Ngũ Đại Gia Tộc: Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 90: Ngoại truyện 1 ~ Hôn lễ thịnh thế



Hơn một năm sau, tu viện Westminster, London, Anh Quốc.


Tu viện Westminster có tên chính thức là nhà thờ kinh sĩ đoàn Thánh Peter tại Westminster, là một nhà thờ theo kiến trúc Gothic ở London. Nhà thờ này nằm ở phía tây cung điện Westminster. Tu viện Westminster là nơi tiến hành lễ đăng quang của các vua và nữ hoàng Anh, đây cũng là nơi chôn cất của nhiều người trong Hoàng gia Anh cũng như nhiều nhân vật nổi tiếng khác trong Lịch sử Anh.


Còn hôm nay, tại nơi này, là nơi diễn ra lễ cưới của đệ nhất danh môn tiểu thư, cũng chính là cháu gái của công chúa Daisy là Tư Đồ Lăng Tuyết cùng với tân gia chủ của Hiên Viên gia tộc Hiên Viên Liệt. Mời cả làng cho một tràng vỗ tay!!!


Không biết lễ đường đã chuẩn bị ra sao, cũng như chú rể đang ở nơi nào. Trước tiên, chúng ta hãy cùng tập trung vào căn phòng siêu sang nằm ở tầng trên cùng của khách sạn 5 sao The Goring ở Belgravia, London, có giá khoảng 8,5 nghìn đô la Mỹ một đêm. Đây là nơi cô dâu của hôn lễ sẽ xuất phát để đến giáo đường. Trong phòng lúc này gần như đang rối tinh rối mù hết cả lên.


"Ái Ái, mau đưa cây kẹp tóc lại đây. Nhanh lên!"


"Noãn Tâm, đôi bông tai ngọc trai đó cẩn thận không rớt. Cái phòng này còn chưa đủ bừa sao, rớt xuống có tìm đến ba tấc đất cũng không thấy đâu."


"Hạ Nhĩ, Khả Hinh, hai đứa cẩn thận một chút. Giẫm phải cái khăn voan là coi như xong đời. Còn nữa, nâng váy cưới lên, coi chừng nhăn váy đó."


"Lan Nhi, hoa cưới cột nhiều ruy băng quá rồi. Nhìn cứ như mớ giẻ ý."


Tư Đồ Dao Dao đứng giữa phòng chỉ tay năm ngón, lớn tiếng ra lệnh. Xung quanh, đám lệnh nữ của Tư Đồ gia tộc đều nháo nhào cuống quýt hết cả lên.


Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi ở một bên vừa liếc đám em gái nhỏ, lại vừa tự make up cho chính mình.


"Thật đúng là chẳng ra sao. Đã bảo gọi thợ về là xong hết mà còn không nghe." Tư Đồ Lăng Tuyết ngao ngán, lấy bút chì kẻ lông mày, lẩm bẩm than thở.


"Được rồi con." Diệp Lam ở một bên cười không ngớt nhìn con gái: "Đại tỷ của mấy đứa nó đi lấy chồng, thì mấy đứa nó xung phong như này là đúng rồi. Ngày thường chúng đều quý con như vậy mà."


[...]


Gần một tiếng đồng hồ sau, mọi thứ mới xong xuôi, trong phòng cũng được dọn dẹp. Lúc này, Tư Đồ Lăng Chí ở bên ngoài bước vào. Nhìn thấy cô con gái yêu xinh đẹp như mộng đang ngồi đó, ông ngoại trẻ bắt đầu lẩm bẩm: "Chỉ là kết hôn thôi mà. Có cần trang điểm kĩ càng như vậy không? Tuyết Nhi, chẳng lẽ con muốn lấy thằng nhóc mặt trắng đó như vậy?"


"Bốp!!!" Tư Đồ Lăng Chí vừa dứt lời liền bị một quyển sách to tướng nện vào đầu. Hắn ai oán quay đầu nhìn mẹ mà gào lên: "Mẹ, sao mẹ nỡ đánh con?"


"Hừ, hôm nay là ngày vui mà mày cứ chưng cái mặt như đưa ma thế thì đứa nào nhìn nổi. Con cũng đã có rồi, cầu hôn cũng xong rồi, không gả cũng phải gả." Lão phu nhân Quý Nhã Quân một tay cầm quyển sách to đùng, một tay cầm chiếc hộp gỗ tinh xảo khảm đá quý. Miệng không ngừng chửi thằng con trời đánh nhà mình.


Bà đặt hộp gỗ lên bàn, từ bên trong lấy ra một chiếc vương miện. Quý Nhã Quân nhấc chiếc vương miện ra khỏi hộp, đội lên đầu cháu gái. Xong xuôi, bà nhìn ngắm cháu gái từ trên xuống dưới, không khỏi gật đầu tán dương: "Đẹp quá."


Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ e lệ gật đầu, khẽ nở nụ cười.


Đúng lúc này, một người hầu nữ từ bên ngoài đi vào, cung kính nói: "Lão phu nhân, xe đã chuẩn bị xong. Chúng ta nên đi thôi."


"Được rồi, ta đã biết. Ngươi lui trước đi." Quý Nhã Quân phẩy tay đuổi người, lại nhìn mấy đứa cháu: "Đi thôi!"


[...]


Chiếc xe chở cô dâu cứ thế đi một vòng quanh London, cuối cùng dừng lại trước cung điện Westminster. Tư Đồ Lăng Chí dẫn Tư Đồ Lăng Tuyết vào lễ đường, theo sau là Hiên Viên Tiểu Điệp nâng khăn voan đi theo.


Từ ngoài đi vào trong, Tư Đồ Lăng Tuyết quan sát từng vị khách trong lễ đường. Có các vị vua của những quốc gia quân chủ lập hiến, có những chính khách tai to mặt lớn, còn có cả những người bạn của cô và cả người của ngũ đại gia tộc. Nhưng vì sao không thấy Selena?


Đặc biệt, khi đi đến hàng ghế đầu, cô càng ngạc nhiên hơn. Bởi vì Kelvin Lewis cũng tới dự đám cưới này. Nhưng bên cạnh anh ấy không phải là Selena, mà là nữ bá tước của gia tộc Lauren ~ Christina.


Thế nhưng, những thắc mắc tạm thời phải nuốt xuống khi cô được Tư Đồ Lăng Chí dẫn đến bên Hiên Viên Liệt. Hắn nắm lấy tay cô, nở một nụ cười hạnh phúc.


Dưới sự hướng dẫn của cha xứ, hai người cùng tuyên thệ, cùng trao nhẫn cho nhau trong sự chúc phúc của toàn thể khách mời.


Khi hôn lễ vừa kết thúc, tối hôm đó, tiệc cưới được tổ chức ở khách sạn The Goring. Dù sao thì Hiên Viên Liệt cũng đặt may cho Tư Đồ Lăng Tuyêt bảy chiếc váy cưới. Vậy nên cô sẽ không cần phải mặc lại chiếc váy cưới ban sáng nữa. Thay vào đó là một chiếc sườn xám màu rượu đỏ.


Trong lúc Hiên Viên Liệt đi tiếp rượu quan khách thì Tư Đồ Lăng Tuyết lại hội ngộ hai mẹ con Lạc gia. Có vẻ sau hơn một năm, khúc mắc của hai mẹ đã được hóa giải khá nhiều, cho nên hai người đều rất thân thiết với nhau.


Chính là trong lúc mọi người đang vui vẻ, thì Tư Đồ Lăng Tuyết lại không thấy đức ông chồng của mình đi đâu không biết.


[...]


Bên ngoài ban công khách sạn.


"Vậy là anh cùng Selena đã chia tay rồi?" Hiên Viên Liệt tựa lưng vào thành lan can, trên tay là ly rượu vang thượng hạng.


"Ừ. Người đàn bà đó chẳng có gì khiến tôi phải bận tâm nữa." Kelvin Lewis ngậm điếu thuốc trong miệng, rít một hơi.


"Thật sự là không lưu luyến sao?" Khóe miệng Hiên Viên Liệt rướn lên một nụ cười châm chọc.


"Được rồi!" Kelvin Lewis bực mình: "Cậu mà nói nữa là tôi đánh đấy! Chắc ngày vui của bản thân cậu không muốn bị một vết bầm trên mặt đâu nhỉ!"


"Ôi dào, anh mà cũng biết hôm nay là ngày vui của tôi cơ." Hiên Viên Liệt nhún vai, làm vẻ hiển nhiên: "Cái mặt như đưa ma của anh không làm con trai tôi khóc thét mới lạ đó! May là tôi đã bảo mẹ đem chúng nó cách xa anh một chút rồi."


"Mà nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ cô nàng của anh tuy đã rời khỏi nước Mĩ. Nhưng tôi cứ có một linh cảm rằng cô ta sẽ trở lại. Ông anh, tới lúc đó anh định thế nào?" Hiên Viên Liệt nhìn sang huynh đệ tốt nhà mình mà hỏi.


Kelvin Lewis dập tắt điếu thuốc trong tanh, lạnh nhạt đáp: "Tôi tự có tính toán của mình."


"Ầy, được rồi mà. Chuyện của anh tôi cũng không quản. Nhưng tôi khuyên anh một câu: Giữ không được liền buông thôi, níu kéo chỉ giày vò nhau càng thêm khổ sở."


"Vậy nếu buông không được, cậu nói xem tôi phải làm sao?" Kelvin Lewis ánh mắt lạnh tanh liếc qua Hiên Viên Liệt.


Hắn suy tư, liền đó khẽ nhếch môi: "Buông không được thì hãy lôi cô ta xuống địa ngục cùng anh đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.