“Đi, cùng đi xem xem”Bản tôn nói, chấp niệm cùng bản tôn hợp chung tư tưởng, bởi thế không chút xích mích gì cùng nhau đi ra cửa.
Thân thể tiểu hài ba tuổi bình thường tuyệt không thể mở được cánh cửa to uỳnh kia được, nhưng là, lúc này hai Mộc Vĩnh Diệp đã tu luyện được một thời gian nên khí lực lớn hơn tiểu hài bình thường nhiều, hai người mỗi người nắm lấy một cánh cửa, cả hai đồng thời ra sức kéo, cánh cửa phòng từ từ mở ra.
Mở được cửa phòng, cả hai nhanh chóng lẻn ra ngoài, nhưng rất không may, cả hai vừa bước ra đã bị một hạ nhân phát hiện, hạ nhân này làm công việc tưới hoa trong phủ, hắn đột nhiên nhìn thấy cửa phòng thiếu gia mở ra, không khỏi hai mắt trừng lớn, chẳng lẽ có người tiến vào phòng thiếu gia sao? Nhưng là lúc trước làm gì có ai vào, chẳng lẽ có trộm sao? Hạ nhân này suýt bị ý niệm trong đầu hù chết, nếu thiếu gia chẳng may bị làm sao, chính mình chỉ có đường chết. Hắn tuyệt không nghĩ đến khả năng Mộc Vĩnh Diệp tự mở cửa, tiểu hài ba tuổi có thể mở cửa sao, cánh cửa kia rất nặng mà.
Ngay khi hạ nhân chuẩn bị kêu lên báo động, đột nhiên hắn sững cả người, cổ họng há to hết cỡ, nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp đi ra khỏi phòng. Hắn dụi mắt như điên, chẳng lẽ chính mình hoa mắt sao? Tại sao điệt thiếu gia lại biến thành hai người? Chính mình hôm nay không uống rượu mà, hiện tại hắn đã bị dọa ngây ngốc, không còn nghĩ đến thiếu gia lấy đâu ra sức lực mở cửa nữa.
Mộc Vĩnh Diệp đi ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy tên hạ nhân nhìn mình ngây ngốc, không khỏi cảm thấy cổ quái, người này có vấn đề gì không vậy? Bình phun nước trong tay hẳn để tưới hoa đi, nhưng sao lại tưới chân mình vậy, chân có thể nở hoa sao?
Mộc Vĩnh Diệp đơn giản là mặc kệ tên hạ nhân, hai Mộc Vĩnh Diệp nhanh chóng rời đi, rất nhanh liền rời khỏi tiểu viện của mình, mà tên hạ nhân kia biểu tình như gặp quỷ, lập tức mang theo bình phun quay về phòng mình “tĩnh tư”.
Mộc Vĩnh Diệp đi ra khỏi tiểu viện, căn cứ theo ký ức, chầm chậm tiến về đại sảnh nhà bác, hiện tại Thủy Đông Các nhất định còn ở đó. Một đường đi này, những hạ nhân nhìn thấy hắn đều ngây ngốc, như là gặp quỷ vậy, hiển nhiên là bị hay Mộc Vĩnh Diệp dọa sợ, phân thân, chỉ có những nhân vật thực lực cường đại, hoặc là đệ tử đại gia tộc mới có năng lực tiến hành phân thân, hơn nữa vật dẫn hoặc là khan hiếm, hoặc là trân quý, nên số người có thể phân thân thuộc về số nhỏ, rất nhỏ.
Trong ánh mắt quái dị của mọi người, Mộc Vĩnh Diệp đi tới cửa đại sảnh, quả nhiên vợ chồng Thủy Đông Các cùng Thủy Như Quý đều có ở đó, mở một bữa tiệc nhỏ ba người.
Bên trong đại sảnh, treo đèn treo cực lớn, đèn này không phải dùng điện như ở tiền thế mà là ma pháp đạo cụ, nhưng ánh sáng không kém loại đèn tuýp tiền thế tý nào, cả phòng được chiếu sáng trưng, phía dưới là một bàn dài hình bầu dục, trên ban là ba bộ dao nĩa cùng giá nến, mỹ thực thịnh soạn trải dài khắp bàn, Thủy Đông Các ngồi ở giữa, Thủy Như Quý cùng Hỏa Vân Nhi ngồi ở hai bên, cả nhà ba người trò chuyện rôm rả, phía sau là vài hạ nhân có thể tùy thời mang thêm mỹ thực cùng mỹ tửu.
Dù là giữa trưa, nhưng dưới ánh sáng của ma pháp đăng, trong phòng còn sáng hơn bên ngoài nhiều, khi Mộc Vĩnh Diệp nhìn vào đại sảnh, Thủy Đông Các cũng vừa vặn nhìn thấy hắn, trong tay cầm xiên thịt, há hốc mồm kinh ngạc nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp đang đứng bên cửa đại sảnh. Truyện "Ngự Đạo "
Hỏa Vân Nhi cùng Thủy Như Quý thấy Thủy Đông Các cầm xiên thịt lên nhưng không ăn chỉ há hốc mồm kinh ngạc nhìn ra ngoài, cả hai không khỏi hướng mắt về phía cửa đại sảnh, khi nhìn đến Mộc Vĩnh Diệp cầm lấy cánh cửa, cùng lộ ra biểu tình kinh ngạc, mà biểu tình Thủy Như Quý là phong phú nhất, hai mắt cơ hồ muốn lồi ra ngoài. Truyện "Ngự Đạo "
Về phần Hỏa Vân Nhi cùng Thủy Đông Các là vì kinh ngạc với bản tôn của Mộc Vĩnh Diệp, trước kia Mộc Vĩnh Diệp giấu bản tôn như giấu một tiểu cô nương vậy, quyết không cho ai gặp, hôm nay là chuyện gì xảy ra vậy? Mặc trời mọc hướng tây sao?
“Bác, anh, các người làm sao vậy?”Chấp niệm đột nhiên cười nói.
Lúc này, Thủy Đông Các, Hỏa Vân Nhì cùng Thủy Như Quý mới phản ứng lại.
“Cha, cha, sao em nó lại có hai người? Là linh hồn tách ra sao?”Thủy Như Quý lắp bắp hỏi.
“Nói nhảm, không phải quá rõ rồi sao?”Thủy Đông Các đã bình tĩnh trở lại.
“Chính là, em nó mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể tách ra được chứ? Chẳng lẽ là nhờ trận pháp kia, cùng pháp thuật mộc hệ thúc giục, còn có vật dẫn là gì vậy? Bé như vậy mà có thể chịu được đau đớn sao?”.
“Là trận pháp kia, do chú ngươi tự mình ra tay, còn về vật dẫn, chính là sinh mệnh chi tuyền”Hỏa Vân Nhi đáp.
“Cái gì, là sinh mệnh chi tuyền?”Thủy Như Quý kinh ngạc đứng lên khỏi ghế hỏi lại lần nữa.
“Ngồi xuống, kinh ngạc đến như vậy còn thành thể thống gì, ngươi lớn như nào rồi?”Thủy Đông Các lập tức giáo huấn.
“A”Thủy Như Quý nào dám nói câu gì, vội vàng ngồi xuống, nhưng hai mắt nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp tràn đầy hâm mộ cùng kinh ngạc
“Vĩnh Diệp, cháu cuối cùng cũng chịu đi ra?”Thủy Đông Các cười nói.
Hạ nhân lập tức chuẩn bị hai bộ đồ ăn, hơn nữa lấy ra hai ghế nhỏ đặt bên cạnh Hỏa Vân Nhi cho Mộc Vĩnh Diệp ngồi.