Đường Ly có can đảm tìm đường chết dám nhảy qua nhảy lại giữa bờ vực cái chết và sự sống, Tần Trầm và Đỗ Tắc Chu biết y nhiều năm, cũng đoán không được y ra nói ra câu gì tiếp theo.
Cách tốt nhất chính là để cho y ngậm miệng.
Tán gẫu vài ba câu, Tần Trầm lái xe đến công ty, cùng lúc đó, Hứa Giản lên máy bay mới vừa ngồi xuống chỗ của mình.
Điều hoà trên máy bay được bật hơi thấp, Hứa Giản lấy chăn mỏng đắp trên đùi chuẩn bị ngủ mấy giờ bay.
Hứa Giản quay đầu nhìn lại, thấy Phan Mẫn và trợ lý Chu Lượng không định ngủ, ngồi cùng một chỗ nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Mơ hồ nghe được fanclub, Hứa Giản tò mò, ngơ ngác nhìn bọn họ, hỏi: "Chị Phan, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Thả máy tính bảng trong tay xuống, Chu Lượng nhìn Hứa Giản cười cười đáp: "Đang thảo luận chuyện fanclub của anh Hứa."
Số lượng fan hâm mộ trên weibo của Hứa Giản đều đang tăng lên mỗi ngày, chờ sau này công bố, fan của cậu sẽ càng ngày càng nhiều, để tiện cho việc quản lý và khiến fan dễ dàng tìm ra tổ chức, cho nên fanclub chính thức đã có thể đăng lên nhật báo.
Hứa Giản sững sờ: "Fanclub của anh?"
Cậu cũng có fanclub của riêng mình???
Phan Mẫn gật đầu: "Những chuyện nhỏ nhặt này để tụi chị xử lý, em không cần phải để ý đến, chuyên tâm đóng phim là được rồi."
Phan Mẫn nói mặc dù là fanclub, nhưng nếu bỏ thêm hai chữ chính thức phía trước, mỗi một bài viết được đăng tải lên tài khoản này, đều đại diện cho bản thân Hứa Giản hoặc là đoàn đội của cậu, không qua loa được.
Cho dù là fanclub, cũng phải cần có nhân viên của họ tham gia, không thể giao tất cả cho fan quản lý.
Hứa Giản là một người có fanclub chưa tới mười ngàn người, không hiểu được những điều ngoằn ngoèo trong đó, Phan Mẫn bảo cậu không cần bận tâm, cậu cũng thật sự không quan tâm.
Xử lý chuyện như vậy, Phan Mẫn mới phải là chuyên gia, cậu sẽ không làm rối tung lên.
Hứa Giản ngủ lại bị xóc nảy làm tỉnh giấc, trong lúc rảnh rỗi lật tạp chí ra xem, trong số nhiều tạp chí khác nhau, cuối cùng cậu chọn một quyển tạp chí giải trí.
Còn là xuất bản mới nhất.
Buồn chán xem tạp chí để giết thời gian, lật tới giữa, Hứa Giản lại bất ngờ nhìn thấy bên trong có bài phỏng vấn liên quan tới Thẩm Tịch.
Phỏng vấn chiếm một trang, trong đó phần lớn là liên quan tới vấn đề Thẩm Tịch tham gia bộ phim mới (Kẻ sát phạt), chỉ có cuối cùng hỏi một hai câu hỏi cá nhân, trong đó bao gồm cả vấn đề tình cảm.
Phóng viên hỏi Thẩm Tịch đã qua giai đoạn lập nghiệp, đời sống tình cảm đến bây giờ vẫn chưa tin tức tốt, hỏi y sau này dự định gì không.
Thẩm Tịch trả lời là: Tôi còn trẻ, vẫn chờ được, không vội vã.
Nghĩ đến lời Khương Lâm Tà nói với mình, Hứa Giản chợt cảm thấy ba chữ tôi còn trẻ này có chút chói mắt.
Trước kia Hứa Giản vẫn cho rằng giữa Khương Lâm Tà và Thẩm Tịch, là Thẩm Tịch yêu đơn phương, khó khăn theo đuổi người trong lòng, lại không nghĩ rằng sự thực gần như trái ngược, là Khương Lâm Tà im lặng đợi một năm rồi lại một năm, chờ đến bản thân cũnh quên mất mình đã sống bao lâu.
So với Khương Lâm Tà có tuổi thọ cực lâu, và câu nói Tôi còn trẻ vẫn chờ được của Thẩm Tịch, Hứa Giản cảm thấy quá ngược.
Rõ ràng vẫn luôn chờ là Khương Lâm Tà.
Ban đầu Hứa Giản vì thần tượng của cậu mà đau lòng, bây giờ cậu hận Thẩm Tịch là đá gỗ.
Đến cùng khó nói hết, cơn buồn ngủ của Hứa Giản cũng không còn nữa, quấn lấy chiếc chăn khẽ thở dài.
Suốt đường ngột ngạt đến lúc xuống máy bay ngồi trên xe do đoàn phim đến đón, Phan Mẫn đang nói chuyện với nhân viên tiếp đón về tình hình của đoàn phim lúc này, Hứa Giản nhận được điện thoại của Trần Đậu Đậu.
Trần Đậu Đậu hẳn là đang ở phim trường, xung quanh rất ồn ào, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho Hứa Giản nghe ra sự phấn khích khó có thể che giấu trong giọng nói của y:
"Nhị Giản, tớ xin nhờ cả vào cậu!!"
Hứa Giản với tâm trạng ủ dột nhất thời không nghĩ ra được gì: "Cái gì?"
Trần Đậu Đậu lia lịa như đảo đậu:
"Tớ cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng hôm nay vừa dậy, người đại diện nói với tớ là công ty có thể bị thu mua, sau đó sẽ chấm dứt hợp đồng với bọn tớ trước thời hạn, không tính khoản tiền bồi thường, nghe nói còn có đưa tài nguyên xuống."
"Tớ nghe xong còn chưa kịp kêu than thất nghiệp, thì nghe người đại diện nói Nhạc Ngu muốn ký hợp đồng với tớ, hỏi tớ có đồng ý không."
"Đương nhiên là tớ đồng ý, cuối cùng cũng có đĩa bánh rơi trên đầu tớ, bây giờ tớ còn như đang mơ vậy."
"Tớ nhận được tin tức lập tức gọi điện thoại cho cậu, nhưng mà vừa nãy cậu tắt máy suốt..."
Trần Đậu Đậu tự mình nói một tràng, tốc độ nói rất nhanh, Hứa Giản khó khăn từ bắt được trọng điểm trong một tràng của y, không khỏi cao giọng:
"Cậu cũng ký với Nhạc Ngu?"
Trần Đậu Đậu: "Ừm!"
Hứa Giản cũng mừng thay y, cười nói: "Giỏi quá!"
Trần Đậu Đậu ở bên kia cười he he hai tiếng, sau đó nói: "Chờ khi đó tớ quay xong bộ phim này thì sẽ tới Nam Phong để làm thủ tục, chắc là cũng sẽ ở lại ký túc xá nhân viên, đến lúc đó đó cậu phải mời tớ ăn một bữa thịnh soạn!"
Hứa Giản gật đầu: "Được, cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."
Chờ Hứa Giản vui vẻ cúp điện thoại, Phan Mẫn ở bên cạnh nghe được đại khái thuận miệng hỏi:
"Là bạn của cậu tên Trần Đậu Đậu à?"
Hứa Giản hơi giật mình: "Sao chị Phan biết?"
Phan Mẫn bình tĩnh giải thích: "Chuyện Đắc Cổ muốn giải thể, đã lan truyền trong ngành, hiện tại các nhà đều đang xem xét chuẩn bị lấy nghệ sĩ có tiềm năng, chị cũng nghe qua tên Trần Đậu Đậu."
Hứa Giản: "Xác định là giải thể ạ?"
Phan Mẫn: "Đắc Cổ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bề ngoài không có gì lấy, rủi ro khi thu mua không thấp, hơn nữa nghe nói sếp bọn họ là người có tính tình bình thản, là một phú nhị đại, không quá để ý công ty này, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là giải thể."
Những công ty đại diện trong ngành, cũng không thiếu công ty như Đắc Cổ, thiếu chỉ là về người.
Hứa Giản nghe xong gật đầu: "Tính như vậy, đúng là ký kết với họ khá có lời."
Thấy Hứa Giản nghiêm túc nghe, Phan Mẫn nói nhiều hơn một chút:
"Xem ý của bên công ty, lần này là chuẩn bị đào bạn của cậu và một cô gái, còn nhìn trúng mấy người trợ lý, hẳn là cũng đang bàn bạc."
Hai người ký hợp đồng với Nhạc Ngu, Trần Đậu Đậu chính là một người trong số đó, giọng điệu của Hứa Giản không hiểu sao có chút tự hào: "Kỹ năng diễn xuất của Trần Đậu Đậu rất tốt, ký với cậu ấy công ty không thiệt đâu!"
Chu Lượng nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Giản, hiếu kỳ: "Anh Hứa, quan hệ của hai người rất tốt ạ?"
Hứa Giản không chút do dự trả lời: "Đương nhiên, tụi tôi cùng sống chung một kí túc xá khi còn ở Đắc Cổ."
Sáu năm qua, bọn họ cùng nhau hãm hại không biết bao nhiêu tôm hùm đất, quan hệ có thể không tốt sao?
Chu Lượng nghe xong hiểu rõ gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: "So với anh Tần, có tốt hơn không?"
Biểu cảm trên mặt Hứa Giản hơi khựng lại: "Hả?"
Chọn sắc hay chọn bạn, đây là một vấn đề.
Chu Lượng sờ sờ cổ, có chút ngại ngùng: "Bởi vì em thấy quan hệ của anh Hứa và anh Tần rất tốt."
Hứa Giản cũng không thể trả lời rằng bạn trai khác với anh em, không thể đặt cùng một chỗ để so sánh, vì vậy cười gượng hai tiếng:
"Cũng không khác mấy..."
Nghe câu trả lời qua loa như vậy, Chu Lượng lại nghiêm túc gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
Hứa Giản sững sờ, theo bản năng mở miệng: "Cậu biết cái gì?"
Chu Lượng thành thật: "Chị Tiểu Nam nói, quan hệ giữa anh và anh Tần là tốt nhất, nói em cân nhắc các mối quan hệ của anh với người bên cạnh, như vậy sau này có thể giúp đỡ cho anh."
Hứa Giản: "?"
Quan hệ tình cảm của cậu và Tần Trầm trong mắt Tiểu Nam, là một đơn vị đo lường?
Bởi vì quay phim cổ trang, địa điểm quay cách xe trung tâm thành phố, rất nhiều phân cảnh phải quay ở cơ sở điện ảnh, cho nên đoàn phim (Loạn bước) thuê hai căn nhà trọ gần cơ sở điện ảnh.
Sau khi Hứa Giản rời khỏi sân bay, thẳng đến phòng trọ đã được sắp xếp, tiếp đó cũng chính là thời gian ăn cơm trưa.
Đoàn phim đông người, phòng ăn nhà trọ đông như mắc cửi, Phan Mẫn đưa Hứa Giản đến gặp đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất và những người khác, chào hỏi lẫn nhau, sau đó bảo nhân viên nhà trọ mang cơm trưa lên phòng.
Đến phòng của mình, Hứa Giản mới vừa bỏ đồ đạc xuống, yêu cầu gọi video của Tần Trầm được gửi đến.
Kết nối video xong, nhìn gương mặt của Tần Trầm trên màn hình, Hứa Giản theo bản năng liếc mắt nhìn Chu Lượng đang sắp xếp hành lý bên cạnh, đưa ngón trỏ đặt bên mép làm động tác Xuỵt, sau đó yên lặng lấy tai nghe.
Chờ Hứa Giản cẩn thận đeo tai nghe vào, Tần Trầm ở bên kia cười:
"Em tưởng anh định nói gì, mà lại còn đeo tai nghe."
Hứa Giản nghĩ thầm lúc thường anh hay trêu ghẹo em, lỡ như để Chu Lượng nghe được, chuyện của chúng ta không giấu được.
Tần Trầm cũng vừa cơm nước xong, gọi video đến là muốn xem Hứa Giản đã tới chưa, nhân tiện xem môi trường nghỉ ngơi mấy tháng tiếp theo của cậu.
Xem qua một vòng xong, Tần Trầm miễn cưỡng gật đầu: "Cũng được, những thứ như ráp trải giường, gối, em nhớ kêu Chu Lượng thay, không nên dùng của nhà trọ."
Hứa Giản gật đầu: "Vâng, lát nữa sẽ thay."
Đây là lần đầu tiên Hứa Giản ra ngoài một mình từ khi quen nhau, Tần Trầm bất giác bộc lộ ra thuộc tính cha hệ bạn trai, cằn nhằn liên miên mấy tiếng đồng hồ nói Hứa Giản phải chú ý.
Sau khi nói xong tất cả những gì có thể nhớ được, Tần Trầm nhìn gương mặt của Hứa Giản, hiếm thấy thở dài:
"Làm sao bây giờ, anh đã bắt đầu nhớ em rồi.".