Tiếng chuông của đoàn xiếc thú Tây Dương bỗng nhiên kêu lên leng keng leng keng.
Cửa bị người gõ ầm ầm, bé đầu to thò cái đầu dị thường của nó vào trong thăm dò, khóe miệng nhếch lên cao.
"Tiên sinh," Nó nói, "Đến giờ rồi."
Trong lòng Khấu Đông mơ hồ dâng lên chút dự cảm không tốt, y kéo kéo ống tay áo thiếu niên, hỏi: "Đến giờ gì vậy ạ?"
Không chờ thiếu niên đáp lời, bé đầu to đã cười khanh khách.
"Đương nhiên là giờ diễn chứ gì," Nó trả lời, "Buổi biểu diễn đặc sắc như thế này, sao tiên sinh có thể không lên sàn được chứ?"
Khấu Đông không buông tay, y chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Có cả biểu diễn nữa ạ?"
Y nhìn dáng vẻ hiện tại của bé đầu to, xem ra là đã lấy lại được cốt từ chỗ đám mẹ mìn.
Đã như vậy thì bọn họ đáng ra không phải làm trâu làm ngựa ở đoàn xiếc này nữa, sao lại phải biểu diễn?
Bé đầu to cười tươi hơn, nó vuốt ve sọ não của mình, khóe môi nó nứt ra chảy máu đỏ sẫm, nó nhìn Khấu Đông không thôi.
"Nếu sắp phải đi rồi thì sao không biểu diễn lần cuối cùng để từ biệt chứ?"
"—— Dù sao cũng nhiều năm như vậy, bọn tôi phải báo đáp cho họ một chút."
Sau cơ thể đơn bạc của nó, các thành viên khác của đoàn xiếc thú cũng dần dần ngó đầu nhìn ra như không thể chờ đợi được nữa.
Mỗi người ai cũng ít nhiều đều dính màu đỏ của máu, mùi tanh nồng đập thẳng vào mặt Khấu Đông, mùi hương này khiến y cảm thấy khó chịu.
Y đương nhiên biết những người này có oán niệm quá sâu nặng với đám mẹ mìn kia nên đã có một trận sinh tử với chúng.
"Buổi biểu diễn cuối cùng này," Diệp Ngôn vén vài sợi tóc rối của y ra phía sau tai, vẻ mặt ôn nhu đến cực điểm, hắn nói, "Chỉ còn lần cuối này —— anh trai có thể bảo vệ em rồi."
Bé đầu to đi tới bế hắn lên, cẩn thận đặt hắn lên ghế xe lăn, hắn xoay xoay bánh xe muốn đi với các thành viên khác trong đoàn xiếc ra ngoài.
Trong chớp mắt này, dường như Khấu Đông nghĩ tới cái gì đó, bàn tay nắm lấy áo của hắn túm chặt hơn.
Quần áo thiếu niên bị kéo căng ra khiến hắn không thể đi tiếp được, hắn quay đầu nhìn y.
"Bé con?"
"Em không được đi chung ạ?" Khấu Đông ngước mắt ngập nước lên nhìn hắn, "Buổi biểu diễn cuối....!em không được xem ạ?"
Trong lòng y rõ như gương, nếu như y đã bị nhốt lại trong căn phòng nhỏ này thì việc muốn chạy trốn ra là một chuyện rất khó, có NPC ở đây trông giữ, hai người Tống Hoằng có muốn cứu người lại càng thêm khó.
Y phải tìm cách để đi ra ngoài.
Chờ y ra khỏi căn phòng này rồi....!việc cần làm sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Biểu hiện của thiếu niên hơi do dự, ngón tay hắn xoa xoa lên chiếc vòng được làm từ tro xương, hắn cứ như là không nỡ để y bước ra khỏi căn phòng này.
Khấu Đông nhìn vẻ mặt hắn, nhanh chóng hạ quyết tâm rồi nhỏ giọng, âm thanh mềm mại cất lên: "Anh Diệp Ngôn...."
Đây là lần đầu tiên y gọi tên của NPC.
Diệp Ngôn không che giấu được tâm tình kích động trên khuôn mặt.
Hắn đẩy ghế xe lăn dựa vào giường, bình tĩnh nhìn người trước mắt.
"Bé con vừa gọi anh là gì cơ?"
Đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên giường hơi ngửa đầu lên nhìn hắn.
Diệp Ngôn nhìn thấy đôi đồng tử đen bóng của đứa nhỏ, ánh mắt trong suốt không khác gì đứa bé năm đó rụt rè ôm cửa nhà nhìn hắn.
Tim hắn không kiềm được mà mềm nhũn.
Rõ ràng là huyết nhục này đã chết lâu rồi nhưng đối mặt với ánh nhìn ấy, giờ khắc này cả cơ thể như được tái sinh hoàn toàn.
Hắn không có cách nào chối từ ánh nhìn này.
"Vậy đi nào," Hắn cúi người nắm tay đứa nhỏ trước mặt càng chặt hơn, "—— Anh trai đi với em nhé."
Bé đầu to có chút do dự liếc nhìn thiếu niên, sau khi thấy hắn hạ quyết tâm thì nuốt câu nói chuẩn bị ra đến miệng xuống dưới.
Thành viên đoàn xiếc thú xoay người nhìn họ cười hì hì rồi đồng loạt đi về phía sân khấu.
Nơi đó giờ đang bị che lại bởi một tấm màn che đỏ tươi, không nhìn thấy được phía sau đã bê lên một chiếc bàn gỗ cổ xưa.
Trong thính đường tối tăm, hai bên treo hai hàng đèn lồng đỏ chót, từng chiếc đèn lồng in xuống dưới mặt đất cái bóng hình bầu dục sẫm màu.
Diệp Ngôn mang theo Khấu Đông ngồi trực tiếp vào hàng ghế thứ nhất trước màn che, hàng ghế đó hiện tại trống rỗng không một bóng người.
Phía sau có giọng ai đó khàn khàn cất lên, hỏi: "Tiên sinh, mở màn được chưa?"
Diệp Ngôn đưa tay về phía sau vung lên.
Người gác cửa đằng sau dùng thêm sức, chậm rãi kéo tấm màn son lên.
Nháy mắt, tiếng người ồn ào tràn từ khe cửa vào trong phòng, dân trấn đứng bên ngoài như đã đợi từ lâu, giờ không còn kiên nhẫn nữa mà tràn vào.
"Nghe nói hôm nay tới xem diễn không cần trả tiền, thật không vậy?"
"Thử đi xem chút đi, dù sao cũng có lời mà...."
"Hôm nay chúng ta cũng phải tới mở mang tầm mắt mới được!"
Đảo mắt một cái, bên trong đã đầy ắp đám trẻ con đi tới ngồi vào.
Không ít dân trấn còn chen chúc đứng bên cạnh, đứa nhỏ ngồi trên cổ bố mẹ mình đang la hét không nhìn thấy gì.
Bên trong tràn ngập niềm vui sướng, chỉ một mình Khấu Đông ngồi hàng đầu tiên nhưng trong lòng y đang liên tiếp bốc lên khí lạnh.
Người đi vào càng nhiều y càng cảm thấy không ổn.
Khấu Đông nhanh chóng nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy bóng dáng Tống Hoằng với A Tuyết đâu
Càng lạ hơn là y cũng chẳng thấy đứa nhỏ ăn mày nào ở đây, cứ như nơi này không có bất kỳ người chơi nào ngoài y.
Diệp Ngôn Chi đứng trên vai y, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn thấp giọng nói: "Chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì."
Khấu Đông cũng biết nhãi con nhà mình hơi nhạy cảm nên không dám làm hành động gì lớn trước mặt hắn, y chỉ cúi đầu rồi gật một cái nhẹ đến mức không ai thấy.
Người bên ngoài ồ ạt tới nhiều đến nỗi không đóng được cửa, chỉ đành để nó mở toang.
Trong tiếng reo hò ầm ĩ làm đầu người ta như muốn nổ tung ra, bỗng có một tiếng chiêng trống vang lên, mọi người bị dọa sợ run lên.
Chợt, có một đứa nhỏ cười hì hì đi lên, mặt nó có một nốt ruồi to bự chảng, nó cúi đầu trước mặt khán giả.
"Các vị khách quý, để mọi người đợi lâu rồi," Nó cười nói, "Buổi biểu diễn lần này của chúng tôi lập tức bắt đầu đây!"
Phía dưới có người cao giọng hỏi: "Cái quái gì chứ? Nếu lần này mà không ly kỳ thì mấy người không những không có tiền mà còn mang tật đấy!"
Câu này làm cho các khán giả khác đồng loạt cười to.
Đứa trẻ giới thiệu chương trình cũng cười sâu hơn, ánh sáng từ cái đèn lồng màu đỏ trên đầu chiếu vào mặt nó tạo ra một màu đỏ quái dị, "Sao có thể chứ?"
Nó lại lần nữa khom người, âm cuối kéo thật dài làm cho người nghe không khỏi run rẩy vì lạnh lẽo.
Ánh sáng đỏ chiếu lên mặt nó hơi đung đưa nhìn chẳng khác gì một vệt máu đang từ từ chảy xuống.
Tâm tình của khán giả phía dưới ai nấy cũng đang kích động nên không hề chú ý diễn viên trên đài có gì khác lạ.
Đứa nhỏ nói tiếp: "Trong đoàn xiếc thú của chúng tôi có mỹ nhân chuột, mỹ nhân bình hoa, mỹ nhân xà, người gấu....! đảm bảo mọi người chưa từng nghe chưa từng nhìn thấy."
"Dù là mấy trăm, mấy ngàn năm nữa cũng chưa chắc chiêm ngưỡng được những sinh vật li kỳ như vậy đâu.
Thiên kỳ bách quái, các ngài chỉ cần mở to mắt chiêm ngưỡng."
"Leng keng!"
Lại là một tiếng chuông.
"Các vị ——" Đứa nhỏ lên giọng, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, "Biểu diễn —— bắt đầu!"
Không biết âm phong từ đâu đi tới xốc lên tấm vải đỏ trên đài.
Ngay phía sau tấm vải, bé đầu to tay cầm dây xích xích bốn con chó hát, nó lôi cổ của chúng kéo lên trên.
Con chó hát kia có bộ lông được thắt lại, thân hình nó nhưng có vẻ cao hơn so với con hát chó bình thường, cổ họng nó nghẹn ngào như đang đau đơn cực kỳ.
Khấu Đông nhìn một cái liền dời ánh mắt đi.
Bỗng nhiên, y nhận ra được thứ gì đó lập tức chuyển ánh mắt trở lại ——
Cùng lúc đó, Diệp Ngôn Chi nói: "Thay người rồi."
Thay người rồi!
Người được dắt ra....!Không phải là bé mập bị biến thành chó hát lúc đầu!
Khấu Đông nhìn chằm chằm mặt người này, cuối cùng cũng mơ hồ nhận ra được đường nét quen thuộc mà y từng gặp lúc bị nhốt.
Nhưng khuôn mặt này nào có phải thuộc về đám trẻ con.
........!mà là của đám mẹ mìn từng giam giữ họ.
Ý thức được điều này, máu trong người Khấu Đông như ngừng chảy.
Y chằm chằm nhìn vào người đang được bé đầu to dắt lên trên đài, bé đầu to đi lên còn cầm theo một cái roi, nó nhếch môi để lộ ra hai hàng răng không đều nhau trong miệng.
"Ra đây." Nó quay về nhìn đám chó hát giục, "Nhanh —— hát cho mọi người nghe đi chứ."
Đám chó hát dựa người vào hai chân trước chỉ biết lắc lắc đầu.
Bé đầu to nắm chặt dây cương kéo mạnh khiến cổ của chúng bị xiết chặt không thể làm gì khác đành quay mặt ra, trong cổ họng chúng phát ra tiếng kêu âm trầm như muốn đứt hơi.
"Hát đi," Nó quất một roi đánh vào người mấy con chó hát khiến chúng nó kêu thảm co rúm người lại, lăn lăn trên đất, bé đầu to nhìn chúng đau đớn thì nở nụ cười, "Sao mày không hát? Câm à?"
Chó hát giãy giụa ngẩng đầu lên cuối cùng cũng chịu mở miệng, tiếng của chúng không hề nhu mì mà lại khàn kinh khủng, không khác gì âm sắc của mấy gã đàn ông trung niên sau khi uống rượu vào, bên trong tiếng hát còn trộn lẫn là chút nghẹn ngào, không rõ là vì sợ hay là vì đau, chúng run lẩy bẩy trên mặt đất rồi hát ra mấy câu ngắt quãng.
"Hóa ra....!Hóa ra muôn hoa nở rộ khắp mọi nơi....."
Bé đầu to không cười, nó nghiêm mặt.
"Mày hát gì thế?" Nó âm âm u u nói, "Mày hát cho các vị khán giả nghe kiểu gì thế hả?"
Khán giả bên dưới cũng không hiểu lắm nhưng cũng biết mấy câu hát của chúng đúng là dở tệ.
Lúc này nghe xong câu của bé đầu to, không biết là ai đầu têu hô lên một tiếng: "Đúng ——"
Tiếng ồn ào dần lớn hơn, cả sành đường cũng đồng thanh, "Đúng thế ——"
Chó hát ngẩng đầu lên, nó khó mà tin nổi nhìn đám người.
Bé đầu to cầm roi cũng ngoảnh mặt xuống dưới khán giả, "Nó hát tệ như vậy mọi người thấy có đáng đánh không?"
Tiếng hò hét ầm ĩ đáp lại: "Nên đánh!"
Bé đầu to lần nữa vung roi lên, từng đợt từng đợt quật vào người chó hát.
Cánh tay của nó nhìn có vẻ nhỏ bé nhưng thực tế có sức rất lớn, chó hát ăn đau lăn lộn rên đài, nó rên lên từng tiếng một, máu nhiễm đỏ một mảng sân nhưng do có đèn lồng màu đỏ lủng lẳng nên không dễ thấy.
Tình cảnh này càng kích thích đám người ngồi dưới, bọn họ hoan hô ủng hộ không dứt.
Đối với họ thì trò đùa này vừa khôi hài vừa tàn nhẫn lại đáng thương, Khấu Đông ngồi dưới không dám cảm thán nửa chữ.
Y cuối cùng cũng biết tại sao bọn họ lại hận dân trấn Đào Nguyên này kinh khủng đến vậy.
Không phải chỉ là do dân trấn ở đây bỏ ra tiền để nhìn bọn họ ăn khổ, vứt đi tôn nghiêm để biểu diễn —— mà còn là vì cái thái độ đó nên đã vô hình vẽ đường cho hươu chạy, ma cọp vồ đến.
Dân trấn chưa bao giờ coi những người trên đài biểu diễn là con người.
Bé đầu to đánh xong thì buông roi trên tay xuống, ngay sau đó đứa nhỏ có nốt ruồi kia lại nói: "Mời mọi người chú ý, bây giờ đoàn xiếc thú chúng tôi sẽ có màn biểu diễn đi trên dây của người gấu!"
Khấu Đông ngẩng đầu lên, không ngoài dự liệu, tên người gấu kia là gã mắt tam giác, mặt gã cũng bị thay đổi.
Gã run lập cập, không biết là ai đẩy gã lên sợi dây thép, hiện tại trên gương mặt gã giàn giụa nước mắt, chật vật không tả được.
Dây thép dưới chân gã vừa bé lại còn yếu, gã vốn chẳng phải mấy đứa trẻ con mềm dẻo, giờ bị cuốn trong đống da lông dày cộp này lại càng nguy hiểm hơn.
Khấu Đông đứng dưới nhìn rất rõ ràng, gã hoảng hốt ngó trái ngó phải, cố gắng hết sức bước từng bước vững vàng.
Thế mà lúc gã đi tới giữa dây, dây thép bỗng nhiên lay động cực mạnh, gã liều mạng duỗi tay ra để đứng lại nhưng cuối cùng không giữ được thăng bằng mà ngã xuống.
Một tiếng vang nặng nề, khán giả ngồi dưới giật cả mình.
Đứa nhỏ giới thiệu chương trình không hề có phản ứng gì quá, nó cười cười: "Ôi, không cẩn thận gì cả...."
Một con người gấu khác từ đằng sau đi tới kéo chân gã mẹ mìn kia ra ngoài.
Khán giả thấy mặt nó không biến sắc cũng có chút hoảng, bọn họ nghĩ chắc là do tên người gấu này rắn chắc hơn với người thường nên dù có ngã từ độ cao như vậy xuống vẫn không hề hấn gì.
Đứa nhỏ giới thiệu chương trình vỗ tay, nói: "Không thể quấy rầy hứng thú của các vị nữa, chúng tôi sẽ cho diễn viên ra tiếp."
Tiếp đó, đủ loại nhân vật lên sân khấu.
Mỹ nhân xà kéo cái đuôi siêu dài kéo theo khuôn mặt của một gã đàn ông thô lỗ, gã ra run lập cập nằm trên giường đinh, mỹ nhân lọ hoa không có miệng để nói bị người ôm lấy cho khán giả sờ sờ đầu, cuối cùng nó bị ném qua cái vòng lửa ngã xuống lăn lông lốc; một bé đầu to khác bị bắt đi trên dây thép nhưng nó lại không tới được đích, ngã lên ngã xuống; ngoài ra không thiếu những thứ cụt tay cụt chân, hình thù kỳ quái, không mũi không lỗ tai....
Những hình dáng kỳ quái hiếm thấy lần lượt xuất hiện làm người ta hoa mắt choáng váng, giống như một chân đặt lên Hoàng Tuyền, tận mắt nhìn thấy bách quỷ dạ hành.
Khấu Đông ngồi ở hàng đầu tim cũng đã lặng xuống.
Diệp Ngôn trước sau vẫn xiết chặt lấy tay y không cho y cơ hội chạy trốn.
Đúng lúc này y thoáng nhìn thấy mỹ nhân xà đứng ở bên góc sân khấu, chỗ hắn đứng khuất tầm nhìn của Diệp Ngôn, hắn cũng đang nhìn lại y.
Chợt, khóe môi mỹ nhân xà khẽ động như đang muốn nói cái gì.
Khấu Đông trừng mắt nhìn cố gắng nhìn xem hắn muốn nói gì, lúc y hiểu ra tim không kiềm được run lên một cái.
Hắn nói đúng ba chữ.
—— Chuẩn bị chạy..