Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 129: Đánh gãy hai chân



Edit: ༄༂Mun༉

Hai mươi đại bản nói nhiều không nhiều nói ít không ít, nhưng đối với da thịt non mịn Thượng thư phu nhân quả thực chính là một số trời, Thượng thư phu nhân cả kinh kêu lên: “Mục Thanh Ca, ngươi dám, ta đường đường chính là Thượng thư phu nhân, ngươi cư nhiên dám động thủ với ta, Mục Thanh Ca…a…” Chỉ là nô bộc bên cạnh cũng không phản ứng nàng, mà là trực tiếp đem nàng đẩy lên trêи mặt đất, sau đó bắt đầu hành hình.

Thượng thư phu nhân thời điểm côn đầu tiên rơi xuống liền bắt đầu thét chói tai, có kêu có mắng, rất là thảm thiết, làm bọn nha hoàn bên cạnh đều không nỡ nhìn thẳng, mà vừa rồi nha hoàn đưa khăn tay cho Mục Thanh Ca lại ngay lúc này trộm nhìn về phía Mục Thanh Ca, nhìn khăn tay trong tay nàng hơi hơi nhíu mày một chút.

Mục Thanh Ca ngồi ở trêи ghế tiếp nhận nước trà Lăng Phong đưa, thong thả ung dung uống trà nóng, mà Minh quản gia đi đến bên cạnh Mục Thanh Ca nhẹ giọng hỏi: “Đại tiểu thư, Ninh phu nhân nói đến cùng cũng là phu nhân Ninh thượng thư, Ninh thượng thư cũng coi như là người Tướng gia bên này, ngươi xem…”

Mục Thanh Ca tùy ý đem chén trà đặt ở một bên, trầm mặc nhìn người hành hình bên kia, Minh quản gia đứng ở một bên cũng không hề nói thêm cái gì, mà mọi người càng nhiều còn lại là kính sợ cũng ngờ vực, không biết hôm nay Thượng thư phu nhân sao lại tới cửa tìm đại tiểu thư, có người chú ý đến cổ tay phải Mục Thanh Ca băng bó, chẳng lẽ tiểu thư bị thương cho nên đi biệt trang tu dưỡng sao? Nhưng là Thượng thư phu nhân sao lại tìm tới cửa!?

Hiển nhiên Thượng thư phu nhân còn có thể đủ lên tiếng thét chói tai, tới cuối cùng cũng chỉ có quỳ rạp trêи mặt đất hơi thở thoi thóp, ʍôиɠ Thượng thư phu nhân đều là một mảnh đỏ bừng còn ờ đùi, sau khi đánh xong hai mươi đại bản, hai mắt Thượng thư phu nhân vừa lật trực tiếp ngất đi.

Mục Thanh Ca lúc này mới đứng lên đi đến cửa đại sảnh, trêи cao nhìn xuống người té xỉu trêи mặt đất, “Người tới, đem Thượng thư phu nhân hoàn hảo không tổn hao gì đưa về Ninh phủ, thuận tiện nói cho Ninh đại nhân, bổn quận chúa bất quá chỉ là trừng phạt nhỏ một chút, nếu có lần sau, bổn quận chúa không chỉ đánh nàng hai mươi đại bản đơn giản như vậy, mà là lột da nàng.” Thanh âm thanh lãnh bí mật mang theo tàn nhẫn, xuyên thấu tâm mỗi người ở đây, làm người nơm nớp lo sợ đều rũ xuống tầm mắt, không dám nhìn tới khuôn mặt thanh tú rồi lại lãnh khốc của đại tiểu thư.

Ở trêи đường Diệp cư buổi chiều, Lăng Phong nhịn không được nên hỏi: “Ngươi căn bản không cần phải hạ lệnh đánh nàng.”

“…”

“Ngươi làm bộ tâm địa ác độc, nhưng ta có thể nhìn ra ngươi không đành lòng.” Lăng Phong nói.

“…Ninh Thiếu Thông kiêu ngạo ương ngạnh như thế, không coi ai ra gì nói đến cùng cũng là mẫu thân này sủng hư, vì con trai của nàng, nàng có thể từ bỏ hết thảy, vinh hoa phú quý.” Vừa rồi trong miệng nàng kêu lên, chỉ cần nàng(MTC) thả bọn họ, nàng liền mang theo nhi tử cao chạy xa bay, đủ để nhìn ra, “Thậm chí là tánh mạng mình, một mẫu thân vĩ đại không thể nghi ngờ trong một lần toàn bộ biểu hiện ra ngoài.”

“Đã từng có rất nhiều người nói cho ta, tình thương của mẹ là vĩ đại, ta không có cảm nhận được, đây là tiếc nuối của ta, cho nên cứ thấy một mẫu thân vì hài tử mà trả giá, ta luôn hâm mộ, không đành lòng.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt giải thích nói.

“Nhưng ngươi vừa rồi vẫn hạ nhẫn tâm.” Lăng Phong không rõ nói.

Sau một lúc lâu sau, Mục Thanh Ca mới nói: “Ta nếu không hạ thủ, hắn xuống tay sẽ ác hơn.”

Không cần Mục Thanh Ca nói, Lăng Phong liền đã biết trong miệng nàng nói chính là ai.

“Lần này đánh gãy hai chân nàng cũng coi như là cảnh cáo nàng, cũng trừ bỏ hậu hoạn về sau của ta.” Mục Thanh Ca không muốn mệnh nàng, chủ yếu vẫn là cố kỵ thân phận của nàng, còn có tình thương của mẹ, nhưng nàng(MTC) cũng biết tâm một người phẫn hận có bao nhiêu nặng, cho nên nàng(MTC) muốn miễn hậu hoạn về sau của mình, nhất định phải làm nàng không có năng lực.

Mục Thanh Ca trở lại Lá Rụng cư liền đem khăn tay trong tay đặt ở trêи bàn, Phong Yên không thấy màn vừa rồi chủ yếu là bởi vì mình thương quá mức dọa người, hiện giờ nhìn Mục Thanh Ca coi trọng khăn tay này như thế, Phong Yên tất nhiên cũng coi trọng, Lăng Phong nói: “Hai người, một thị vệ, một cái tỳ nữ, có thể lẻn vào Tướng phủ như vậy mà không bị người chú ý, hẳn là chỗ dựa rất lớn.”

Mục Thanh Ca đem khăn tay đặt ở dưới cánh mũi ngửi ngửi, “Hạc Đỉnh Hồng.”

“Hạc Đỉnh Hồng? Kịch độc nhất thiên hạ, bất quá không phải nói Hạc Đỉnh Hồng chỉ sử dụng được ở trong đồ ăn thức uống thôi sao? Trêи khăn tay sao lại có Hạc Đỉnh Hồng?” Phong Yên nghi hoặc hỏi.

“Đây là chỗ người thông minh a, khăn tay này bị ngâm Hạc Đỉnh Hồng, nếu đem nó để ở miệng vết thương sẽ làm người lặng yên không một tiếng động chết đi, thật là thủ đoạn hay a.”

“May mắn tiểu thư kịp thời phát hiện, nếu không hậu quả thật là không dám tưởng tượng.” Lăng Phong nói.

“Rốt cuộc là người nào cư nhiên dùng thủ đoạn ác độc ám hại tiểu thư như thế? Có thể là Mục Chỉ Lan hay không?” Phong Yên suy đoán hỏi.

“Nàng không có năng lực như vậy.” Mục Thanh Ca nói, nàng nhưng thật ra hoài nghi một người, nhưng chỉ là hoài nghi mà thôi, “Ngươi kêu Bích Hoàn tới gặp ta.”

“Dạ.” Lăng Phong điểm phía dưới sau đó xoay người liền đi ra ngoài.

“Tiểu thư, Bích Hoàn có thể tín nhiệm sao?” Phong Yên lo lắng hỏi.

Mục Thanh Ca tùy ý đem khăn tay đặt ở một bên, “Ít nhất nàng tạm thời sẽ không phản bội ta, Phong Yên, tuy rằng ta không quá tín nhiệm nàng, nhưng nàng cũng coi như là thành viên giống các ngươi.”

“Dạ.” Phong Yên biết tiểu thư đây là đang nhắc nhở mình không cần quá mức nhằm vào Bích Hoàn, nàng biết trong ngôn ngữ mình có thể nghe ra nàng bất mãn khinh thường Bính Hoàn, nàng sinh ra ở ám vệ ra, kiêng kị nhất đó là phản bội, người như vậy nên giết nhất.

Không đến một nén nhang, Bích Hoàn liền lại đây, Phong Yên tuy rằng không lộ ra khinh thường Bích Hoàn, nhưng vẫn cự tuyệt ý kiến kiên quyết của tiểu thư muốn lưu lại Bích Hoàn, để ngừa Bích Hoàn này có tâm gây rối, Bích Hoàn cười như không cười nhìn Phong Yên, sau đó cung kính kêu Mục Thanh Ca: “Đại tiểu thư.”

“Có một chuyện ta yêu cầu ngươi đi giúp ta làm.” Mục Thanh Ca trực tiếp tiến vào đề tài.

“Có thể vì đại tiểu thư làm việc, là Bích Hoàn cầu còn không được.” Nàng tuy rằng sẽ hội báo một ít việc của Mục Chỉ Lan, nhưng những việc này đối với Mục Thanh Ca mà nói chỉ sợ cũng không đáng nhắc tới, Mục Thanh Ca cũng không kêu nàng làm chuyện gì, Bích Hoàn kiềm chế tính tình rốt cuộc cũng chờ tới ngày này.

Mục Thanh Ca đem khăn tay đưa cho Bích Hoàn, còn không chờ Mục Thanh Ca nói, Bích Hoàn liền đã nói: “Trêи khăn tay này có độc.”

Mục Thanh Ca nhưng thật ra kinh ngạc nhìn Bích Hoàn, Lăng Phong không phát hiện nàng cư nhiên có thể phát hiện, “Ngươi biết là độc gì không?”

Bích Hoàn nói: “Hạc Đỉnh Hồng.” Nhìn khuôn mặt đại tiểu thư kinh ngạc, Bích Hoàn không có lộ ra kiêu ngạo, nói thẳng: “Ta từ nhỏ thời điểm tập võ nương ta cũng sẽ dạy ta một chút y thuật, chỉ là một ít cơ bản, nương ta sinh ra ở gia đình học y.”

Khó trách, “Ngươi có thể liếc mắt một cái nhìn ra trêи khăn tay này có độc Hạc Đỉnh Hồng, đã nói lên ngươi rất mẫn cảm với hơi thở, thiên phú như vậy đối với người học y rất tiện lợi.” Mục Thanh Ca nói, năm đó nàng là thiên tài học y, chỉ cần ngửi qua hương vị liền rất khó quên, “Ta muốn ngươi đi tra chủ nhân khăn tay này rốt cuộc là ai, là người ai phái tới?”

Bích Hoàn khởi điểm nghe Mục Thanh Ca nói liền có một loại cảm giác không giống, đại tiểu thư sao lại hiểu y thuật, bất quá Bích Hoàn không có tiếp tục nghĩ nữa, có một số việc không biết khả năng càng thêm an toàn cho mình, “Ý đại tiểu thư là chủ nhân khăn tay này là người khác phái tới ám hại đại tiểu thư sao?”

“Ngươi quả nhiên thông minh, không tồi, ta thích người thông minh, cũng hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.”

“Đại tiểu thư cứ việc yên tâm.” Bích Hoàn tin tưởng mười phần nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.