Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài

Chương 18: Trong Đầu Chỉ Còn Lại Hôn Cô



Tại thời khắc này, dây thần kinh lý trí tê liệt hoàn toàn, tất cả những gì hình dung đều nhạt nhòa dần, thậm chí anh hơi muốn chửi mẹ mó.

Tựa như thú tính của dã thú đã bị gọi lên hoàn toàn, anh theo bản năng trở mình, đặt cô dưới thân, bắt lấy hai tay cô, nắm chặt mười ngón tay, đưa lên đỉnh đầu cô ép xuống.

Hôn cô, trong đầu chỉ còn lại hôn cô.

Hơi thở của cô, hương thơm của cô, tất cả của cô, anh đều muốn nuốt hết.

Người con gái này, anh đã muốn cô từ rất lâu.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi nghe thấy cô “a” một tiếng.

Dịch Trạch Duyên như chìm ở trong mộng, lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, anh vội vàng quay lại nhìn cô, thấy cô cau mày, hình như hơi khó chịu.

Dịch Trạch Duyên sợ cô lập tức tỉnh dậy, lập tức buông ra.

Anh ngồi trên giường ngây người một lúc.

Nhớ lại chuyện anh làm.

Dịch Trạch Duyên cảm thấy mình không khác gì cầm thú.

Anh vậy mà làm những chuyện này với cô khi cô đang ngủ.

Anh nhìn cô gái đang ngủ say, người đã làm anh biến thành cầm thú. Nhưng anh lại không nỡ trừng phạt cô, điều duy nhất anh có thể làm là trừng phạt chính mình.

Cho nên còn có thể làm gì khác ngoài kìm nén đây.

Dịch Trạch Duyên dịch sang đầu giường một chút, cách cô một khoảng, anh sợ nếu mình áp sát quá gần sẽ không nhịn được nổi lên thú tính. Thế nhưng như vậy vẫn chưa được, bóng dáng của cô ở khắp nơi, mùi hương của cô cũng vậy, giọng nói muốn ăn thạch của cô giống như đang làm nũng với anh, đầu lưỡi cô thơm ngọt, thân thể cô mềm mại.

Thật sự muốn nổi điên.

Cuối cùng, Dịch Trạch Duyên thực sự không muốn bị tra tấn nữa, anh rời giường đi ra ngoài. Sân thượng không có một ai, anh đứng bên cạnh thanh chắn, gió đêm thổi tới, khí lạnh gột rửa toàn thân, cảm giác khô nóng khiến người ta phiền lòng cũng bị rửa đi không ít.

Dịch Trạch Duyên rút một điếu thuốc ra, anh nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, biết người đến không phải là cô, cho nên cũng lười quay đầu nhìn.

“Đã trễ như vậy còn chưa ngủ, không phải bị vợ yêu của anh đuổi ra ngoài chứ?”

Lục Văn Thiến tiến lại gần, nhếch cằm lên, vẻ mặt trêu tức nhìn anh. Lúc này, Dịch Trạch Duyên chỉ mặc một chiếc áo ngủ, vạt áo ngủ mở rất lớn, đai lưng thắt lỏng, lộ ra cổ và cơ ngực săn chắc, dọc theo vạt áo xuống dưới, từng khối cơ bụng như ẩn như hiện.

Ánh mắt Lục Văn Thiến vô tình quét qua, vốn dĩ ánh mắt ẩn chứa ý cười, nhưng sau đó chuyển sang thất kinh.

Dịch Trạch Duyên quay đầu nhìn cô ta, khóe miệng anh tạo thành một đường cong, ánh mắt nhắm lại, giống như đang cười, thế nhưng lại có chút không giống, khiến người ta không thể nhìn ra đang vui hay đang buồn.

“Đã trễ vậy rồi mà cô còn không ngủ, chạy đến đây làm gì?”

Lục Văn Thiến ôm cánh tay hừ nhẹ một tiếng: “Lúc đầu không ngủ được muốn đi ra ngoài một chút, ai ngờ nhìn thấy anh cô đơn lẻ loi đứng một mình ở đây, cho nên liền đến nhìn xem.” Cô ta nhíu mày, giọng điệu ranh mãnh: “Nhìn anh đáng thương như thế, đại tiểu thư đây có thể sẽ cố bồi anh một chút.”

“Ồ? Cô muốn bồi như thế nào?”

Lục Văn Thiến từng bước từng bước đi về phía anh, cô ta vươn tay, đầu ngón tay lướt qua vạt áo anh, chậm rãi nói: “Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, thiếu chút nữa còn kết hôn, không làm được vợ chồng trên danh nghĩa thì làm vợ chồng thật cũng không tệ nha.” Ngón tay của cô ta trượt đến đai lưng anh, chỉ cần cô ta cởi nhẹ, thắt lưng của anh có thể tuột ra.

Nhưng mà cô ta còn chưa kịp làm, thì cổ tay truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt. Dịch Trạch Duyên ra tay rất mạnh, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô ta ngay lập tức.

Lục Văn Thiến bị đau, tức giận nói: “Dịch Trạch Duyên, anh buông ra cho tôi. Tại sao anh dám vặn tay tôi, anh là đàn ông, chẳng lẽ một chút lòng thương hoa tiếc ngọc cũng không có hay sao?”

Dịch Trạch Duyên từ từ gạt tàn thuốc, anh cười, nụ cười rất tao nhã: “Nếu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vậy cô hẳn biết rõ tôi không phải người thương hoa tiếc ngọc.” Ánh mắt anh rơi xuống người cô ta, thần thái của anh bình tĩnh thanh nhã, nhưng lực đạo trên tay không giảm chút nào, lộ ra sự tàn nhẫn.

Dứt lời, đột nhiên anh đưa chân hung hăng đạp vào đầu gối cô ta. Lục Văn Thiến đau đớn, quỳ trên mặt đất kêu bịch một tiếng.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Cái quỳ này, vốn phải là cô cho cô ấy, nhưng hiện giờ cô ấy ngủ rồi, nên tôi thay cô ấy nhận lấy.”

Tư thế này khiến Lục Văn Thiến cảm thấy vô cùng nhục nhã, nổi giận mắng: “Dịch Trạch Duyên, ngay cả phụ nữ mà anh cũng ra tay, anh là tên khốn, đồ con rùa, vong ân bội nghĩa, nếu như không có ba tôi thì anh có ngày hôm nay sao?”

Dịch Trạch Duyên không hề bị ảnh hưởng, vẫn thanh nhã như cũ: “Cô cũng đừng quên, đó là sản nghiệp của Dịch gia, không phải Lục gia. Cố mà trân quý những gì ba cô đã nỗ lực đi. Nếu tôi mà là cô, tôi sẽ học an phận một chút.”

Anh nói xong liền vung tay cô ta ra, quay người rời đi.

Dịch Trạch Duyên không trở về phòng, anh trực tiếp đi đến xưởng rượu, nằm một đêm ở đó. Trời vừa sáng, anh lại lập tức chuẩn bị họp.

Trong phòng họp, mọi người đã đến gần hết. Dịch Trạch Duyên mặc Âu phục đi giày da, cả người toát lên sự đơn giản già dặn, cho dù đêm qua ngủ không ngon, nhưng ngày hôm sau tinh thần anh vẫn phấn chấn như trước, đó là tố chất mà người lãnh đạo nên có.

Anh ngồi xuống bắt đầu cuộc họp. Trong lúc đó, không người nào dám nói chuyện. Chú Trình là người đi theo anh lâu nhất, rất nhiều người không dám lên tiếng, cuối cùng, ông chỉ có thể mở miệng.

“Trạch Duyên, cháu xem có thể hoãn kết hạch AI kia trước được không. Chú hiểu suy nghĩ của cháu, nhưng nếu đưa AI vào sử dụng trong xưởng rượu thì có rất nhiều người sẽ thất nghiệp, có rất nhiều người lao động lớn tuổi trong xưởng rượu nhà chúng ta, dường như cả đời bọn họ đều cống hiến cho xưởng rượu, không thể để mọi người nói xưởng rượu nhà chúng ta là một nơi không có tình người được.

(AI: trí tuệ nhân tạo)

Hai tay Dịch Trạch Duyên giao nhau đặt trên bàn, anh đảo mắt một vòng: “Thái độ của mấy người đều như vậy?”

Ở đây đều là người phụ trách của xưởng rượu, bọn họ và chú Trình có cùng thái độ cũng nằm trong dự liệu của anh.

Dịch Trạch Duyên nói tiếp: “Vậy mấy người nói cho tôi, xem trọng tình nghĩa có thể mang đến lợi ích cho công ty sao?”

Lần này, không một ai dám mở miệng.

“Hiện giờ AI đang là xu hướng của thế giới. Giống như lúc trước, khi bước vào thời kỳ công nghiệp hóa, đưa máy móc vào sử dụng, nếu như lúc đó công ty kiên trì vì tình nghĩa, vẫn tiếp tục sử dụng công nhân lao động như cũ, mà không sử dụng máy móc như hiện giờ, như vậy thì tập đoàn Dịch Thành tuyệt đối không thể có hôm nay. Không chỉ có vậy, chúng ta sẽ bị thế giới đào thải, không khác gì các xưởng rượu bình thường. Mà bây giờ, AI cũng giống như thời đại công nghiệp lúc trước, nếu chúng ta không đi trước, vậy thì qua mấy năm nữa, chính chúng ta sẽ bị đào thải. Tôi biết mấy người có tình cảm với công nhân xưởng rượu, nếu đưa AI vào sử dụng, nhất định có rất nhiều người bị sa thải, giống như khi bước vào thời đại công nghiệp lúc trước, rất nhiều người phải đối mặt với thất nghiệp như thế, mấy người đều không đành lòng. Thế nhưng đó không phải vấn đề tôi suy nghĩ, cũng không phải vấn đề mấy người suy nghĩ. Mấy người chắc cũng giống tôi, đều suy nghĩ làm thế nào để công ty trở nên tốt hơn, làm thế nào mới có thể sáng tạo ra nhiều giá trị ở từng thời đại, đây mới là thái độ mấy người nên có đối với xưởng rượu.”

Dịch Trạch Duyên nói xong, nhìn lại một lượt nữa: “Cho nên, mấy người có gì muốn nói không?”

Không có ai trả lời, Dịch Trạch Duyên nhìn chú Trình, chú Trình cũng lắc đầu thể hiện không có lời nào để nói.

Họp xong, Dịch trạch Duyên ngồi trên xe. Anh dựa lưng vào ghế ngồi, thân thể lười biếng, hai chân song song, tay phải đặt lên đầu gối, anh hỏi Hoắc Nhất: “Cậu có cảm thấy tôi là một người máu lạnh vô tình không?”

Hoắc Nhất: “Tổng giám đốc không phải một người máu lạnh vô tình, chỉ là không phải ai cũng có thể nhìn thấy đại cục như tổng giám đốc.”

Dịch Trạch Duyên tựa đầu vào ghế, giọng điệu lười biếng: “‘Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan’ [1], chỉ có thánh nhân mới có thái độ như vậy, mà tôi lại không phải thánh nhân.”

[1] Trích trong bài thơ Ngôi nhà tranh bị gió thu phá (hay bài ca nhà tranh bị gió thu phá) của Đỗ Phủ.

Hoắc Nhất im lặng, thật ra cậu ra muốn nói, tổng giám đốc đối với phu nhân chính là một thánh nhân.

Không biết vì sao phu nhân chán ghét anh, làm tổn thương anh, dù thế nào cũng muốn thoát khỏi anh, trốn tránh anh, thế nhưng anh lại muốn giữ cô ở bên người.

Đối với chuyện liên quan đến phu nhân, tổng giám đốc lý trí thận trọng giống như mất đi chính mình.

Nhưng những lời này, Hoắc Nhất cũng không nói ra.

**

Lúc Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mình cô, chiếc gối bên cạnh được xếp gọn gàng, tựa như chưa từng có người ngủ qua. Chẳng lẽ tối hôm qua anh không về ngủ, hay là đi nơi khác?

Trương Thục Hỉ và Dịch Trạch Duyên đều không có nhà, cô và Tiểu Uyên ở đây cũng chán, quản gia nói với cô ở đây có một thành cổ, có thể đi xem. Dù sao cũng không có chuyện gì làm, Lâm Thanh Thanh liền mang theo Tiểu Uyên cùng đi.

Thành cổ rất lớn, trên tường thành treo lồng đèn đỏ rất đẹp. Đường đi được tạo đá xanh không rộng lắm, xen lẫn với các cửa hàng nhỏ, có bán đồ ăn và vô số đồ cổ, đương nhiên ở đây đa số là bán đồ ăn.

Trên đường đi vào cổ thành có một cửa hàng bán chân thỏ nướng. Bên ngoài đùi thỏ nướng xốp giòn, bên trong mềm mại, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm. Dù sao Tiểu Uyên cũng là trẻ con, nhìn thấy đồ ăn ngon thèm đến nỗi không nhấc nổi chân. Lâm Thanh Thanh thấy thế liền nói với con: “Có muốn mẹ mua cho con một cái không?”

Rõ ràng muốn sắp không chịu được, nhưng bé chỉ liếm môi lắc đầu: “Ba ba không cho con ăn những thứ này, ba đã nói trước khi thay răng không thể ăn linh tinh.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Ba Tiểu Uyên là người đàn ông rất có nguyên tắc, Tiểu Uyên cũng bị anh dạy thành như vậy. Mặc dù muốn ăn nhưng cuối cùng bé vẫn không để Lâm Thanh Thanh mua.

Lâm Thanh Thanh hơi đau lòng nhưng cũng không nói gì.

Hôm nay không phải ngày lễ, cũng không phải cuối tuần nên trên đường rất ít người, cho nên khi đi ngang qua một cửa tiệm, Lâm Thanh Thanh nghe rất rõ có người gọi mình.

Lâm Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, là Lục Tu Viễn.

Lục Tu Viễn đi từ quán cafe ra, anh ta cười nói: “Hai người đến đây đi dạo sao?”

Lâm Thanh Thanh nói: “Ở trong nhà cũng chán, cho nên tôi đi dạo một chút.”

Lục Tu Viễn rất nhiệt tình: “Lần đầu tiên em đến đây cũng chưa quen, có cần anh dẫn đường cho hai người không?”

Tối hôm qua Lâm Thanh Thanh vừa ầm ĩ với Lục Văn Thiến như vậy, hôm nay để cho anh trai của cô ta dẫn đường, khó tránh khỏi xấu hổ, nên Lâm Thanh Thanh khách khí từ chối: “Không cần, tôi muốn đi dạo linh tinh một chút.”

Lục Tu Viễn cũng không kiên trì, ánh mắt anh ta quét đến một tiệm hoa, dường như nghĩ đến gì đó lại nói tiếp: “Thanh Thanh, em chờ một chút.”

Lâm Thanh Thanh còn chưa hiểu gì thì anh ta đã chạy đến tiệm hoa mua một bó, sau đó đưa cho cô.

Vẻ mặt Lâm Thanh Thanh: “????”

Lục Tu Viễn từ xa đã nhìn thấy cô nghi hoặc, liền giải thích: “Chuyện của Văn Thiến hôm qua, anh rất xin lỗi, bó hoa này coi như anh nhận lỗi với em, hi vọng em nhận lấy.”

Vẻ mặt Lục Tu Viễn rất chân thành, nhưng dùng hoa để nhận lỗi khiến người ta cảm thấy là lạ.

“Chuyện hôm qua đã qua rồi, tôi cũng không muốn so đo nữa, anh không cần khách khí như thế.”

Mặt Lục Tu Viễn có chút mất mát: “Nếu em không nhận, anh sẽ rất áy náy.”

Điều này cũng làm cho Lâm Thanh Thanh khó xử, muốn nhận lấy, nhưng cảm thấy nhận một bó hoa từ trong tay đàn ông có hơi kỳ, nhưng nếu không nhận thì lại làm anh ta khó xử, dù sao cũng đang ở trên đường, là con người thì cũng phải có chút tình nghĩa.

Lúc Lâm Thanh Thanh đang do dự, bạn nhỏ ở bên cạnh liền nói: “Bác cả, mẹ cháu đã kết hôn rồi, cho nên mẹ chỉ có thể nhận hoa của ba cháu tặng, không thể nhận hoa người đàn ông khác tặng, cháu là trẻ con còn hiểu được, bác cả lớn như vậy mà không hiểu sao? Bác cả muốn giúp cô Văn Thiến xin lỗi thì có thể mua thứ khác nha.”

Khóe miệng Lục Tu Viễn co quắp, như người tỉnh mộng cười trừ: “Tiểu Uyên nói rất đúng, bác thật sự bị hồ đồ rồi, vậy hôm khác anh sẽ chuẩn bị quà tặng em sau.”

Lâm Thanh Thanh đang muốn khéo léo từ chối thì giọng nói trầm mạnh vang lên sau lưng: “Anh quá khách khí rồi.”

Ba người nghe thấy tiếng liền nhìn lại, liền thấy Dịch Trạch Duyên không biết xuất hiện từ khi nào đang đứng cách đó không xa. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh lá, bên trong là âu phục màu xám, hai tay anh đút túi, chậm rãi đi tới. Dáng người anh thẳng tắp, khí chất xuất chúng, giày da dẫm lên đá lát xanh tạo ra tiếng vang thâm thúy, cho dù nhàn nhã đi bộ, nhưng nghe tiếng bước chân này có thể cảm nhận được một loại áp lực vô hình.

“Nhưng mà, nếu anh khăng khăng muốn đưa, vậy thì tôi sẽ thay mặt Thanh Thanh nhận.” Anh đi đến trước mặt Lục Tu Viễn, mỉm cười nhìn anh ta nói.

Lục Tu Viễn cũng cười: “Vậy được, mấy này nữa tôi sẽ đưa quà nhận lỗi qua.”

Lục Tu Viễn nói xong liền cáo từ rời đi.

“Tại sao anh tới đây?” Xưởng rượu xảy ra nhiều chuyện, anh hẳn phải đang bận rộn mới đúng.

“Buổi sáng bận rộn đủ rồi, biết hai người tới đây liền đến nhìn xem.”

Dịch Trạch Duyên cười rất dịu dàng. Lâm Thanh Thanh luôn cảm thấy ánh mắt Dịch Trạch Duyên nhìn cô không bình thường, lưu luyến, giống như cô là dư vị vậy.

Thật sự không thể hiểu nổi.

Ánh mắt này của anh khiến cô không được tự nhiên, liền cô thức nghiêng đầu né tránh.

“Cần anh dẫn đường không?”

Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Uyên đã gật đầu như giã tỏi: “Cần cần!”

Thái độ của con trai như đã xác định, đương nhiên Lâm Thanh Thanh sẽ không làm bé mất hứng, liền gật gật đầu.

Đường đi lát đá xanh vừa sạch sẽ vừa thanh u [2], xung quanh đều có cảm giác hoài cổ, gần đó còn có tiếng kéo đàn Nhị, càng khiến nơi này thanh nhã yên tĩnh hơn. Cả nhà cùng nhau đi, thỉnh thoảng nói một hai câu.

[2]: đẹp và tĩnh mịch

“Vì sao không nhận hoa của Lục Tu Viễn? Con gái đều không thích hoa sao?” Dịch Trạch Duyên thuận miệng hỏi một câu.

Không biết có phải ảo giác của Lâm Thanh Thanh không, mặc dù anh giống như thuận miệng hỏi, nhưng cô luôn cảm thấy trong đó có một loại thâm ý khác.

Lâm Thanh Thanh nghĩ đến những gì Tiểu Uyên vừa nói, thực ra cô cũng nghĩ như vậy. Cô đã là vợ của anh, đời này chỉ có thể nhận hoa anh tặng, nhận hoa của người đàn ông khác đều là mập mờ không rõ.

Nhưng những lời này thật khó nói ra.

Lâm Thanh Thanh nghĩ nghĩ rồi nói: “Không cần thiết, không vì sao cả.”

Dịch Trạch Duyên không hỏi tiếp nữa.

Lúc này, ba người đã đi đến một nơi náo nhiệt, thấy có một cô gái đang đứng bên đường hát, xung quanh có rất nhiều người vây xem.

Cô ấy để tóc kiểu công chúa, hai bên ngắn, đằng sau dài, tóc mái cắt ngang trán, mặt trang điểm rất đậm, đeo kính sát tròng màu nâu, tô son màu tím, trên mũi còn đeo khuyên, khuôn mặt khiến người ta có cảm giác hiện đại, nhưng trên người lại mặc chiếc váy màu đen, hơi giống nữ sát thủ thời cổ đại.

Cô ấy đặt một dàn âm thanh dưới chân, trên tay cầm một cây ghita, tai đeo Microphone, chất lượng của dàn âm thanh và tai nghe đầu không tốt lắm, khiến tiếng hát của cô ấy hơi bị rè.

Nhưng cho dù cô ấy mặc quái dị như vậy, dàn âm thanh của cô ấy tả tơi thành như vậy, nhưng tiếng hát của cô ấy lại như lực hấp dẫn khiến người ta mê muội, giống như bảo vật bị giấu ở sau núi, cô ấy tản ra hàng ngàn ánh hào quang, ánh sáng xuyên qua dãy núi, hất dẫn tất cả những người đến gần mình.

Lâm Thanh Thanh cũng là một trong số những người bị thu hút, chuẩn âm, những kỹ thuật chuyển âm này cô ấy đều nắm chắc, mà giọng cũng rất cao và có lực xuyên thấu. Khi cô ấy điên cuồng, gào thét vung vẩy đàn ghita, Lâm Thanh Thanh cảm thấy linh hồn mình tựa như bị cô ấy mạnh mẽ kéo lại, cảm giác phát huy vô cùng tinh tế thoải mái.

Cho đến khi tiếng hát dừng lại, một lúc lâu sau cô vẫn chưa hoàn hồn. Nhìn cô ấy thu dọn dàn âm thanh chuẩn bị rời đi, Lâm Thanh Thanh vội vàng đuổi theo. Cô hơi kích động, nói năng cũng rất lộn xộn: “Chuyện là… cô hát rất êm tai.”

Mặt cô ấy không đổi sắc nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn.”

Cô ấy vòng qua cô đi lên trước, hoàn toàn không để cô vào mắt, Lâm Thanh Thanh cũng không tức giận, vội vàng đuổi theo: “Tôi muốn mời cô tham gia vào văn phòng làm việc của tôi, không biết cô có hứng thú không?”

Cuối cùng cô ấy cũng dừng bước, ánh mắt tùy ý nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Công ty gì?”

“À…Thật ra là… Phòng làm việc của tôi vẫn chưa chính thức treo biển hành nghề.” Lâm Thanh Thanh sờ mũi: “Nhưng mà, chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu hoạt động, cô coi như là người đầu tiên làm việc ở văn phòng của tôi, là cựu binh lớn nhất, sau này khi mở văn phòng nhất định quyền lợi của cô sẽ không thiếu.”

“Đồ lừa đảo chết tiệt, cút!”

“…”

Cô ấy kéo dàn âm thanh, không khách khí mặc kệ cô. Lâm Thanh Thanh không muốn từ bỏ, nhìn bóng lưng cô ấy nói: “Tôi không phải lừa đảo, tôi thật sự có phòng làm việc, tại Bắc Thành, trong khu Nam Lộ Quế Uyển mới xây, đường 1028 Thương Uyển, tòa nhà B, cô suy nghĩ kỹ thì đến tìm tôi.”

Cô ấy đã đi xa, không biết có nghe thấy không.

Lâm Thanh Thanh hơi nản chí, tiếng hát của cô ấy thực sự khiến cô kinh diễm, văn phòng làm việc Dịch Trạch Duyên cho cô lại không muốn bỏ phí, chờ đến khi sửa xong tấm kính cô sẽ chính thức đưa vào hoạt động, cho nên đột nhiên gặp được một người hát hay như thế, đương nhiên cô muốn kéo cô ấy hợp tác cùng mình, không ngờ lại bị người ta tưởng là lừa đảo.

Bóng dáng cô ấy biến mất trong đám đông. Cô cảm giác được bàn tay ấm áp, cúi đầu nhìn thì thấy Tiểu Uyên nắm chặt tay mình. Tay trẻ con non nớt rất có xúc cảm, bé ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô, gương mặt trắng nõn giống như một chiếc bánh trôi nước. Ừ, chính là giống chè trôi nước bị nấu nát. Bé cười với cô, cười vô cùng rạng rỡ.

“Mẹ đừng lo, dì đó không đồng ý hợp tác với mẹ thì con hợp tác với mẹ có được không? Con cũng sẽ hát.”

Thật sự rất lạ, rõ ràng con trai còn nhỏ như vậy, thế nhưng cô lại có cảm giác mình bị con trai sủng ái. Lâm Thanh Thanh ngồi xổm xuống, cô xoa đầu bé, sau đó sờ nắn khuôn mặt nhiều thịt, hôn lên trán bé một cái, tất cả mất mát dường như tan biến hoàn toàn.

Đúng là có con trai mềm mại đáng yêu chữa vết thương rất tốt.

Chỉ cần trong lòng không vui, nhìn thấy bé thì tất cả đều muộn phiền đều tan thành mây khói.

Bạn nhỏ rất vui, cười khanh khách, nhưng bị mẹ hôn bé vẫn hơi xấu hổ, ngón tay nhỏ gãi đầu, quay đầu cọ khuôn mặt đỏ bừng vào vai.

“Cần anh giúp em “chiêu dụ nhân tài” không?”

Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu quay lại nhìn, liền thấy đáy mắt Dịch Trạch Duyên mang theo ý cười, thậm chí còn xen lẫn cảm giác nhớ nhung. Dường như anh rất tình nguyện nhìn hai mẹ con bọn họ ôm ôm hôn hôn.

Lâm Thanh Thanh nói: “Không cần, anh đã giúp em rất nhiều, con đường sau này em muốn tự đi.” Lâm Thanh Thanh nghĩ đến cô gái kia, vẻ mặt thấp thỏm không yên: “Nhưng mà, nhìn em rất giống kẻ lừa đảo sao?”

Dịch Trạch Duyên cười lắc đầu: “Không giống.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Không có kẻ lừa đảo nào đáng yêu như vậy cả.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Anh nói rất bình vô tư thản nhiên, tựa như đang kể lại một sự thật, nhưng Lâm Thanh Thanh nghe anh nói vậy, mặt đầu nóng lên.

Cô tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, nắm tay Tiểu Uyên nói: “Đi thôi, đi về trước đã.”

Ba người trở lại con đường cũ. Lâm Thanh Thanh đi ở giữa, bên phải là Dịch Trạch Duyên cao lớn, bên trái là Tiểu Uyên thấp bé, một nhà ba người song song cùng đi, nhất thời im lặng. Nhà hai bên thấp bé, giống như được xây dựng từ thời Hán, đá dưới chân như bị ngấm nước quá lâu, trên đó có rất nhiều rêu xanh. Đường đi thanh u yên tĩnh, giống như xung quanh không hề có ai khác, chỉ có một nhà ba người bọn họ.

Không hiểu sao lâm Thanh Thanh thấy rất thỏa mãn, cô cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ lắm.

Đi ngang qua lối ra, Tiểu Uyên nhìn tiệm bán chân thỏ nướng, theo bản năng dừng bước lại. Bé trông mong nhìn chân thỏ nướng, liế.m môi một cái. Lâm Thanh Thanh biết bé thật sự muốn ăn, cô không đành lòng, liền thương lượng với Dịch Trạch Duyên: “Có thể mua cho Tiểu Uyên một chiếc đùi thỏ được không? Chỉ mua một lần được không?”

Dịch Trạch Duyên nhìn khuôn mặt người lớn rồi lại nhìn khuôn mặt người nhỏ, hai khuôn mặt giống nhau đến mấy phần, đều cùng một biểu cảm mong đợi nhìn anh.

Dịch Trạch Duyên cảm thấy bị hai khuôn mặt đồng thời nhìn như vậy, lực sát thương có chút lớn. Trong những nguyên tắc của anh, trước khi thay răng, bạn học nhỏ không được phép ăn những đồ ăn linh tinh này.

Nhưng bây giờ…

Được được được, ăn thì ăn đi.

Dịch Trạch Duyên gật đầu đồng ý. Lâm Thanh Thanh liền đi mua hai cái đùi thỏ, một cái cho cô một cái cho con trai.

Bên ngoài thành cổ có một quảng trường rất lớn. Trên quảng trường có rất nhiều người, có người già đang luyện Thái Cực, còn có một đám người tụm lại chơi cờ tướng.

Tiểu Uyên chỉ vào một chỗ, kích động nói: “Mẹ ơi, mẹ có muốn gì không, mẹ muốn thứ gì ba ba cũng có thể thắng đem về cho mẹ.”

Nơi đó có một quầy trò chơi, dùng súng đồ chơi bắn vào quả bóng, nếu bắn trúng nhiều hay ít thì đều nhận được phần quà tương ứng. Lâm Thanh Thanh nhớ bạn học nhỏ đã từng nói với cô, ba của bé bắn súng rất giỏi.

“Có muốn không?” Dịch Trạch Duyên quay đầu hỏi cô.

Lâm Thanh Thanh nhìn thấy một con gấu màu xám, trên cổ buộc nơ bướm màu hồng, vô cùng đáng yêu. Cô chỉ nó rồi nói: “Cái đó đi.”

Một nhà ba người đi qua. Lúc này Lâm Thanh Thanh mới nhận ra con gấu đó khó lấy nhất, phải bắn trúng 15 quả bóng bay trong một lần thì mới nhận được.

Lâm Thanh Thanh có chút lo lắng, có phải cô làm Dịch Trạch Duyên khó xử không? Nhưng hình như Dịch Trạch Duyên chẳng coi đó là chuyện to lớn gì. Anh mua ba mươi lăm viên đạn gắn vào súng đồ chơi, sau đó đứng bên ngoài vạch quy định, ghì súng, híp mắt nhắm bắn, phanh, trúng một quả, phanh, lại trúng một quả nữa.

Thân thể thẳng tắp mang theo sự kiên nghị của quân nhân. Động tác giơ súng của anh rất thành thạo, cho dù không mặc quân trang, nhưng Lâm Thanh Thanh từng nhìn thấy ảnh chụp, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mặc quân trang của anh.

Dưới bầu trời tối tăm mờ mịt, đột nhiên cô cảm thấy không thể coi nhẹ ánh sáng của Dịch Trạch Duyên, anh lóa mắt như thế, hấp dẫn sự chú ý của cô.

Một phát một phát rồi một phát, không trượt phát nào, từng quả bóng bay bị anh bắn trúng nổ tung, tư thế hiên ngang, khí chất bức người.

Sĩ quan trẻ tuổi, bắn một tay dễ dàng, trên chiến trường dũng mãnh gϊếŧ địch, khi cởϊ áσ cũng có thể biến thành vợ hiền đảm đang, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này thật ôn nhu.

Nghiêm túc và ôn nhu khác biệt hoàn toàn, nhưng mà lại có thể xuất hiện đồng thời trên người anh, lộ ra một loại nam tính mê người.

Cô nhìn khuôn mặt chuyên chú của người đàn ông, nhất thời mê mẩn.

Anh gợi cảm như vậy, ôn nhu như vậy.

Trong nháy mắt đó, mị lực của anh như thấm vào người cô, khuấy động trái tim của cô. Đột nhiên, Lâm Thanh Thanh hơi xúc động.

Cô muốn nhào qua ôm lấy anh, muốn ép vào người anh, muốn không biết xấu hổ làm một chút chuyện với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.