Ngự Đạo

Chương 100: Thằn lằn nhân





Vừa đến Băng Tằm sơn mạch, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi cảm thấy rét lạnh, nhiệt độ nơi này quá thấp, trên đỉnh núi phía xa phủ đầy tuyết trắng, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi kỳ quái, ở bên ngoài cách mười dặm là thời tiết mùa thu mát mẻ bình thường, làm sao vừa đi vào gần mười dặm đã biến thành khí trời mùa đông thế này? Thời tiết nơi này cũng quá quái dị đi.



Cũng may bản tôn cùng chấp niệm đều là tu hành giả, với chút giá rét này còn chưa thể quật ngã bọn họ được, thân thể bọn họ căn bản không sợ chút giá lạnh này. Còn về tiểu tinh linh Địch Nhi, tuy nàng còn không có lực công kích, nhưng nàng đã ăn không biết bao nhiêu bảo vật, có thể nói tố chất thân thể nàng còn hơn cả cường giả thánh cấp, chút hàn khí này chẳng thấm vào đâu với nàng.



Vừa nhấc chân, bản tôn nhanh chóng tiến vào một sơn cốc, đến nơi này rồi, tốc độ của hắn cũng thả chậm đi rất nhiều, chấp niệm cũng đi ra sánh vai cùng bản tôn.



“Địch Nhi, ngươi dẫn đường đi, giúp ta tìm bảo vật”Bản tôn cười nói.



“A, tốt thôi, Địch Nhi giỏi nhất là tìm bảo vật, chúng ta đi nào”Tiểu tinh linh lập tức bay múa trong không trung, theo bước chân Địch Nhi, hai người bắt đầu xuyên qua rừng núi.




Cũng không lâu sau, quả nhiên tiểu tinh linh phát hiện ra một bảo vật, nàng bay lên trên vách đá dựng đứng rất nhanh ôm lấy bảo vật rồi phi xuống.



Vừa nhìn thấy thứ này, bản tôn không khỏi sửng sốt, bởi vì, đây là dược tài ở tiền thế của hắn, chính là linh chi, vạn năm linh chi, trên thế giới này sao lại có linh chi chứ? Sao trước kia hắn chưa từng nghe nói đến nhỉ. Truyện "Ngự Đạo "



“Địch Nhi, đưa bảo bối trong tay cho lão gia xem chút”Bản tôn đột nhiên nói.



“Nhưng mà Địch Nhi muốn ăn”Địch Nhi có chút luyến tiếc nói, nhưng là vẫn đưa linh chi cho bản tôn xem.



Hắn tra xét cẩn thận một vòng, hơn nữa còn lấy ra một mảnh nhỏ, bỏ vào trong miệng, quả nhiên, đây chính là linh chi, hơn nữa còn là linh chi vạn năm, sao có thể như vậy chứ?



Bản tôn vội đưa linh chi cho chấp niệm, chấp niệm hiểu ý nhanh chóng thu vào không gian giới chỉ. Nhìn thấy cảnh này, Địch Nhi không khỏi quyệt quyệt miệng nhỏ, một bộ không vui chút nào.



“Được rồi, cái này cho ngươi”Chấp niệm lập tức cười nói, lấy ra ma hạch của áo đặc ngõa loại cho nàng, đây chính là ma hạch thánh cấp, rất nhanh đã hấp dẫn tiểu tinh linh.



“Thứ này là bồi thường cho linh chi khi nãy”Chấp niệm tiếp tục cười nói.



Tiểu tinh linh lập tức vui vẻ đón lấy ma hạch, bắt đầu sự nghiệp to tát của nàng, răng rắc răng rắc!



“Răng rắc, lão gia a, trước kia sao chưa thấy ma hạch nào như này, ăn thật ngon a, là cấp bậc gì thế?”Tiểu tinh linh ngồi trên vai bản tôn vui vẻ gặm ma hạch hỏi.




“Là thánh cấp, ngươi ăn tiết kiệm điểm, ta nơi này không có nhiều đâu”Bản tôn cười nói.



“Ân, răng rắc, ăn quá ngon, ngon hơn nhiều những ma hạch cấp thấp, lão gia sau này đều cho ta ăn ma hạch này nhá, được hay không?”Tiểu tinh linh phồng mồm trợn má cắn ma hạch, hai mắt rưng rưng, đầy đáng thương nhìn bản tôn nói. Truyện "Ngự Đạo "



Nhìn thấy biểu tình buồn cười của nàng, hắn không khỏi cười xòe, sau cùng chỉ đành nói: “Sau này lại nói đi, còn xem biểu hiện của ngươi”.



“Địch Nhi nhất định sẽ rất ngoan”Tiểu tinh linh lập tức gật đầu khẳng định rồi nàng lại tiếp tục nghiệp lớn của mình.



“Địch Nhi tiếp tục tìm đi, tìm được ta lại cho ngươi một viên ma hạch thánh cấp”Bản tôn cười nói.



“A”Ở trong thâm sơn phía xa đột nhiên truyền đến một thanh âm kêu thảm, nhưng do khoảng cách quá xa, nên thanh âm truyền đến quá nhỏ, nhưng còn may là bản tôn có thể nghe được, vì vậy bản tôn cùng chấp niệm vội vàng lao về hướng thanh âm, mà tiểu tinh linh lại ngồi trên bả vai bản tôn, chìm đắm trong thế giới ma hạch của nàng.



Xuyên qua ba ngọn núi lớn, bản tôn cùng chấp niệm chạy đến bên cạnh một sơn cốc, trong sơn cốc là một bộ lạc nhỏ, nhưng tràng cảnh lúc này không khác tu la địa ngục là bao, thôn dân toàn bộ chết thảm, vương trên đất là những cánh tay bị chặt cụt, có những đoạn thân thể bị bổ đôi, thậm chí có cả thịt vụn. Tóm lại, thấm đẫm mặt đất là máu tươi của thôn dân. Hiển nhiên tiếng kêu thảm vừa rồi phát ra từ đây, bản tôn cùng chấp niệm đứng ở nơi xa cẩn thận quan sát, quả nhiên, không lâu sau, một quái vật đi ra từ một nhà dân.



Quái vật này thân cao hai thước, trên người phủ đầy lân phiến nhỏ mịn, phần đầu y như đầu thằn lằn, hai mắt nó đen nhánh léo ra tia ngoan độc, mà thân thể nó đứng thẳng y như nhân loại. Móng vuốt to lớn đen nhánh của nó cầm lấy đại kiếm, tay trái nó là một thi thể nhân loại không đầu, hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi căn nhà.



“Chết tiệt, không đợi lão tử, tại ngươi cả, là tứ cấp đỉnh phong, kéo lão tử tới lúc này, làm ta lạc mất đội ngũ rồi”Quái vật kia nói.



Tuy khoảng cách rất xa, nhưng bản tôn vẫn nghe rõ mồn một, nhìn thấy quái vật này, hồi tưởng lại điển tịch, Mộc Vĩnh Diệp rất nhanh nhận ra đây chính là thằn lằn nhân của thú nhân.




“Theo hắn, đi đến hang ổ của chúng”Bản tôn nói.



“Không, giết luôn đi”Chấp niệm đột nhiên nói.



Bản tôn cùng chấp niệm đưa ra quyết định bất đồng là cho Mộc Vĩnh Diệp ngây ngốc cả người, sao lại như vậy chứ?



Mà bản tôn lẫn chấp niệm nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu vì sao hai người lại đưa ra quyết định khác nhau.



“Chẳng lẽ là ta bị tinh thần phân liệt?”Bản tôn kinh ngạc nhìn chấp niệm nói. Truyện "Ngự Đạo "



Chấp niệm im lặng chấn kinh nhìn bản tôn, hai người, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn cả hồi lâu, liền cả tiểu tinh linh đang gặm ma hạch cũng phát hiện ra không ổn.



“Hắn là một đối thủ tốt, vừa vặn thích hợp ta, mà đồng bọn của hắn chưa đi xa, chúng ta có thể dễ dàng tìm được, không cần hắn dẫn đường”Chấp niệm nói.



Bản tôn cũng đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, có thể thuận thế hạ thang, nhưng là một khắc ngoài ý muốn này, làm cho bản tôn cùng chấp niệm nghi hoặc không thôi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.