Ngự Đạo

Chương 26





Sau khi xác định thiên mã sẽ không tỉnh lại, Mộc Vĩnh Diệp tay cầm con dao gọt hoa quả chậm rãi tiến lên phía trước. Theo bộ dáng của hắn, trong mắt tên hạ nhân rất giống như đang định giết ngựa vậy, trên đầu tên hạ nhân không khỏi mồ hôi đổ ròng ròng, điệt thiếu gia không phải định giết ngựa đấy chứ? Điệt thiếu gia nhỏ như vậy liệu làm được gì chứ? Mà nghe nói thiên mã còn là ma thú tứ cấp, điệt thiếu gia liệu có bị nguy hiểm gì không? Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "



Mộc Vĩnh Diệp đi tới sau thiên mã, tay phải cầm dao, tay trái tóm chặt lấy đuôi ngựa, nhanh chóng cắt xuống.



“Rẹt”Dao trái cây sượt qua lông đuôi ngựa, suýt tý thì cắt lên bàn tay nhỏ nhắn của hắn, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi đầy kinh ngạc, đuôi ngựa sao lại cứng như vậy chứ?



Lại cắt xuống một lần nữa, “Rẹt!”, dao gọt trái cây lại sượt một lần nữa, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, xem ra còn là không được, tiếp theo hắn cầm chặt lấy đuôi ngựa, một dao không được, vậy thì cưa đi.




“Rét rét rẹt rẹt”Mộc Vĩnh Diệp không ngừng cưa như cưa gỗ vậy, làm tên hạ nhân ở phía xa mồ hôi đổ ròng ròng, tư duy của thiếu gia không khỏi quá khác thường nhân đi, không biết phải nói gì nữa. Bận rộn cả nửa ngày mà không ngờ không có hiệu quả gì cả, hắn không khỏi chán nản, tốn vô số khí lực mà không thu được tý hiệu quả gì, đuôi ma thú thật sự chắc như vậy sao? Đương nhiên không thể cắt xuống càng làm cho hắn vừa ý, càng thêm hạ quyết tâm nhất định phải cắt cho bằng được.



Mệt mỏi, dần dần cả người hắn chầm chậm bò lên lưng ngựa, nhưng là ngược lại vớ tư thế cưỡi ngựa, tay phải vẫn cầm dao, tay trái nắm lấy đuôi ngựa. Lại cắt cả nửa ngày, vẫn không có hiệu quả, rốt cuộc, Mộc Vĩnh Diệp bắt đầu sử dụng năng lượng tu luyện, kim hệ nguyên tố tràn xuống tay hắn, nhờ nỗ lực kinh người, cuối cùng kim hệ nguyên tố tiến vào con dao gọt trái cây trên tay hắn.



Con dao sau khi được phụ gia kim hệ nguyên tố, liền biến thành màu vàng rực rỡ, Mộc Vĩnh Diệp nắm lấy con dao vàng rực, bắt đầu hạ dao xuống.



“Xẹt”Con dao nhỏ rốt cuộc thuận lợi cắt đuôi ngựa xuống, xem ra phụ gia kim hệ nguyên tố phi thường hữu dụng, Mộc Vĩnh Diệp nhanh chóng thu đoạn đuôi ngựa thu được vào không gian giới chỉ.



Ngay khi Mộc Vĩnh Diệp phi thường hưng phấn, thiên mã dưới mông hắn đột nhiên mở mắt ra, nó như cảm nhận được một bộ phận thân thể bị chia lìa, hoặc là quá trình tiến hóa đột nhiên bị phá vỡ. Thiên mã trong nháy mắt như mất đi lý trí trở nên điên loạn, nhanh chóng mở ra đôi cánh, phành phạch vỗ cánh bay lên bầu trời, mà trong quá trình bay lên, bạch quang vẫn không ngừng bao phủ thiên mã. Truyện "Ngự Đạo "



Mộc Vĩnh Diệp lúc này vô cùng buồn bực, thiên mã đột nhiên bay lên, hắn căn bản không có thời gian phản ứng, suýt nữa thì ngồi cũng không vững, mém tý thì rơi rồi, hai tay vội vã nắm lấy bộ lông ngựa, thân thể dán chặt vào thân ngựa, không dám chuyển động tý gì, bởi vì thiên mã bay lên gần như thẳng đứng, chỉ trong chốc lát đã bay lên trăn trăm thước, giờ không cẩn thận té xuống, hoàn toàn biến thành bánh thịt rồi!



Hiện tại Mộc Vĩnh Diệp có thể cảm nhận được cảm giác Trương Quả Lão cưỡi lừa là như nào, không hiện tại là Mộc Vĩnh Diệp cưỡi ngựa mới đúng.




“Cứu mạng a!”Tiếng kêu thê thảm non nót của hắn vang vọng khắp tầng mây.



Mà lúc này, tên hạ nhân đã bị dọa hoàn toàn ngu ngốc, sửng sốt nửa ngày mới nhớ chạy đi cầu cứu, nhưng là lúc này đã không còn thấy bóng dáng của Mộc Vĩnh Diệp nữa. Tên hạ nhân vội vã chạy về hướng Thủy gia, trực tiếp lao về phía thư phòng của Thủy Đông Các.



“Như Quý, lần này con trở về, tu hành có đột phá gì không?”Thủy Đông Các hỏi.



“Bẩm phụ thân, con…”Thủy Đông Các vừa định nói gì đột nhiên bị tiếng kêu gào của một hạ nhân cắt đứt.



“Lão gia, không tốt, không tốt rồi”Hạ nhân kia căn bản không gõ cửa, trực tiếp bò lao vào phòng.



“Hốt hốt hoảng hoảng còn ra thể thống gì nữa”Thủy Đông Các giận dữ nói.



“Lão gia, không tốt rồi, điệt thiếu gia đã xảy ra chuyện rồi”Tên hạ nhân vội vã nói.




“Cái gì?”Thủy Đông Các lập tức kinh ngạc, hơn nữa còn quên mất mình vừa trách móc tên hạ nhân như nào.



Tiếp theo, tên hạ nhân thuật lại toàn bộ hành động của điệt thiếu gia ngày hôm nay, đến đoạn Mộc Vĩnh Diệp bị ngựa mang đi, Thủy Đông Các rốt cuộc đứng ngồi không yên.



“Phân phó tất cả mọi người, ngừng hết công việc lại, tìm kiếm Vĩnh Diệp, Như Quý, con đi theo cha”Thủy Đông Các vừa phân phó xong hạ nhân liền biến mất khỏi thư phòng. Mà Thủy Như Quý cũng chạy sát theo, nhưng là trên mặt không tự chủ nở một nụ cười.



Cũng không lâu sau, toàn bộ hạ nhân Thủy gia rời trang viên Thủy gia, tìm kiếm điệt thiếu gia của họ.



Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp rất buồn bực, thiên mã không ngừng phi hành, không ngừng lượn làm cho hắn đầu hoa óc choáng, không phân biệt nổi đông tay nam bắc nửa, chỉ có thể nhìn cảnh vật không ngừng biến ảo. Mà bạch quang trên người thiên mã nhấp nháy liên tục, lúc đen lúc trắng, làm cho hắn hoa mắt không thôi.



“Tên gia hỏa đáng chết, không có việc gì dẫn ta chạy loạn làm gì?”Mộc Vĩnh Diệp không khỏi buồn bực kêu lên



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.