Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 103: Bắt Cóc





Hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, Hứa Giản mới rời khỏi chưa được một ngày, Tần Trầm ôm không được người, mèo cũng chẳng được nựng, bắt đầu có cảm giác không được bình thường.

Nếu Đường Ly biết mình thuận miệng trêu ghẹo trở thành sự thật, chắc hắn có thể chỉ vào Tần Trầm cười nửa năm.

Hứa Giản và Tần Trầm có cảm giác tương tự nhau, nhưng có Chu Lượng ở bên cạnh, sợ bị phát hiện, cậu cũng không tiện nói mấy lời sến súa như Em cũng rất nhớ anh.

Cho nên nghe Tần Trầm nói vậy, Hứa Giản liếc qua Chu Lượng, xác nhận đối phương không để ý, mới nhanh chóng hôn một cái lên camera, sau đó mở miệng:
"Vâng vâng, biết rồi."
Nhìn thái độ qua loa của cậu, Tần Trầm: "???"
Hứa Giản như vậy, Tần Trầm ngay lập tức nghĩ tới meme hắn từng thấy trên mạng trước đây, trên bức ảnh là gấu mèo cầm điện thoại di động, vẻ mặt rất tùy ý qua loa, với dòng chữ là ——
Ờ ờ, hiểu chưa.

Tần Trầm cảm thấy Hứa Giản bây giờ giống gấu mèo đó y như đúc!
Đối tượng của hắn, mới tách ra vài tiếng đã bắt đầu qua loa lấy lệ với hắn, có phải thay lòng rồi không?!
Nhìn chằm chằm Hứa Giản, Tần Trầm híp mắt lại, cảm thấy việc tham ban gần tới rồi.

Không thì đến lúc đó quay xong bộ phim, đối tượng mà hắn khó khăn theo đuổi đã chạy theo người khác.

Kết thúc video, cơm trưa cũng vừa mới chuẩn bị xong xuôi, Hứa Giản Chu Lượng và Phan Mẫn cùng nhau ăn.

Trong lúc ăn, Phan Mẫn nói với Hứa Giản:
"Chị đã báo số đo cơ thể và đầu của em với đạo diễn từ trước, quần áo chắc là không có vấn đề gì, đợi chút nữa ăn cơm xong rồi đi thử xem mũ có vừa hay không, còn chưa chính thức quya, lớn hay nhỏ cũng dễ sửa đổi."
Hứa Giản nghe vậy gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy khi nào chụp ảnh tạo hình và poster quảng cáo? Sau khi thử tạo hình xong ạ?"
"Không phải." Phan Mẫn mở miệng đáp: "Vì để khi mọi người quay chụp áp phích quảng cáo đã trong trạng thái nhập vai, đạo diễn chờ sau khi các diễn viên chính dần quen thuộc hơn, từ từ mới chụp."
Sau khi nói xong Phan Mẫn nghiêng đầu nhìn Chu Lượng: "Xế chiều hôm nay đạo diễn nói đọc kịch bản, Tiểu Chu em không cần đi cùng, đi gần đó mua mấy thứ cần thiết trong vài tháng tới, biết cần mua gì rồi chứ?"
Chu Lượng để đũa xuống, nghiêm túc gật đầu: "Chị Tiểu Nam viết một danh sách cho em, em đang cầm đây."

Tiểu Nam có kinh nghiệm làm trợ lý phong phú, tiếp tục đào tạo mấy năm là có thể tham gia kỳ thi tuyển làm người đại diện, thông qua sát hạch là có thể chuyển sang làm người đại diện chuyên trách.

Nước trong ngành trợ lý đại diện cũng sâu, như Phan Mẫn là người có mối quan hệ rộng rãi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển chức thành lập công ty đại diện.

Chu Lượng Tiểu Nam còn trẻ tuổi, tương lai có nhiều cơ hội phát triển.

Tiểu Nam liệt kê danh sách cũng rất tỉ mỉ, có băng gạc, giấy bút, khăn giấy ướt, ly nước khăn mặt kem đánh răng và mấy thứ lặt vặt, cũng có mấy thứ lớn chẳng hạn như máy tạo độ ẩm, máy hấp quần áo.

Thành phố mà Hứa Giản quay phim lần này, nổi tiếng có khí hậu khô hanh, thời tiết nóng nực, mua một máy tạo độ ẩm là rất cần thiết.

Phan Mẫn xem kỹ danh sách, phát hiện cho dù Tiểu Nam không nghĩ tới, Chu Lượng cũng dùng bút đỏ bổ sung, vì vậy thoả mãn gật đầu:
"Ừm, những thứ đồ này, chút nữa ăn cơm xong chị chi trước kinh phí cho cậu, sau đó cậu muốn mua cái gì, nhớ ký hoá đơn, mỗi hai tháng một lần văn phòng tài vụ sẽ kiểm kê đối chiếu sổ sách."
Chu Lượng gật đầu: "Vâng."
Tiểu Nam đều đã nói với y những việc này trước đó.

Ăn cơm trưa xong, Chu Lượng cầm tiền đi mua đồ, Hứa Giản đi thử mũ cảm thấy vừa vặn, rồi lại cùng Phan Mẫn đến phòng giải trí của nhà trọ để gặp gỡ các diễn viên khác.

Không gian khu giải trí khá lớn, đạo diễn xác định địa điểm đọc kịch bản lần thứ nhất tại đây.

Lúc Hứa Giản và Phan Mẫn đến, trong phòng giải trí ngoại trừ một vài nhân viên ra, cũng chỉ có Chu Thiến đảm nhận vai nữ thứ.

Hình tượng của Chu Thiến trên màn ảnh những năm gần đây rất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp ngoan ngoãn, bởi vì khi ra mắt đóng vai em gái của nam chính, nên được mọi người xưng là em gái quốc dân.

Chu Thiết với mái tóc búi thấy người đến, nhanh chóng để kịch bản trong tay xuống, khách sáo cười với Hứa Giản:
"Chào anh."
Chu Thiến chừng hai mươi tuổi, trang điểm nhẹ, mặc áo len kiểu đơn giản, nhìn qua giống như là sinh viên vừa vào đại học.

Hai người đều là lần đầu tiên gặp mặt, chào hỏi nhau xong, Chu Thiến mới ngồi lại xuống ghế sô pha, Phan Mẫn lại kéo cho Hứa Giản một cái ghế ở bên cạnh
Sau này mọi người phải làm việc chung trong mấy tháng, huống hồ trong phim Chu Thiến đóng vai nữ thứ vẫn luôn mến mộ nam thứ Hứa Giản, cho nên dù lần gặp gỡ ban đầu hơi ngượng ngùng, Chu Thiến vẫn cố gắng hết sức tìm đề tài nói chuyện với Hứa Giản.

Dĩ nhiên, nội dung trò chuyện chủ yếu xoay quanh kịch bản.

Nhìn kịch bản được chú thích lít nha lít nhít của Hứa Giản, Chu Thiến lệch trọng điểm, ánh mắt thán phục:
"Chữ viết của anh đẹp thật."
Hứa Giản cụp mắt nhìn, khá ngượng ngùng xua tay: "Không có, chữ của tôi như học sinh cấp hai."
Cũng không phải Hứa Giản khiêm tốn, nét chữ của cậu khá đều đặn, có chút ngây ngô, giống như viết theo các nét chữ trong sách giáo khoa, hoàn không có gì sắc sảo.

Tốt ở chỗ sạch sẽ gọn gàng, không khó nhìn, vừa nhìn là hiểu ngay.

Ngược lại là cậu đã từng thấy chữ của Tần Trầm, đường nét tiêu chuẩn, khá đẹp đẽ.

Mang theo filter bạn trai, Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm cũng có thể ra bảng chữ mẫu.

"Anh là chữ học sinh cấp hai." Chu Thiến lật kịch bản của mình ra, thở dài: "Vậy tôi chính là chữ bác sĩ, trừ mình ra không ai hiểu."
Hứa Giản nghe xong nhìn sang kịch bản của cô, sau đó khựng lại, phải..

hơi nguệch ngoạc.

Khá với kịch bản toàn màu đen trắng của Hứa Giản, kịch bản của Chu Thiến được viết đủ mọi màu sắc, có nhiều chỗ còn dán giấy ghi nhớ màu hồng.

Nhìn kịch bản đẹp đẽ này, Hứa Giản kinh ngạc: "Cô nhìn lời thoại sẽ không thấy hoa mắt sao?"
Chu Thiến cười Khà khà với cậu, lấy một quyển kịch bản mới từ sau lưng như làm ảo thuật, ánh mắt đắc ý:
"Tôi có hai bản, quyển này sạch sành sanh chính là để tôi dùng học thoại."
Ngay khi Hứa Giản khen Chu Thiến thông minh, cửa phòng được đẩy ra, hai người nghe thấy tiếng động, không hẹn mà cùng nhìn sang.


Nữ chính và nam chính người trước người sau đi vào, phía sau còn một đám người vào theo.

Nữ chính Lữ Chi bước vào rồi nhìn lướt qua căn phòng, ánh mắt hơi dừng lại chỗ Phan Mẫn, sau đó dời tầm mắt, như là không nhìn thấy Hứa Giản và Chu Thiến, nghiêng đầu hỏi:
"Phía đạo diễn còn chưa tới sao?"
Người đại diện đi bên cạnh ả nhẹ giọng giải thích: "Đạo diễn định hai giờ rưỡi mới đến."
Lữ Chi nghe vậy khẽ nhíu mày: "Bây giờ còn chưa tới hai giờ."
Hứa Giản và Chu Thiến nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, Chu Thiến nhún nhún vai với Hứa Giản.

Không giống Lữ Chi lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, Nghiêm Vĩ đảm nhận vai nam chính cười thân thiện, chào hỏi:
"Nhân lúc đạo diễn chưa tới, chúng ta làm quen lẫn nhau trước đi."
Sau khi nói xong ánh mắt Nghiêm Vĩ lướt qua Chu Thiến và Hứa Giản một vòng, cuối cùng cười với Chu Thiến, ánh mắt lại dừng trên người Hứa Giản, chủ động mở miệng:
"Cậu là Hứa Giản đúng không?"
Nghiêm Vĩ và Chu Thiến cũng đã gặp hai lần trước kia, chỉ có Hứa Giản, cậu trong mắt người khác, giống như người mới, hoàn toàn chưa từng nghe nói về người này.

Tin tức Nhạc Ngu chuẩn bị nâng người mới, không tiếc kéo song kim ảnh đế Tần Trầm ra để cho người mới chiếm sóng, đã sớm lan truyền trong giới.

Đàn anh làm phông nền cho đàn em không có gì lạ, trách thì trách đàn anh đó là Tần Trầm.

Trong giới không ai không biết tính tình Tần Trầm vừa tùy hứng vừa quái lạ, dám nhận: dám mắng phóng viên ngay trước mặt nhân dân cả nước?
Nghe nói chuyện hắn đã quyết định, ngay cả lãnh đạo cao cấp trong công ty cũng không sửa được.

Tần Trầm với tính cách như vậy, cam tâm tình nguyện làm bàn đạp cho người mới, để người ta hút máu, nghĩ thế nào cũng thấy bất thường.

Tất cả mọi người đồn đoán, xuất thân của Hứa Giản cũng không phải dạng vừa, thậm chí còn cứng hơn cả Tần Trầm, đầu tiên là (Kẻ sát phạt) tiếp đến là (Loạn bước phi kiếm), chắc hẳn là một người không có thực lực gì.

Là kiểu lấy tiền đổi tài nguyên.

Nhìn Nghiêm Vĩ chủ động đưa tay qua, Hứa Giản bắt tay với gã, lịch sự cười:
"Xin chào, tôi đã từng xem phim của thầy Nghiêm đóng."
Nghiêm Vĩ bất ngờ: "Thật sao?"
Hứa Giản nghiêm túc gật đầu: "Anh diễn vai thầy Thi trong (Đồng tâm), đã gây ấn tượng rất sâu sắc với tôi."
Sáu năm ở Đắc Cổ, Hứa Giản và Trần Đậu Đậu đã xem các bộ phim truyền hình và điện ảnh do những diễn viên có tiếng đóng.

Bọn họ còn thảo luận về thầy Nghiêm Vĩ, cho ra kết luận là —— kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Vĩ là đỉnh cao.

Chủ đề (Đồng tâm) ít được yêu thích, những ngày đầu Nghiêm Vĩ quay, chẳng hề nổi tiếng, bây giờ cĩng không có nhiều người biết đến, cho nên Hứa Giản nói như vậy, gá biết người này thật sự xem gã diễn, không phải thuận miệng.

Nụ cười trên mặt Nghiêm Vĩ rõ hơn mấy phần:
"Không ngờ cậu từng xem qua bộ phim đó."
Bởi vậy ba người cùng nhau tán gẫu, trong lúc đó Chu Thiến cũng thử bắt chuyện với Lữ Chi, nhưng đối phương không hứng lắm, tự mình chơi điện thoại di động, hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện với bọn họ.

Chu Thiến thử hai lần cũng bỏ qua, không lấy mặt nóng dán mông lạnh.

Chờ tổng đạo diễn và mấy vị phó đạo diễn đến, cuối cùng Lữ Chi cũng cất điện thoại di động đi, cầm kịch bản mà trợ lý đưa tới kịch bản, miễn cưỡng lên tinh thần.

Tổng đạo diễn hơn năm mươi tuổi, tinh thần sáng láng, lướt qua mấy diễn viên đang lật kịch bản, nhìn kịch bản mới toanh của Lữ Chi hơi dừng lại, sau đó không nhanh không chậm mở miệng:
"Hôm nay là lần đầu tiên đọc kịch bản trước khi bấm máy, mọi người làm quen lẫn nhau đi."
Lữ Chi lúc này rất tích cực, cười gật gật đầu: "Đã quen rồi."
Hứa Giản nhìn Lữ Chi bây giờ, nghi ngờ người vừa nãy ôm điện thoại di động suốt buổi không để ý tới ai không phải ả.

Tổng đạo diễn cũng không nói gì, cũng không trò chuyện với ai, đi thẳng vào vấn đề:
"Kịch bản đã giao cho mọi người từ trước, tôi tin rằng mọi người cũng đã xem qua kịch bản, bộ phim này của chúng ta..."
......!

Tổng đạo diễn chỉnh sửa phát triển nội dung, tập trung vào một số xung đột xuyên suốt bộ phim, cao trào của câu chuyện và những thay đổi cảm xúc của các nhân vật chính trong phim, nghe rất đơn giản, nhưng khi lần đầu tiên đọc kịch bản kết thúc, đã hơn ba giờ, nước trong ly của đạo diễn đã rót tới ba lần.

Hứa Giản nghe rất nghiêm túc, đến khi kết thúc từ phòng giải trí đi ra, Chu Lượng đi mua đồ về, đã chờ ở bên ngoài từ lâu nhắc nhở cậu mới nhận ra thế mà đã đến giờ ăn tối.

Ngoại trừ Lữ Chi, Hứa Giản, Chu Thiến và Nghiêm Vĩ lại cùng nhau ăn cơm tối, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, quan hệ được cải thiện rất nhiều trên bàn ăn.

Ngày hôm sau, buổi lễ bấm máy được tổ chức xong, (Loạn bước) chính thức ghi hình.

Từ khi uống chén máu của Khương Lâm Tà, Hứa Giản đã có thể kiểm soát thời gian hoá mèo của mình, mỗi lần cậu đều đợi khi kết thúc công việc, trở về phòng còn lại một mình, cậu sẽ khóa trái cửa rồi biến trở về thành Sữa Tươi.

Mỗi ngày trước khi biến thành mèo, cậu còn không quên gọi video với Tần Trầm video, phần lớn là kể những chuyện cậu gặp trong lúc quay phim, chẳng hạn như phó đạo diễn trông rất nghiêm khắc trong phim trường rất thích chuyện cười, trông Nghiêm Vĩ cười nói, thái độ lúc quay phim tốt hơn tưởng tượng cậu rất nhiều...!
Phần lớn thời gian, Tần Trầm đều yên tĩnh nghe Hứa Giản bên kia mặt mày hớn hở kể lại, hắn nói rảnh rỗi sẽ đến tham ban, Hứa Giản hỏi hắn cụ thể khi nào rảnh, hắn lại lắc đầu nói không xác định.

Hứa Giản xìu vai: "Không biết bao giờ đoàn phim bên em có thể nghỉ hè."
Không thì lần sau gặp mặt thật sự mặc áo ngắn tay rồi?
Tần Trầm cười nhìn cậu, trêu ghẹo: "Mới vừa vào đoàn đã muốn nghỉ hè, ngài Hứa à, thái độ làm việc của em không tốt, phải nâng cao ý thức."
Hứa Giản phản bác: "Em quay phim rất nghiêm túc biết không, toàn bộ đoàn phim chỉ có em bị đạo diễn kêu NG ít lần nhất!"
Cậu đóng phim rất nghiêm túc, ngay cả tổng đạo diễn và Phan Mẫn đều khen cậu nhiều lần.

Tần Trầm biết kỹ năng diễn xuất của Hứa Giản, hắn cũng bất ngờ với kết quả này, mà vẫn cổ vũ:
"Thật không? Em giỏi vậy?"
Nếu bây giờ Hứa Giản là mèo, đuôi phía sau cậu có thể vểnh đến trên trời: "Đương nhiên là thật."
Hứa Giản mệt mỏi một ngày, Tần Trầm cũng không chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cậu, hàn huyên mười mấy phút rồi giục cậu tắm rửa đi ngủ.

Biết Tần Trầm cũng bận rộn công việc, Hứa Giản cũng không nghĩ nhiều đến chuyện tham ban mà Tần Trầm, chỉ coi là hắn đang an ủi mình.

Ngày thứ bảy Hứa Giản vào đoàn, Tần Trầm nói Tiểu Nam mua vé máy bay cho hắn, lên máy bay đến tham ban mà không nói cho Hứa Giản.

Ngay cả Phan Mẫn cũng không nói, Tần Trầm xuống máy bay sau đó đón xe đến thẳng cơ sở điện ảnh, chuẩn bị cho Hứa Giản một niềm vui bất ngờ.

Tần Trầm quanh năm đóng phim đã rất quen với cơ sở điện ảnh, nhanh chóng căn cứ theo thông tin trong video trước đó của Hứa Giản tìm được đoàn phim của Hứa Giản.

Cơ sở điện ảnh người đến người đi, không ai trong đoàn phim nhận ra Tần Trầm đội mũ lưỡi trai hoà mình vào.

Nhưng mà mới vừa tới gần, còn không đợi Tần Trầm nhìn rõ đối tượng của mình ở đâu, một giọng nói nghiêm nghị từ giữa đám đông, thông qua loa lớn truyền vào lỗ tai hắn:
"Lữ Chi, bây giờ cô và Hứa Giản là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên, bây giờ cô đang có tình cảm mơ hồ với cậu ra, cô sẽ căng thẳng ngượng ngùng khi cậu ta đến gần cô, còn muốn che giấu không thể để cho cậu ta phát hiện, nhưng cô lại đơ mặt ra đứng ở đó, chỗ nào giống như thiếu nữ đang có tâm sự? Trạng thái không đúng."
"Còn nữa, vừa rồi cô ngủ, Hứa Giản hôn trộm cô, cô nên làm như không biết, nhưng lúc nãy cô nhắm mắt, con ngươi chuyển động quá nhiều, lộ liễu, làm lại."
Hôn trộm?
Trong quá trình quay phim, thỉnh thoảng có cảnh thân mật rất bình thường, Tần Trầm cũng hiểu, thế nhưng nghe đạo diễn nói, hắn vẫn theo bản năng nhíu nhíu mày, bước nhanh tới trung tâm.

Mặc dù biết cần cho bộ phim, nhưng Tần Trầm vừa đến đã nghe đến Hứa Giản muốn hôn người khác, vẫn không nhịn được ghen tuông trong lòng.

Hắn muốn xem xem bạn trai hắn muốn hôn trộm ai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.