Ngũ Đại Gia Tộc: Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 13: Sự nghi ngờ của Tư Đồ Lăng Tuyết



Xe đi được một quãng nữa thì đến Hiên Viên gia tộc. Tư Đồ Lăng Tuyết bước xuống xe.


Đích thân Hiên Viên Ngạo Thiên và Vân Duyệt ra cửa đón. Vừa thấy cô, Hiên Viên Ngạo Thiên đã nhào tới: "Tiểu Lăng Tuyết, con đây rồi. Ngạo Thiên thúc thúc nhớ con muốn chết."


Ngay khi Hiên Viên Ngạo Thiên định ôm Tư Đồ Lăng Tuyết thì đột ngột dừng lại ngay tức khắc. Một con dao găm sắc nhọn đang kề ngay cổ hắn.


"Chú đứng cách xa con ra một chút." Tư Đồ Lăng Tuyết lạnh nhạt.


"Tiểu Lăng Tuyết, con định mưu sát ba chồng hay sao?" Hiên Viên Ngạo Thiên tỏ ra vạn phần đáng thương. Vẻ mặt này của hắn làm Tư Đồ Lăng Tuyết nghiến răng kèn kẹt. Quả nhiên, gọi cô đến dạy kèm cho Hiên Viên Tiểu Điệp là giả, để cô và Hiên Viên Liệt ở cùng một chỗ mới là thật.


"Hiên! Viên! Ngạo! Thiên!" Tư Đồ Lăng Tuyết gằn từng tiếng. Đột nhiên, cô quay ngoắt sang phía Vân Duyệt: "Dì Duyệt!"


Vân Duyệt nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Nàng tiến lên kéo tai Hiên Viên Ngạo Thiên: "Ông xã, anh lại đây cho em. Còn náo loạn nữa là em cho người đến đưa Tuyết Nhi về Tư Đồ gia tộc đấy!"


"A, đau đau. Bà xã, Duyệt Duyệt, em nhẹ tay một chút. Anh không náo loạn nữa là được chứ gì!" Hiên Viên Ngạo Thiên kêu la oai oái. Lúc này Vân Duyệt mới buông tay ra.


"Đau thật đấy! Hết em rồi đến Tiểu Lăng Tuyết đều muốn mưu sát anh. Thật quá dữ dằn." Hiên Viên Ngạo Thiên xoa xoa tai.


"Cái gì?" Vân Duyệt cùng Tư Đồ Lăng Tuyết cao giọng hỏi.


"Không. Không có gì đâu." Hiên Viên Ngạo Thiên vội vàng xua xua tay. Hắn không dám chọc đến hai vị tiểu tổ tông này. Nếu hắn để Tư Đồ Lăng Tuyết nổi giận, khiến cho cô bỏ về Tư Đồ gia tộc thì kế hoạch mà hắn và Liệt Nhi dày công sắp xếp suốt một tháng nay sẽ đổ bể thành trăm mảnh. Còn nếu hắn để Vân Duyệt nổi giận thì đếm nay chắc chắn hắn phải ôm gối đến thư phòng mà ngủ mất. Hầy...


Sau khi dạy dỗ Hiên Viên Ngạo Thiên xong xuôi, Vân Duyệt mới quay sang Tư Đồ Lăng Tuyết, quan tâm mà hỏi cô: "Tuyết Nhi, đi đường có mệt không con?"


"Không ạ." Tư Đồ Lăng Tuyết cười tươi như hoa.


"Lúc nãy con bị tập kích, có sao không?" Vân Duyệt lại hỏi. Tư Đồ Lăng Tuyết vừa nghe thế, nụ cười trên môi tắt ngấm, khuôn mặt cũng chuyển lạnh. Cô không trả lời Vân Duyệt, quay sang Hiên Viên Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên thúc thúc, chúng ta vào thư phòng nói chuyện một lát."


"Được." Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu.


[...]


Trong thư phòng, Tư Đồ Lăng Tuyết và Hiên Viên Ngạo Thiên đang ngồi đối diện nhau trước bàn trà.


"Chủ nhân, đây là cà phê của ngài." Nữ hầu đặt một ly cà phê xuống trước mặt Hiên Viên Ngạo Thiên.


"Lăng Tuyết điện hạ, đây là hồng trà của cô." Nữ hầu lại đặt ly hồng trà trên khay trước mặt Tư Đồ Lăng Tuyết. Sau đó cô ta cung kính cúi đầu tỏ ý xin phép rồi đi ra ngoài.


Thư phòng yên tĩnh trở lại.


Tư Đồ Lăng Tuyết lẳng lặng nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên.


Hiên Viên Ngạo Thiên cũng im lặng nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết.


Trong phòng chỉ còn nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ. Hồi lâu sau, Tư Đồ Lăng Tuyết mới nâng ly hồng trà lên, thổi nhẹ rồi cẩn thận hớp một ngụm. Mùi hương dịu nhẹ của hồng trà lan đều khắp khoang miệng làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn.


"Thấy dễ chịu hơn chưa?" Hiên Viên Ngạo Thiên dựa lưng vào sofa, uể oải hỏi.


Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Cô đặt ly hồng trà trở lại đĩa.


"Về việc ám sát lần này, con có ý kiến gì không?" Hiên Viên Ngạo Thiên lại hỏi.


"Việc con đến Hiên Viên gia tộc là cơ mật. Người bình thường tuyệt đối không biết trước được. Suy đi tính lại cũng chỉ có hai khả năng: Một, trong Hiên Viên gia tộc hoặc Tư Đồ gia tộc có nội gián. Hai, có một thế lực không nhỏ trong hắc đạo, thần thông quảng đại đến mức nắm được hành tung của hắc đạo đế vương." Tư Đồ Lăng Tuyết phân tích.


"Giả thiết đầu tiên, bác bỏ." Hiên Viên Ngạo Thiên nêu lên ý kiến của mình.


"Đúng vậy. Bất luận là người của Tư Đồ gia tộc hay Hiên Viên gia tộc đều không thể nào là nội gián. Vì cả vệ sĩ lẫn người hầu trong ngũ đại gia tộc đều là những đứa trẻ mồ côi được thu nhận và huấn luyện bởi các gia tộc. Vậy nên sự trung thành của họ...là tuyệt đối."Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu đồng tình.


"Vậy thì chỉ có thể là giả thiết thứ hai. Liệu người tấn công con là ai đây?" Hiên Viên Ngạo Thiên suy tư: "Người có đủ khả năng để đối đầu với ngũ đại gia tộc...Chẳng lẽ là Selena?"


"Không phải cô ta."Tư Đồ Lăng Tuyết bác bỏ.


"Tại sao không phải? Thế lực của cô ta hiện giờ có thể sánh ngang với ngũ đại gia tộc đấy!" Hiên Viên Ngạo Thiên hỏi.


"Cô ta và con, nước sông không phạm nước giếng."Tư Đồ Lăng Tuyết lại hớp một ngụm hồng trà.


"Cô ta và con nước sông không phạm nước giếng nhưng không có nghĩa là cô ta không đối địch với ngũ đại gia tộc. Ở trên thương trường, cô ta và Liệt Nhi chính là kì phùng địch thủ đấy!" Hiên Viên Ngạo Thiên nói.


"Đó là chuyện của anh ta, chẳng liên quan đến con." Tư Đồ Lăng Tuyết uống một hơi hết sạch ly hồng trà: "Tóm lại, con sẽ về bàn lại với ba con chuyện này."


Nói rồi, cô đứng dậy bỏ đi. Tuy nhiên, khi cô mở cửa, định đi ra ngoài thì bị Hiên Viên Ngạo Thiên gọi giật lại: "Này!"


Tư Đồ Lăng Tuyết quay đầu.


"Con luôn bao che cho Selena khi mọi người nghi ngờ cô ta. Rốt cục, quan hệ giữa con và cô ta là như thế nào? Là bạn hay thù?"


"Không phải bạn, mà cũng chẳng phải thù."


"Vậy cô ta..."


"Là tình nhân nhỏ của con." Dứt lời, Tư Đồ Lăng Tuyết bỏ ra ngoài, chẳng thèm quay mặt lại.


Trong thư phòng chỉ còn lại Hiên Viên Ngạo Thiên đang đơ ra như khúc gỗ.


Tình nhân nhỏ? Thế là thế quái nào?


[...]


Sau khi rời khỏi thư phòng, Tư Đồ Lăng Tuyết đi một mạch về phòng của mình. Vừa vào phòng, cô đã vớ ngay laptop, liên lạc với Tư Đồ Lăng Chí. Một khắc sau, khuôn mặt củaTư Đồ Lăng Chí đã hiện lên trên màn hình.


"Ba."


"Tuyết Nhi, có bị thương không con?" Tư Đồ Lăng Chí quan tâm hỏi.


"Không, ba ạ. Con không sao."Tư Đồ Lăng Tuyết dịu giọng đáp.


"Vậy thì tốt rồi."Tư Đồ Lăng Chí thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại thở dài: "Lúc biết tin con bị sát thủ tập kích, bệnh tim của bà nội con lại tái phát."


"Thế bây giờ bà sao rồi ạ?"Tư Đồ Lăng Tuyết lo lắng hỏi .


"Bà con đã qua khỏi cơn đau, liền kêu ba liên lạc với con để hỏi thăm tình hình." Tư Đồ Lăng Chí đáp: "Giờ thì đến lượt con. Chuyện sát thủ có nghi ngờ ai không?"


"Con chỉ sợ...là gia tộc đó." Tư Đồ Lăng Tuyết dè dặt nói ra suy nghĩ trong lòng.


"Sao có thể? Đám hậu nhân của gia tộc đó đã bị nhà Tư Đồ chúng ta diệt hết rồi mà. Không thể nào là họ được."Tư Đồ Lăng Chí lập tức bác bỏ.


"Nhưng nữ quyến của họ thì được tha mạng. Những nữ quyến đó, đa phần đều đã gả vào danh môn. Tuy rằng bây giờ họ đã không còn trên cõi đời nhưng chắc gì là họ không lưu lại di nguyện cho đời sau, rằng: Hãy quay về báo thù cho ngoại tộc." Tư Đồ Lăng Tuyết cự lại.


Mà Tư Đồ Lăng Chí nghe xong cũng cảm thấy có lý liền gật đầu: "Được. Ba sẽ bàn lại với các chú của con về chuyện này. Nhưng ba cho rằng con nghĩ nhiều rồi."


"Con cũng hy vọng là vậy."Tư Đồ Lăng Tuyết không mong muốn suy đoán của mình là thật chút nào. Bởi nếu đúng như vậy thì hắc đạo sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ.


[...]


Trong thư phòng lúc này lại là một viễn cảnh khác.


Hiên Viên Ngạo Thiên đang điên cuồng gọi điện thoại. Hồi lâu sau, đầu kia mới bắt máy: "Alo."


"Alo cái đầu mày ấy! Ranh con, ba gọi sao mày không nghe máy?"Hiên Viên Ngạo Thiên gào vào trong điện thoại.


"Ba à, con đang họp mà." Ở đầu kia, Hiên Viên Liệt uể oải đáp.


"Thế cuộc họp quan trọng hơn hay vợ mày quan trọng hơn, hả?" Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn không khỏi sốt sắng.


"Tuyết, cô ấy đến Hiên Viên gia tộc rồi ạ?" Hiên Viên Liệt vui mừng hỏi.


"Chứ không ba gọi điện cho mày làm quái gì! Bây giờ ba có việc nhờ mày đây. Mau điều tra xem, quan hệ giữa con bé và ả Selena kia là thế nào?"


"Selena? Chuyện gì vậy ba?" Hiên Viên Liệt nghi vấn .


"Haizzz, con bé nói Selena là tình nhân nhỏ của nó. Ba sợ..."


"Sợ cô ấy là đồng tính luyến ái?"


"Mày hâm à? Con dâu của tao giới tính hoàn toàn bình thường, đồng tính luyến ái cái đầu mày ấy!" Hiên Viên Ngạo Thiên lại quát vào trong điện thoại: "Ba chỉ sợ ả Selena kia không được bình thường."


"Cái đấy thì ba khỏi lo. Họ còn chưa từng gặp nhau chứ đừng nói là có quan hệ mờ ám."


"Sao con biết?" Hiên Viên Ngạo Thiên dịu giọng hỏi.


"Mười năm qua, con luôn theo dõi tình hình của cô ấy. Trừ bỏ các em gái và mấy người bạn của mình thì cô ấy chưa từng tiếp xúc với bất kì cô gái nào khác." Hiên Viên Liệt giải thích.


"Con nói vậy thì ba cũng yên tâm. Nhưng con cũng phải nhanh chân nhanh tay lên đấy. Không có Selena thì vẫn còn những thằng đàn ông khác. Tiểu Lăng Tuyết xinh đẹp như thế cơ mà." Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn lo lắng, dặn dò con trai.


Hiên Viên Liệt ở đầu kia thì cười rất sảng khoái : "Ba đừng lo. Tư Đồ Lăng Tuyết, cô ấy chỉ có thể trở thành con dâu của ba mà thôi."


[...]


Đố các nàng biết: Selena là ai?


Bật mí: Chương sau, anh Liệt và chị Tuyết sẽ gặp mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.