Dường như Khấu Đông đã chìm vào trong một giấc mộng rất dài.
Y đứng thẫn thờ trên mái nhà, nhìn từ trên cao xuống. Xe cộ bên dưới qua lại tấp nập, những ngọn đèn màu vàng đỏ như hoà vào thành sông chảy xuôi dưới chân y.
Người tan làm, kẻ về nhà, không thì cũng đang vội vã chạy tới bữa tiệc tiếp theo, bà cụ nắm tay cháu trai, cô gái nhỏ rúc vào ngực người yêu, ai nấy đều có điểm đến của riêng mình.
Mũi chân y dừng lại sát bên rìa mái nhà, nghe thấy tiếng gió gào thét vù vù. Phía sau là cột thu lôi thẳng tắp cao vút, trên sân thượng trống không, chẳng có lấy một bóng người.
Chỉ mình y có thể nghe được tiếng bước chân.
Tử Thần đội chiếc mũ choàng màu đen dày cộp nặng trĩu, đứng ngay sau lưng y. Y bị ánh mắt u ám đó chiếu thẳng tới, cơ thể cứ như bị ngâm vào dòng nước lạnh thấu xương, mỗi lần hít thở đều cảm thấy đau đớn.
"Tôi muốn sống."
Y nghe thấy giọng nói mệt mỏi do chính bản thân mình phát ra.
"Tôi chỉ muốn sống thôi..."
Tử Thần nhìn y một cách hờ hững, cũng không đáp lời y. Nhưng trong lòng Khấu Đông vẫn biết loáng thoáng, có lẽ lần này y sẽ không thoát được nữa rồi.
Thật lâu trước đây, đã có một đại sư từng nói với mẹ y rằng: "Đứa bé này có tướng chết yểu, chắc chắn sẽ không sống qua 6 tuổi."
—— Đó là chuyện từ bao giờ nhỉ?
Ngay sau đó, y nghe thấy tiếng Tử Thần bước về phía mình ngày một gần hơn. Âm thanh ấy cứ lớn dần, thậm chí y còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Tử Thần.
Gã luôn đứng phía sau lưng y, tại một vị trí không xa không gần, tựa như thanh gươm của Damocles treo lơ lửng trên đỉnh đầu [1], từng giờ từng phút nhắc nhở y rằng: Đáng lẽ y phải chết rồi.
Chẳng qua là có người bất chấp tất cả, mạnh mẽ kéo y trở về từ đường Hoàng Tuyền.
Bóng ma ấy liên tục tra tấn tâm lý y, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả nỗi đau thể xác. Ngoại trừ y, chẳng một ai có thể nhìn thấy bóng dáng của kẻ nọ, ngay cả chính bản thân y cũng không được để lộ bất kỳ sự khác thường nào trước mặt người khác. —— Nhìn bề ngoài trông y hoạt bát lạc quan thật đấy, nhưng thực ra bên trong đã có một cái hố đen khổng lồ mọc lên từ lâu rồi, cái hố đen đó chậm rãi cắn nuốt y, cuối cùng nuốt chửng luôn toàn bộ nỗi sợ hãi của y đối với cái chết.
Y không thể chết được, đây chính là việc trái với nguyện vọng của mẹ y. Người thân y đã nỗ lực nhiều như vậy cũng chỉ vì giữ y ở lại dương thế, cho dù y không bận lòng với tâm huyết của mẹ, cũng không thể dễ dàng bước ra một bước này.
Tiếng gào khóc của mẹ bỗng xộc vào tâm trí, làm y có chút dao động. Nhưng đồng thời, lại có một âm thanh khác nằm sâu dưới đáy lòng nói vọng lên với y:
Mày thà để thanh gươm này rơi xuống còn hơn.
...
Khấu Đông không sao phản bác được, bởi vì chính y còn cảm thấy xương cốt mình đang bốc mùi thối rữa. Y không biết người khác có thể ngửi được nó hay không, nhưng mỗi ngày trôi qua, y lại càng ngửi thấy mùi vị kia thêm rõ ràng.
Cơ thể y có mùi thối rữa, giống như xác chết bị chôn trong quan tài nhiều ngày vậy, hoàn toàn khác biệt với những người trẻ tuổi đang tràn trề sức sống. Y đã từng ngửi thấy mùi này trên người một cụ già gần đất xa trời trước đây, nó là một thứ mùi vị cằn cỗi, là mùi hương tỏa ra từ cơ thể của kẻ phải chật vật gồng gánh bản thân, bị ép phải ở lại nhân gian.
Ngã xuống thì tốt rồi.
Ngã xuống thì tốt rồi, chỉ trong chớp mắt thôi là có thể kết thúc tất cả.
Nơi này là một tòa cao ốc bị đắp chiếu bỏ hoang, bên dưới vẫn còn rào chắn công trường, sẽ không có người qua đường nào đi lạc vào đây. Điều này làm Khấu Đông cảm thấy hơi an tâm, ít ra thì vào thời điểm cuối cùng khi chạm đến cái chết ngọt ngào, y cũng không muốn liên lụy tới những người khác nữa.
Mũi chân y chậm rãi vượt qua ranh giới, cảm giác mất trọng lực bỗng ập mạnh đến. Thân thể y khẽ lung lay trong gió, góc áo bay phấp phới, nhìn từ dưới lên, hình ảnh ấy trông cứ như một con hồ điệp đang tung cánh bay.
Tử Thần giơ cao lưỡi hái màu đen qua đỉnh đầu y, chờ đợi thu hoạch linh hồn đáng lẽ nên thuộc về âm phủ từ lâu này.
"—— Ba."
Y nghe thấy giọng nói thì thầm của mình, âm điệu vô cùng bình tĩnh, chẳng hề run rẩy.
"—— Hai."
"... Một."
Y cũng phải đi đến nơi mình thuộc về rồi.
Thân thể y nhẹ nhàng bay lên, ngay sau đó ngã nhào xuống bên dưới.
Đúng lúc này, bỗng có một cánh tay đột ngột nắm lấy cổ áo y, mạnh mẽ kéo y từ rào chắn trên sân thượng xuống. Người phía sau vừa vặn cao hơn y nửa cái đầu, khi y quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của người kia.
Khuôn mặt đó làm y cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời lại không tài nào nhớ ra nổi là giống ai.
Giống...
Diệp Ngôn Chi?
Ba chữ này khẽ xoay chuyển trong lòng, lưỡi hái Tử Thần đã bổ xuống khoảng không. Gã u ám nhìn chòng chọc vào kẻ vừa tới, sau đó đột nhiên xoay người, lập tức đi về phía cửa rồi rời khỏi nơi này. Người nọ kéo y xuống, giọng nói trầm thấp trong trẻo: "Không sao chứ?"
"......"
Khấu Đông không sao trả lời được.
Thoát được lần này, vẫn sẽ có lần tiếp theo. Sớm muộn gì Tử Thần cũng sẽ quay lại một lần nữa.
Y không thể mãi mãi phụ thuộc vào cánh tay của người này.
"Không sao," Y nhỏ giọng đáp lại người tốt bụng này, cực lực che giấu sự thất vọng chợt thoáng qua trong lòng mình, "Tôi chỉ, tôi chỉ hơi nghĩ quẩn chút thôi..."
Người nọ dường như khẽ cười.
Gương mặt người nọ cực kỳ thanh tú, trông rất trẻ, có vẻ cùng tuổi với Khấu Đông. Hắn nói: "Lâu rồi không gặp."
Câu nói này làm Khấu Đông thoáng sững sờ, sau đó ngẩng đầu, nhìn người trước mắt.
Y không hề nhớ là mình đã từng gặp người này.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch kia, đại não y giống như đang được thứ gì đấy chậm rãi đánh thức. Khấu Đông nghe thấy giọng điệu khó giấu được vẻ kinh ngạc của chính mình: "Cậu là người Diệp gia?"
Khấu Đông đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.
Nhưng ba y bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà đột ngột qua đời, trong nhà chỉ còn một mình mẹ y không nơi nương tựa. Mẹ y không muốn cứ vậy mà mất đi người thân duy nhất, từ nhỏ đã dắt y vượt núi băng sông, bái phỏng rất nhiều đạo sĩ tăng nhân nhưng chẳng ai có thể giúp được mẹ con y, còn có không ít đạo sĩ khuyên bảo rằng: "Mệnh không thể sửa, chớ cưỡng cầu."
Mẹ Khấu không nghe lọt những lời đó. Bà chỉ có một đứa con trai thôi, mệnh cũng trói trên người đứa con này. Bà hao phí toàn bộ thân gia của mình mua hương khói, lại dập đầu không biết bao nhiêu cái, cuối cùng cũng có một vị cao tăng sắp viên tịch động lòng thương hại, chỉ bà một con đường khác.
"Có lẽ Diệp gia có thể giúp được cô."
"Diệp gia nào ạ?"
"Dương Liên Diệp gia. Bọn họ ở dương thế, lại quản chuyện hai giới, có thể thông quỷ thần, khống chế sinh tử —— cô tìm bọn họ, may mắn còn có một đường sinh cơ."
Nói xong, cao tăng nhắm mắt lại, thở dài một hơi, vĩnh biệt cõi đời.
Mẹ Khấu tốn sức mất hai năm mới tìm được Diệp gia, nhưng bà lại thất vọng, bởi vì người Diệp gia không nguyện ý ra tay, thậm chí vào thời điểm vừa mới nghe thấy yêu cầu này, bọn họ đã muốn đuổi hai người ra khỏi cổng lớn.
Cao tăng vẫn chưa nói hết, tuy rằng Diệp gia khống chế sinh tử, nhưng đó lại là cưỡng chế giết chết người sống, duy trì sự cân bằng âm dương thế gian.
Nguyện vọng của mẹ Khấu, trùng hợp là việc bọn họ khinh thường, nếu như thành công thì cũng do chính Diệp gia muốn ra tay giải quyết.
Mẹ Khấu dập đến vỡ đầu cũng chẳng ích gì, mãi tới lúc ra cửa, Khấu Đông bỗng đụng phải một người khác.
Người nọ cũng là một đứa trẻ.
Đứa bé kia nhìn chằm chằm sau lưng y, rồi lại nhìn tới y —— chỉ một cái liếc mắt này, Khấu Đông đã biết, Tử Thần mà y chỉ có thể nghe thấy kia, đối phương lại có thể nhìn thấy.
Y nhấp môi, muốn thoát ra khỏi nơi này, lại nghe thấy đứa bé ấy gọi y lại.
Đột nhiên, đứa bé bỗng nói với gia chủ Diệp gia: "Hay là, để anh ấy ở lại nơi này một khoảng thời gian đi."
"......"
Khấu Đông không rõ thân phận của hắn lắm, nhưng chắc hẳn là không tầm thường. Bởi vì khi hắn nói như vậy, lại chẳng có ai dám cả gan trái ngược. Thậm chí ngay cả gia chủ tóc bạc phơ của Diệp gia cũng chỉ không đồng tình mà cau mày, nhưng sau khi nhìn về phía cháu nội mình, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Chỉ một năm duy nhất, chỉ một mình nó."
Mẹ Khấu lập tức vui đến phát khóc.
Một năm cũng tốt rồi, dù chỉ có một ngày cũng tốt —— miễn là con của bà có thể sống, bà không gặp được đứa nhỏ cũng chẳng sao cả.
Trong quãng thời gian rất dài ở Diệp gia, đứa bé kia đã trở thành người bạn duy nhất của y. Diệp gia quản thúc rất nghiêm, không cho phép Khấu Đông đi loạn xung quanh, phạm vi hoạt động chỉ có một viện tử nhỏ, cứ như đang giam lỏng.
May mắn rằng y cũng không phải người xốc nổi, trái lại còn có thể ngoan ngoãn ở trong đó đợi. Thời điểm ấy, chỉ có mình đứa bé này sẽ chạy qua xem y.
Mọi người đều gọi hắn là "Thiếu gia".
Khấu Đông cũng theo đó mà gọi hắn là "Thiếu gia".
Mặc dù ở lại Diệp gia, y vẫn không thể thoát khỏi Tử Thần. Thi thoảng Tử Thần sẽ phát ra tiếng bước chân, bám riết phía sau lưng y. Một năm này ở Diệp gia, có lẽ là y đã tiếp nhận đủ linh khí, thậm chí còn có thể thấy rõ bộ dáng của đối phương.
Mỗi lần Tử Thần tới tìm kiếm y, thiếu gia sẽ lôi kéo y, dẫn y chạy trốn khỏi bóng dáng áo choàng màu đen này.
"Cứ coi như đang chơi trốn tìm ấy mà."
Đứa nhỏ bên người nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, nhỏ giọng nói: "Đây là trò chơi trốn tìm..."
Nói như vậy, cái chết đáng sợ dần dà cũng chẳng còn đáng sợ nữa. Đôi tay của hai người bọn y đan chặt lấy nhau, lặng lẽ trốn ở trong đó, trốn thoát khỏi lưỡi hái bỗng nhiên bổ xuống của Tử Thần.
Tất cả quả thực chỉ như một trò chơi.
Nhưng mà, theo giao hẹn, Khấu Đông chỉ có thể ở lại Diệp gia một năm. Hết một năm, y đã bị đưa ra ngoài ngay lập tức, từ đó về sau không còn gặp lại thiếu gia nữa.
Rời khỏi Diệp gia rồi, Tử Thần vẫn bám riết theo y, nhưng chẳng biết vì sao, gã lại không thực sự xuống tay một lần nào. Thời gian dài sau đấy Khấu Đông đã chấp nhận hiện thực là mình sắp chết, cũng vì thế mà rất lâu rồi y chẳng còn nhớ đến người bạn thời thơ ấu kia nữa. Trong khoảng thời gian ấy, mẹ y cũng đã mất, trước khi đi còn nắm chặt lấy tay y, muốn y cố gắng sống tiếp.
Khấu Đông trở thành kẻ không gia đình, y vốn cho rằng, bản thân đã quên mất hình dáng của người bạn thời thơ ấu kia rồi.
Mãi đến khi y nhìn thấy đôi mắt này một lần nữa.
Đôi mắt đen láy, tựa như có thể nhìn thấu sinh tử.
"... Thiếu gia?"
Y nhẹ nhàng cất lên câu xưng hô này, cặp mắt chẳng chớp cái nào cứ nhìn hắn chăm chú, cuối cùng thấy được vô vàn dấu vết quen thuộc trên gương mặt kia.
Sau đó, y cũng khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Lâu rồi không gặp."
—— Lâu rồi không gặp.
Đối phương đã thực sự trưởng thành, mà y vẫn luẩn quẩn quanh ranh giới của cái chết như cũ.
Y nghe thấy tiếng vọng trống rỗng tự đáy lòng mình, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười thật tươi, chỉ có âm thanh tiếc nuối trong tim nói với y rằng:
Bây giờ vẫn không được.
Vậy cuối cùng, lúc nào mới có thể là "ngày về" của y đây?
*
Cùng lúc đó, Diệp Ngôn Chi đang một mình ở gia viên cũng mở bừng mắt.
Hắn ngơ ngác vươn tay, nhìn thấy cánh tay thon dài hữu lực của mình, trên đó còn có chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận gia chủ Diệp gia.
"Nên nhớ lại rồi."
Hắn nhẹ giọng nói, cứ như đang tự lẩm bẩm.
Dựa vào năng lượng của giáo viên tâm lý, có lẽ cũng đủ đánh thức một phần hồi ức trong Khấu Đông.
Hắn cho giáo viên tâm lý nhiều quyền hạn nhất. Giáo viên tâm lý sẽ minh mẫn, có năng lực hơn cả hắn, sẽ không phải chịu sự giam cầm của thân phận giống như hắn, có thể chọn giấu Khấu Đông vào giữa thế gian bị đồng hoá.
Mà Diệp Ngôn Chi lại không thể.
Hắn có thể đảo lộn sống chết của một người, nhưng lại không thể đảo lộn sống chết của mọi người trên đời.
Tựa như lần đó hắn nói với Khấu Đông, đây là trò chơi trốn tìm ——
Chỉ khi nào Tử Thần không tìm được người, mới có thể giành chiến thắng.
Nhưng mà, lâu rồi không gặp?
Hắn nhớ lại câu đáp lời của Khấu Đông khi đó, nhịn không được mà khẽ cười nhẹ một tiếng, cứ như là đang cười thiếu niên ngây thơ giống tờ giấy trắng.
【 Hẹn hò cùng NPC: Hoàn thành ——】
【 Điểm số hẹn hò đạt được: 47.】
[29/10/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Ngôn Chi: Nhìn bé ngốc này coi, em ấy vẫn chưa biết kẻ cuồng nhìn lén em ấy thực ra cũng là tui.
Khấu Đông:........
Thiếu gia à, cưng có biết là người cưng bố trí toi rồi không?
.
[1] Thanh gươm của Damocles: Hình tượng "Thanh gươm của Damocles" (sword of Damocles) nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes (Tạm dịch: Những cuộc thảo luận của người Tusculan). Phiên bản câu chuyện của Cicero tập trung vào Dionysius II, một vị vua độc tài một thời từng cai trị thành phố Sicily thuộc Syracuse ở thế kỷ thứ tư và thứ năm TCN. Đối với Cicero, câu chuyện của Dionysius và Damocles hàm ý rằng những người cầm quyền luôn luôn bị giày vò bởi bóng ma của sự lo lắng và cái chết, và rằng "không thể có hạnh phúc cho một người luôn phải lo sợ."