Ngũ Đại Tiên Sinh

Chương 22



Đình Minh cũng rất muốn nghe theo sư phụ Hư Tĩnh của mình mà chiếu cố năm vị sư đệ kia.


Nhưng khổ nổi hắn thật sự rất bận, chỉ có bây giờ mới có thể bớt chút thời gian ra mà tìm sư phụ thôi.


Các vị sư đệ thì cũng đã ngủ tòn ten, đung đưa trên mấy thứ quái dị treo trên cây kia rồi thì hắn lấy cái rắm gì chiếu cố a.


Vì thế cho đếm cuối cùng Đình Minh vẫn không chờ được bọn ngụy long tỉnh ngủ để giao tiếp được.


Hắn đành thương tâm hề hề mà rời đi xử lý công vụ trong tông môn. Chỉ có thể nhờ sư phụ mình Hư Tĩnh chuyển quà tặng của mình đến cho chúng ngụy long thôi.


Hắn tặng cho các ngụy long mỗi người một trương lệnh bài có thể đi khắp nơi trong Đạo Tông mà không bị ngăn trở.


Và cũng vì thế, bi kịch bắt đầu xảy ra trong vô thức. Đợi khi Đình Minh biết được nguyên nhân thì hắn xém chút nữa rạch bụng tự sát tạ tội rồi.


Đợi khi các ngụy long tỉnh cũng hoàn toàn chẳng biết được mặt của chưởng môn sư huynh trong truyền thuyết kia tròn méo thế nào cả.


Theo tin tức của Hoàn Ưu thì bí cảnh Tàn ảnh phải hơn một tháng nữa mới có thể mở ra.


Cho nên bọn họ còn thời gian một tháng trời để làm việc mình thích hoặc phá nơi này đến gà bay chó sủa.


Nếu để Đình Minh biết được suy nghĩ của bọn họ bây giờ nhất định sẽ khóc thét lên mà nghĩ cách nhanh chóng đưa tiễn mấy vị tổ tông này rời đi.


Nhưng rất tiếc là Đình Minh chưa đủ trình độ để hiểu thấu đám biến thái này.


Các nguỵ long ăn uống no đủ, liền lăn đi tham quan chỗ tu luyện tiếp tục. Hoàn Ưu dùng ánh mắt ưu thương mà nhìn khắp Đạo Tông.


Như biết trước tai hoạ sắp ập đến của nó vậy, lão thở dài thườn thượt ra.


(Ta mới tải phần mềm mới để dấu hơi kỳ, mong thông cảm cho tại hạ xíu xiu nha)


Các nguỵ long kiểm tra động phủ mới tinh của mình xong. Liền chụm đầu vào bàn kế hoạch ăn ở không cùng phá hoại của mình một cách khí thế hừng hực.


Hắc Sát có một dự cảm không hay, trực giác nói cho hắn biết phải mau rời khỏi nơi này. Nếu không thứ gì đó xảy ra sẽ vượt qua khả năng kiểm soát của hắn.


Tuy rất tin vào trực giác của mình nhưng Hắc Sát lại càng tin tưởng vào khả năng của mình cùng các huynh trưởng.


Có mấy người bọn họ ở đây còn có sư phụ, nhất định sẽ bảo vệ chu toàn hắn. Cho nên, hắn éo sợ a.


Cho nên mới nói, tự tạo nghiệt không thể sống a.


Trời tối, các nguỵ long đều ăn no liền lăn ra ngủ như mọi khi. Chỉ mỗi Hắc Sát là bỗng lên cơn, nằm đủ kiểu mà vẫn không chợp mắt được.


Hắn tức tối bật người dậy, miệng chửi lầm bầm xỏ giày lết ra ngoài hóng gió.


Phi thân lên giữa bầu trời, bay về một phía bất định nào đó. Đến khi Hắc Sát giật mình nhận ra thì hắn lại đang đứng ở nơi lúc sáng gặp nam nhân kia.


Trong lòng buồn bực không thôi, Hắc Sát đặt mông ngồi xuống một tảng đá gần nơi đó mà ngắm sông ngắm suối ngắm trăng.


Đang định dùng linh thạch chọi chọi xuống suối cho sóng nước bay nhảy lăng tăng chơi thì trong bụi rậm gần đó liền phát ra tiếng xào xạt.


Hắc Sát cực kì trấn định mà nhìn bụi rậm đang nhúc nhích kia. Khi có một bóng đen bước ra khỏi bụi rậm đó, cả người Hắc Sát liền trầm xuống.


Hắn ngửa đầu lên hít một hơi thật sâu thật nhiều rồi hét lớn "MÁ ƠI, MA HIỆN HÌNH KÌA!!! Á Á Á Á!!!!"


Kèm theo một chuỗi từ ngữ phi địa cầu không thể dịch được, Hắc Sát dùng hết linh lực phóng thẳng trở về động phủ của mình.


Bóng đen "......" đứng câm lặng mà nhìn về phía cái  bóng người đã chạy mất dép vừa nãy. Một lúc sau, Tĩnh Kỳ không nhịn được mà ngẩng đầu cười vang dội.


Thiếu niên kia thật thú vị làm sao a!!! Hai mắt hắn đã không còn kiềm nén sự điên cuồng như lúc sáng nữa mà thoải mái để nó sục sôi tuôn trào ra hoà lẫn vào màn đêm tĩnh mịch.


Còn Hắc Sát thì sau khi trở về động phủ của mình liền run cầm cập như cầy sấy.


Hu hu, lão đại ở đây có ma!!!!!


Biết khóc một mình là vô ích, Hắc Sát rất nhanh chóng mà quyết định ôm gối cùng chăn của mình chạy sang động phủ của lão đại để ngủ.


Mặt lão đại ghê đến thế cho nên ma cũng phải sợ lão đại. Ngủ cùng lão đại là biện pháp tốt nhất để tránh tà ma ngoại đạo các thứ nha.


Ngự Thiên mà biết được suy nghĩ này của nó nhất định một chưởng đánh chết tươi con nguỵ kim long sáng chói như vàng 24k này ngay.


Lúc này Ngự Thiên có thể nói là ngủ thẳng cẳng ra rồi. Hắc Sát lết vào phòng cũng không hay biết, bởi vì chi gian các nguỵ long đều rất quen thuộc mùi hương lẫn nhau.


Nên đều không đề phòng mùi hương của nhau, cho nên Hắc Sát mới có thể dễ dàng chui lên giường của Ngự Thiên mà chiếm hẳn luôn nửa cái giường.


Cho đến lúc gần sáng, Ngự Thiên bị tiểu đệ đệ đạp cho lọt giường mới nhận ra giường của mình thế mà hoàn toàn bị chiếm mất rồi.


Mắng không nỡ, đánh cũng không nỡ. Chỉ có thể chấp nhận số phận mà đẩy người xích vào trong lấy lại chỗ ngủ mà thôi.


Một ngày như bao ngày bình thường, các nguỵ long đều ngủ đến mặt trời rọi tới mông mới thức dậy.


Sau đó, mỗi con ôm một lệnh bài mà di tán ngũ phía không ai biết ai đi đâu và về đâu.


Hắc Sát lại chui ra khỏi nội môn, nhắm lết về phía rừng thảo dược của Đạo Tông mà đi.


Rất may mắn, hắn vừa lết được tới cổng liền bị một đám người đui mù không biết thái sơn chặn lại. Mặc dù Hắc Sát chẳng biết người tới là ai nhưng nhìn mặt mún táng một phát quá chừng à.


Người thuộc trường phái hành động vừa suy nghĩ liền làm. Chưa kịp cân nhắc gì hết liền táng cho tên trước mặt một bạt tay, đánh bay tên đó ra xa xa luôn.


"Xin lỗi đồng chí, ta bị liệu!!!"


Người bị ăn tát "......" ta chưa kịp nói gì hết mà!!!


Quần chúng "......" đếu tin được, tin được thì bọn ta liền đi đầu thai lại là vừa.


Hắc Sát cực kì "ăn năn" mà nhìn cái tên bị đánh một bạt tay đến giờ chưa thể ngồi dậy kia.


Tĩnh Kỳ trùng hợp cũng đến dược lâm để hái thảo dược liền chứng kiến một màn hết sức vô tội vừa rồi.


Mấy tên buôn dưa lê đi theo tên phú nhị đại bị đánh kia liền hoảng hồn mà nâng hắn lên, hai mắt đầy hoảng sợ mà nhìn Hắc Sát.


Hắc Sát là ai cơ chứ, quan tâm cái rắm chó chứ quan tâm!! Miễn sao chưa chết là được!!


Người canh cửa trông thấy một màn vừa rồi cũng hơi luống cuống mà nhìn hắn. Hắc Sát móc ra một lệnh bài mà chưởng môn cho hắn đưa cho hai tên gác cửa xem.


Cả hai người canh cửa đều nhanh chóng chỉnh lại tư thế của mình. Có lệnh bài chưởng môn giao cho, thân phận liền không tầm thường.


Tĩnh Kỳ cũng nhận ra được điều đó, hai mắt hắn âm trầm nhìn về phía Hắc Sát.


Hắc Sát cũng không quan tâm ánh mắt xung quanh nữa, lắc mông liền chui vào dược lâm mà tìm kiếm xem có gì tốt để chơi hay không.


Tĩnh Kỳ thấy người sắp đi mất cũng liền tiến vào dược lâm nhanh chóng đuổi theo Hắc Sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.