Thấy Bùi Vân Hiên ba chân bốn cẳng chạy mất, Cao Quý Thần thầm thăm hỏi tổ tiên ba đời nhà anh ta. Nhưng sau đó lại thấy Ahim mặt mũi đen xì ôm cái gối đứng ở cửa, Cao Quý Thần liền nuốt nước bọt rồi cố nặn ra nụ cười:
- "Ha ha! Sao em lại đến đây?"
- "Anh nghĩ sao?" - Ahim trừng mắt nhìn anh rồi rất không nể nang việc anh đang bệnh mà ném gối lên mặt anh.
Mười phút trước, mẹ của Ahim gọi điện đến cho cô nói rằng vì cô đưa Cao Quý Thần đi ăn lung tung khiến cho bệnh dạ dày của anh bị tái phát phải vô nhập viện và bảo cô phải lập tức đến đó chăm sóc anh ta đến khi khỏi bệnh mới thôi. Đúng là tức chết cô, vốn dĩ định đi mua sắm cùng Eri, nhưng lệnh mẹ khó cãi, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Vậy mà khi vừa đến, thứ chào đón cô lại là một cái gối. Nếu không phải cô kịp thời phản ứng, thì hẳn là cô đã cùng chiếc gối ngã ngửa ở hành lang bệnh viện. Như vậy thì đồng nghĩa với việc nửa quãng đời còn lại cô sẽ đóng cửa trong nhà, không dàm thò mặt ra khỏi cửa nữa.
- "Ui da! Em đang mưu sát chồng à?" - Bị Ahim ném gối vào mặt, dù không đau nhưng Cao Quý Thần lại giả bộ co người lăn lộn kêu gào.
- "Gào cái gì mà gào! Anh là chồng tôi khi nào? Tôi thật muốn băm anh thành trăm mảnh"- Thấy thế Ahim lại càng sôi máu hơn, cô trợn mắt nghiến răng.
- "Rõ ràng là tôi vì em mới phải nhập viện. Tôi chưa tính sổ với em mà em đã đòi băm tôi thành trăm mảnh. Em không có tính người à?" - Cao Quý Thần nhướn mày.
- "Ai kêu anh sĩ diện. Không ăn được thì nói không ăn được. Còn bày đặt ra oai. Tự mình hại mình" - Ahim hừ mũi rồi quay người ngồi lên sofa mở túi hoa quả cô đem đến để gọt táo.
Bị Ahim nói trúng tim đen, Cao Quý Thần đành câm nín.
- "Anh thế nào rồi?" - Mặc dù trong lòng có chút bực nhưng thật sự cô cũng có lỗi nên Ahim mở miệng hỏi thăm.
- "Chưa chết được! Ít nhất vẫn còn sức để thỏa mãn em!" - Cao Quý Thần nháy mắt.
Câu nói đó của anh vừa hay lọt vào tai của bác sĩ và y tá vừa đến định làm kiểm tra cho anh. Người bác sĩ dường như đã quen thuộc nên làm thinh, còn y tá kia, hẳn là mới ra trường, còn rất trẻ nên khi nghe Cao Quý Thần nói vậy thì mặt mũi đỏ gay, nhìn Ahim và Cao Quý Thần bằng ánh mắt mờ ám. Không chỉ riêng cô ta, mà ngay cả Ahim cũng nóng bừng hết cả mang tai. Cô khẳng định, giờ phút này mặt cô chắc chắn giống như quả cà chua chín vậy.
- "Muốn thỏa mãn người ta, ít nhất cậu cũng phải xuất viện đã!" - Người bác sĩ kia sau khi kiểm tra toàn bộ các chỉ số, trước khi rời đi còn đặc biệt nói một câu.
- "Hà Khải! Anh em tốt. Hiểu nhau!" - Cao Quý Thần chỉ tay về phía bác sĩ tên Hà Khải kia nháy mắt.
- "Không dám nhận!" - Hà Khải chỉ hơi nhếch môi rồi cùng y tá rời đi. Trước khi đóng cửa, cô y tá kia lại đặc biệt tặng cho hai người bọn họ một ánh mắt mờ ám một lần nữa.
Bọn họ vừa đi khỏi thì Ahim liền nhào tới cấu véo anh.
- "Anh không nói không ai bảo anh câm đâu! Mở mồm ra là ăn nói lung tung! Đúng là miệng chó không phun được ngà voi"
- "A... đừng... đừng mà...!" - Cao Quý Thần một tay đang cắm kim truyền dịch, chỉ còn một tay nên cũng không thể ngăn chặn móng vuốt của Ahim. Bị cô véo liên tục anh liền dương cờ đầu hàng xin tha.
- "Ăn đi!" - Thấy anh cầu xin Ahim rất tốt bụng dừng tay rồi nhét nguyên cả quả táo vừa gọt xong vào thẳng mồm anh - "Rồi im miệng giùm tôi!".
Biết mình đã chọc giận cô, Cao Quý Thần đành ngoan ngoãn ngồi ăn táo của mình.
Trong căn phòng bên cạnh, toàn bộ khung cảnh trong phòng bệnh của Cao Quý Thần đều đang phát trực tiếp trên màn hình máy tính. Mà người ở trong phòng này đương nhiên là phụ huynh hai bên.
- "Hai đứa nhóc này ở cạnh nhau đúng là rất ồn ào vui vẻ!" - Bà nội Cao Quý Thần tấm tắc gật gù.
- "Rất hiếm khi thấy tiểu Doanh đỏ mặt xấu hổ. Vẫn là Tiểu Thần có cách!" - Mẹ của Ahim cũng tán dương.
Vũ - Trợ lí của Cao Quý Thần đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa mà đành lên tiếng:
- "Lão phu nhân, phu nhân, Cao tổng không ăn được táo".
- "Sao vậy?" - Mẹ Ahim nghe thế liền khó hiểu nhìn mẹ của Cao Quý Thần.
- "Quý Thần từ nhỏ đã dị ứng táo giống bố nó!" - Cao phu nhân cười cười trả lời.
- "Hả? Vậy sao còn không ngăn cản?" - Mẹ Ahim sửng sốt.
- "Không cần đâu! Ăn vào nó chỉ lên cơn sốt thôi! Vừa hay lại có thời gian cho hai đứa nhỏ ở cùng nhau!" - Bà nội Cao Quý Thần từ tốn nói.
Vũ đứng một bên nghe thế liền câm nín, trong lòng thầm cầu nguyện cho Cao Quý Thần tai qua nạn khỏi.
- "Như vậy sao được chứ?" - Mẹ Ahim vẫn không thể yên tâm.
- "Không sao đâu! Nó cao to khỏe mạnh như vậy, ăn quả táo chỉ bị dị ứng cũng không chết được đâu. Hơn nữa nó biết rõ bệnh của mình nên sẽ có chừng mực thôi! Ngô Thiên phu nhân, bà nhìn xem!" - Cao phu nhân cười cười, vỗ tay mẹ Ahim ý bảo bà yên tâm rồi chỉ về phía màn hình.
Quả thật phía bên kia, Cao Quý Thần cũng chỉ gặm vài miếng táo rồi bỏ xuống cũng không đụng đến nữa.
---------- """"" ---------
Từ bệnh viện đi ra, Bùi Vân Hiên vừa ló mặt ra khỏi cổng của bệnh viện liền có một đám phóng viên ùa ra vây lấy anh.
- "Bùi tổng! có thật Liên tiểu thư là bạn gái của ngài hay không?"
- "Bùi tổng, hãy nói vài câu đi. Ngài với Liên tiểu thư qua lại bao lâu rồi?"
- "Bùi tổng, chúng tôi nghe nói ngài và Liên tiểu thư sắp tới sẽ làm hôn lễ. Chuyện này có phải là sự thật không ạ?"
- "Ngài dành chút thời gian trả lời câu hỏi của chúng tôi đi, Bùi tổng. Liệu có phải do Liên tiểu thư có con rồi nên hai người mới gấp rút chuẩn bị hôn lễ hay không?"
Bùi vân Hiên nghe vậy không nói không rằng liền đứng lại, nhìn chằm chằm gã phóng viên vừa hỏi kia một lúc. Sau đó anh híp mắt lại, cười lạnh rồi lên tiếng, giọng nói trầm thấp, cứng rắn;
- "Các người nghe đâu ra chuyện này! Hửm?"
- "Tôi... tôi..." - Bị dáng vẻ nghiêm túc của anh dọa, tên phóng viên kia ấp a ấp úng không dám trả lời, nhưng vì miếng cơm nên đành mạnh dạn mở miệng - "Tin tức được truyền từ phía quản lí của Liên tiểu thư".
- "Liên tiểu thư? Cô ta nói gì thì các người tin cái đó sao?" - Bùi Vân Hiên lạnh lùng quét mắt quanh một vòng đám phóng viên kia rồi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ nhanh chóng lên xe.
Một câu hỏi đó của anh đã thành công khơi gợi sự tò mò của đám phóng viên. Nên dù sợ anh đến mấy nhưng họ vẫn quyết một mực bám theo anh không tha.