liền đóng cửa đi ra, thị nữ nơm nớp lo sợ cường ngạch đi vào, “Quận chúa, xin cho nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo.”

Mục Thanh Ca trong lòng lo lắng Phong Yên, sau khi đổi quần áo, Mục Thanh Ca liền vội muốn ra cửa, thị nữ vội vàng ngăn lại Mục Thanh Ca kêu: “Thụy Dương quận chúa, còn thỉnh không cần khó xử nô tỳ, Vương gia phân phó qua nhất định phải để ngươi nghỉ ngơi thật tốt.”

“Tránh ra.”

“Thụy Dương quận chúa.”

“Nói cho ta, Phong Yên ở chỗ nào?” Nếu có thể đến nơi này hầu hạ nàng, hẳn là người Phượng Tuyệt Trần có thể tín nhiệm, vậy nhất định biết Phong Yên ở nơi nào, Mục Thanh Ca đối diện ánh mắt thị nữ né tránh, lại trước sau cũng không dám nhiều lời, “Ngươi nhất định biết, mau nói cho ta.”

Thị nữ do dự một lát đột nhiên quỳ xuống khẩn cầu nói: “Còn thỉnh quận chúa cứu Phong Yên cô nương cùng Phong Ngâm công tử, bọn họ hiện tại ở Chấp Pháp Đường.” Nàng là nha hoàn Cửu vương phủ trung thành và tận tâm, các nàng cũng là người chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, ngay cả có dao nhỏ gác ở cổ mình cũng tuyệt đối không thể nói, nhưng nàng đã từng được Phong Ngâm công tử chiếu cố, nàng thật sự không đành lòng nhìn Phong Ngâm công tử chết thảm.

“Dẫn đường.”

Thị nữ kia vội vàng đứng dậy mang theo Mục Thanh Ca đi về phía Chấp Pháp Đường, mà Lăng Phong canh giữ ở bên ngoài nguyên bản là muốn ngăn cản Mục Thanh Ca, lại nghe là tin tức Phong Yên cũng liền thu tay lại.

Trong Chấp Pháp Đường âm trầm tràn ngập lệ khí, mà thủ vệ Chấp Pháp Đường cản lại bọn họ, thị nữ kia vội vàng nói: “Không xong, nô tỳ đã quên không có lệnh bài Vương gia bất luận kẻ nào cũng không cho vào Chấp Pháp Đường, khó có thể mang Phong Ngâm công tử cùng Phong Yên cô nương đi.”

Lệnh bài? Mục Thanh Ca từ trong lòng lấy ra lệnh bài lần đầu gặp Phượng Tuyệt Trần lấy từ chỗ hắn, “Cái này có thể chứ?” Mà ở thời điểm Mục Thanh Ca lấy ra, thủ vệ đứng ở Chấp Pháp Đường đột nhiên quỳ xuống, thị nữ kinh ngạc nhìn Mục Thanh Ca, hiển nhiên không nghĩ tới Mục Thanh Ca cư nhiên lại có lệnh bài Vương gia, Vương gia cư nhiên tín nhiệm Thụy Dương quận chúa như thế.

Mục Thanh Ca một đường thông suốt, trực tiếp tới Chấp Pháp Đường nơi nghiêm thẩm, nhìn đủ loại hình cụ, Mục Thanh Ca không tự giác nhíu mày, mà phía trước vang lên thanh âm cũng làm Mục Thanh Ca cảm thấy kinh hồn táng đảm, nghĩ lại không phải tiếng kêu mà là thanh âm đánh trêи người người khác, làm người có thể tưởng tượng ra cái loại da tróc thịt bong.

Mà ở tận cùng bên trong, Phong Yên cùng Phong Ngâm đều bị treo trêи không, quần áo trêи người đều rách tung toé, miệng vết thương trêи người thật là đủ loại màu sắc hình dạng đều có, thật sự nàng bị đánh còn không bằng như vậy a, Mục Thanh Ca cau mày nhìn Phong Yên cùng Phong Ngâm, thật sự là không rõ vì sao Phong Ngâm cũng ở bên trong, hơn nữa bị thương còn nặng hơn Phong Yên rất nhiều.

Bởi vì thấy đám người Mục Thanh Ca đến, người hành hình bên kia đều dừng tay, Phong Yên cùng Phong Ngâm nghe được thanh âm hơi hơi ngẩng đầu thấy là Mục Thanh Ca, Phong Yên nhìn Mục Thanh Ca rất kinh ngạc, nhưng thấu tiểu thư bình an không có việc gì lại nhẹ nhàng thở ra, “Tiểu thư…” Phong Yên vô lực kêu.

Người đi đầu Chấp Pháp Đường thấy Mục Thanh Ca nhanh chóng đi tới, là một nam tử rất trẻ tuổi, mặc quần áo màu ám đen, không tính anh tuấn lại rất dễ coi, chỉ là vết sẹo trêи má làm người cảm thấy sợ hãi, “Các ngươi là ai? Không có lệnh bài Vương gia bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào Chấp Pháp Đường, nếu không xử trí.”

Mục Thanh Ca lấy ra lệnh bài trong tay, nam tử Chấp Pháp Đường khẽ nhíu mày nhìn Mục Thanh Ca, “Lệnh bài ở đây, thả bọn họ xuống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.