Ngũ Đại Tài Phiệt

Chương 38: Đi xem mắt (2)



Rời khỏi biệt thự Cao gia, Cao Quý Thần đi thẳng đến tập đoàn. Khi đến đại sảnh thì gặp trợ lí của mình:

- "Cao tổng! 4 vị tổng tài đang đợi anh ở trong rồi!" - Cũng như Phan Đình Hạo và Bùi Vân Hiên, Cao Quý Thần cũng có trợ lí kiêm vệ sĩ của mình, hắn gọi là Diệm.

- "Họ đến làm gì ?" - Cao Quý Thần thấy ngạc nhiên vì cả 4 tên kia lại cùng đến tập đoàn của hắn sớm như vậy.

- "Tôi không biết!" - Diệm miệng thì trả lời nhưng ánh mắt lại dừng lại trên đầu Cao Quý Thần - "Nhưng... Tổng tài, anh làm sao vậy?"

- "Hả? Có vấn đề gì ư?" - Cao Quý Thần khó hiểu hỏi lại.

- "Đầu anh!" - Diệm chỉ lên đầu Cao Quý Thần. Rồi hắn hơi cúi mặt xuống, nhưng vai lại đang rung lên liên tục.

Cao Quý Thần hơi nhíu mày, anh lấy điện thoại ra bật chế độ camera để soi thì ngay chính bản thân anh cũng bị dọa đến biến sắc. Nguyên nhân là bởi vì cái đầu của anh không hề thua kém với cái tổ quạ. Hóa ra là lúc ở Cao gia, khi thỏa hiệp sẽ đi xem mắt với bà nội, anh đã đem đầu vò tới rối tung lên. Cuối cùng lên xe đi thẳng tới đây mà quên mất điều đó. Khó trách Diệm lại không nhịn được cười vì Cao Quý Thần anh vốn là người coi trọng ngoại hình. Và anh chưa từng để bản thân mình khó coi khi đi ra ngoài như hôm nay.

- "Đi thôi!"- Cao Quý Thần lừ mắt nhìn Diệm rồi bước nhanh vô thang máy.

Sau khi vào thang máy anh mới vuốt gọn tóc lại để khỏi bị mấy tên đang đợi trên kia lấy chuyện đó ra làm trò cười.

- "Các người lại tới đây muốn ăn vạ gì hả?" - Cao Quý Thần vừa đẩy cửa đi vào vừa lớn tiếng hỏi.

- "Nói gì khó nghe vậy. Nhớ cậu thì phải làm sao đây?" - Lãnh Thiên Kỳ thấy anh hỏi vậy thì bắt đâu giả làm nũng.

- "Cút. Tôi không phải là gay." - Cao Quý Thần lườm Lãnh Thiên Kỳ.

"Ha ha ha....!" - Sau khi anh nói xong câu đó thì cả đám bắt đầu cười ầm lên.

- "Tôi có nói cậu là gay sao?" - Lãnh Thiên Kỳ vẫn tiếp tục chọc gẹo Cao Quý Thần.

- "Đừng nhảm nữa! Có chuyện gì nói mau!" - Cao Quý Thần mất kiên nhẫn xua tay.

- "Hà hà! Chuyện là thế này.... Cậu còn nhớ vụ cá cược ở nhà cậu cùng với phần quà vì đã giúp Cao thị vượt qua khó khăn chứ?" - Bùi Vân Hiên lên tiếng.

- "Sao? Vậy là các người đến đây chỉ là để đòi mấy thứ đó sao?" - Cao Quý Thần chợt tỉnh ngộ ra.

- "Nếu không thì theo cậu nghĩ là chuyện gì?" - Lãnh Thiên Kỳ bày ra bộ mặt điều đó là hiển nhiên hỏi lại anh.

- "Các cậu cũng vậy sao?" - Cao Quý Thần không trả lời mà quay về phía 2 người đang im lặng từ nãy giờ là Phan Đình Hạo và Bạc Ngôn Dương hỏi. Nét mặt của anh mang theo một chút mong chờ là mục đích của họ không giống với những người kia. Nhưng thật sự khiến anh thất vọng vì cả 2 con người đó đều đồng thời gật đầu cộng với 2 chữ khẳng định:

- "Tất nhiên!"

- "Các người! Rốt cuộc kiếp trước tôi nợ các cậu cái gì rồi cơ chứ? Sao kiếp này các cậu cứ thông đồng ức hiếp tôi vậy!" - Cao Quý Thàn ngồi phịch xuống ghế salon, tay vỗ trán than thở. (Từ lúc vào phòng Cao Quý Thần vẫn luôn đứng nha các bạn!)

- "Ức hiếp? Làm gì có! Chính cậu hứa mà phải không?" - Bùi Văn Hiên thoải mái cười trên nỗi đau khổ của ai đó.

- "Các cậu biến hết đi cho khuất mắt tôi!" - Cao Quý Thần gắt lên.

"Ha ha ha...!" - Bùi Vân Hiên và Lãnh Thiên Kỳ lại phá lên cười. Còn 2 người kia lại không có động tĩnh gì. Phan Đình Hạo ngả lưng vào ghế rồi nhìn chằm chằm vào Cao Quý Thần. Còn Bạc Ngôn Dương thì hơi nhíu mày, rồi lên tiếng hỏi:

- "Hôm nay có gì không vui sao?"- Câu hỏi của anh đã thành công thu hút sự chú ý của 2 con người đang cười ngả nghiêng bên kia.

- "Cao lão phu nhân lại bắt tôi đi xem mắt" - Cao Quý Thần tựa đầu ra ghế, nhắm mắt lại, uể oải trả lời.

- "Lại đi xem mắt sao?" - Bùi Vân Hiên nhướn mày.

- "Đáng tiếc là đúng vậy!"

- "Thần! Cậu đúng là có số đi xem mắt. Số lần xem mắt của cậu đã vượt qua con số 30 rồi đó. Bà cậu cũng cố gắng quá đi!" - Lãnh Thiên Kỳ nhìn bộ dạng của Cao Quý Thần mà dở khóc dở cười.

- "Khi nào?" - Bạc Ngôn Dương uống 1 ngụm cofee rồi hỏi.

- "Ngày mai" - Cao Quý Thần nhún vai rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó anh quay lại nhìn Lãnh Thiên Kỳ - "Kỳ! Hay là... mai cậu đi xem mắt hộ tôi đi!"

- "Cậu điên sao? Tôi đâu có ngu. Để bà cậu biết thì tôi toi đời à!" - Lãnh Thiên Kỳ kêu lên như bị gai đâm vào người.

Cao Quý Thần thở dài rồi lại nhìn sang Bùi Vân Hiên.

- "Đừng nhìn tôi. Tôi cũng không dám làm trái lời bà cậu đâu!" - Bùi Vân Hiên nhảy dựng lên.

- "Chúc cậu may mắn! Lần khác chúng tôi sẽ đến đòi quà sau." - Chưa đợi Cao Quý Thần ngỏ lời, Phan Đình Hạo đã phản ứng rất nhanh. Nói xong anh đứng dậy rời đi thật nhanh. Lãnh Thiên Kỳ và Bùi Vân Hiên gửi tới anh 1 ánh mắt thương hại. Còn Bạc Ngôn Dương vỗ 2 cái lên vai anh coi như an ủi rồi cũng rời đi.

- "Đúng là 1 đám bạn xấu!" - Cao Quý Thần cũng tự lắc đầu thương xót cho số phận của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.