Hứa Giản mặc áo phao trên người, bên cạnh lại có nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp do chương trình sắp xếp, cho nên ngoại trừ lúc đầu chưa kịp phản ứng lại bị sặc một hai ngụm nước, cũng không có gì quá đáng lo.
Sau khi cảm ơn nhân viên cứu hộ đã nhanh chóng bơi tới giúp mình, Hứa Giản lau nước dính trên mặt, vén tóc ướt nhẹp trên trán lên, đạp chân bơi đến thuyền Tần Trầm.
Thấy Hứa Giản không sao, Tần Trầm bỗng thở phào nhẹ nhõm, khoảnh khắc Hứa Giản rơi xuống nước, doạ cho tim hắn ngừng đập.
Nhìn Hứa Giản đang bơi về phía mình, Tần Trầm không yên lòng hỏi: "Không sao chứ?"
Cách xa như vậy Hứa Giản cũng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, cong mắt cười với hắn, cao giọng đáp:
"Yên tâm, không sao mà!"
Tào Thiêm và Hứa Giản chuẩn bị chặn đường cướp phần thưởng, Tần Trầm và Khổng Chiêu Trạch nào sẽ ngoan ngoãn ở im đó chờ họ cướp, chèo nhanh thuyền về phía bờ.
Trước kia là vận động viên bơi lội, đúng là tốc độ của Tào Thiêm rất nhanh, Khổng Chiêu Trạch vừa vẩy nước vừa quay đầu nhìn y, nói y là tên béo nhanh nhạy.
Tên béo nhanh nhạy Tào Thiêm chạm vào mạn thuyền Tần Trầm, sau đó ——
Dùng sức lắc lư!
Khổng Chiêu Trạch A một tiếng sau đó không vẩy nước nữa, một tay nắm thật chặt mạn thuyền một tay dùng muôi gỗ gõ vào tay Tào Thiêm, ép y buông tay.
Tào Thiêm nào chịu thả, vừa la hét vừa lắc mạnh, trong lúc hai người giằng co, phía trước đột nhiên vang lên tiếng Phù phù, Khổng Chiêu Trạch quay đầu nhìn lại, Tần Trầm cũng nhảy thuyền.
Cắn thẻ ưu tiên trong miệng, Tần Trầm nói một câu "kéo hắn ra" với Khổng Chiêu Trạch xong, cũng không quay đầu lại bơi vào bên bờ.
Bốn người có ba người ở trong nước, Khổng Chiêu Trạch thấy thế không làm nữa, mình cũng bỏ thuyền xuống nước, ôm lấy Tào Thiêm chuẩn bị đuổi theo Tần Trầm.
Tào Thiêm bị ôm eo, hai tay hai chân vùng vẫy một trận, thấy vùng vẫy không ra sau đó hét to nói với Hứa Giản:
"Hứa Giản, cậu mau đuổi theo Tần Trầm!"
Hứa Giản không giỏi bơi đáp một tiếng, ra sức đuổi theo Tần Trầm.
Quay đầu nhìn thấy tốc độ của Hứa Giản, Tào Thiêm dở khóc dở cười: "Anh bạn có thể nhanh chút nữa không?"
Hứa Giản: "...!Đây đã là nhanh nhất rồi."
Tào Thiêm: Xin lỗi, là tôi làm khó dễ cậu.
Trò chơi lần này không có gì bất ngờ xảy ra và đội Tần Trầm giành chiến thắng, chờ tất cả mọi người bò lên bờ, các trợ lý đứng bên cạnh chờ sẵn như ong vỡ tổ cầm khăn tắm vây đến.
Tiểu Nam và Chu Lượng mang khăn tắm quấn lên hai người, Phan Mẫn đưa ly giữ nhiệt, nói với hai người:
"Nhanh uống chút nước ấm, đừng để bị cảm."
Khoác khăn tắm uống nước ấm, đạo diễn tuyên bố kết quả vòng này, giành thời gian để bốn người đi thay quần áo khô.
Lúc thay quần áo Tào Thiêm thấy Tần Trầm và Hứa Giản cùng trong một chiếc RV, thầm lẩm bẩm một câu ——
Ngay cả thay quần áo cũng phải thay cùng, quan hệ thật tốt.
Bên trong RV, Hứa Giản cầm quần áo so so, sau đó quay đầu nhìn Tần Trầm:
"Hình như anh cầm nhầm, cái này là của anh chứ?"
Tần Trầm đã mặc xong, cái quần trên người hắn hơi ngắn, nhấc chân là có thể nhìn thấy mắt cá chân.
Nghe Hứa Giản nói rồi Tần Trầm rũ mắt nhìn một chút, sau đó nói:
"Dù sao cũng chả khác mấy, cứ vậy đi."
Liếc nhìn Tần Trầm cao hơn mình mấy cm, Hứa Giản nghĩ thầm chắc cũng không khác là bao.
Lúc này nhìn bọn họ lâu vậy rồi còn xuống, sợ hai người đàn ông con trai máu nóng nhân lúc thay quần áo làm loạn, Phan Mẫn không yên tâm gõ gõ cửa xe:
"Hai đứa còn chưa khỏe sao?"
Chị Phan thúc dục, Hứa Giản lại không thể lấy lại quần Tần Trầm, vì vậy đành phải mặc vào quần của hắn xuống xe.
Tiểu Nam tinh mắt nhìn quần hai người, chớp chớp mắt hỏi Hứa Giản: "Nếu không xắn ống quần lên đi?"
Vừa nghe lời này, Hứa Giản liền biết chuyện họ mặc quần đối phương bị Tiểu Nam phát hiện, bên tai hơi nóng lên.
Cuối cùng Hứa Giản vẫn nghe Tiểu Nam, xắn ống quần lên đến mắt cá chân.
Mấy người thay quần áo xong, tiếp tục ghi hình, nhận thẻ nhiệm vụ của đạo diễn đến một địa điểm trò chơi kế tiếp.
......!
Chương trình được ghi hình đến tối hơn chín giờ mới kết thúc, trong vòng cuối cùng, Tần Trầm cướp thời gian của Lăng Phi, Tiết Dịch và Khổng Chiêu Trạch liên minh vây chặt Tào Thiêm.
Ngàn cân treo sợi tóc Tào Thiêm sử dụng thẻ trao đổi thân phận, đồng thời Hứa Giản trở thành đội trưởng đội Thái Dương, đồng chí Tào Thiêm quang vinh Chết trận
Gánh vác hi vọng của toàn đội, Hứa Giản gọi điện thoại cho Tần Trầm, nhanh chóng nói rõ ý định của mình ngay khi tìm đến Tần Trầm, muốn liên minh với hắn loại bỏ Tiết Dịch, người nắm giữ nhiều thời gian nhất ngoài Tần Trầm ra.
Hứa Giản nghĩ thầm, còn đội Nguyệt Lượng vẫn chưa ai loại, xác suất giành chiến thắng của cậu lại xa vời, như vậy trước khi bị loại, cậu phải báo thù cho Tào Thiêm.
Thực tế thì nên liên minh với Tiết Dịch trước để loại bỏ Khổng Chiêu Trạch, còn ba đội trưởng ba đội, Hứa Giản còn có một tia hi vọng thắng lợi, nhưng cậu không muốn liên minh với họ.
3v1, Tiết Dịch bị loại bỏ không chút kịch tính, cuối cùng còn lại một mình Hứa Giản đối đầu với Tần Trầm và Khổng Chiêu Trạch, cậu không dám chính diện nghênh địch nên trốn đi, miễn cưỡng làm tiêu hao hết thời gian của Khổng Chiêu Trạch.
Khi đạo diễn tuyên bố Khổng Chiêu Trạch bị mất quyền thi đấu, Hứa Giản còn có chút hoang mang, cậu cho là Khổng Chiêu Trạch sẽ sử dụng thẻ ưu tiên nuốt chửng để lấy thời gian của Tần Trầm, không ngờ lại vô dụng.
Sau khi Khổng Chiêu Trạch chết, thời gian của Hứa Giản cũng không còn dư lại nhiều thời gian, chỉ còn lại một mình Tần Trầm, cậu cũng không né, trực tiếp đối đầu chính diện với Tần Trầm, sau đó...!
Cậu bị Tần Trầm đoạt huy hiệu.
Từ khi Hứa Giản xuất hiện đến Tần Trầm thành công đoạt được huy hiệu, toàn bộ quá trình bỏ ra không tới 3 phút, tốc độ kết thúc trò chơi nhanh chóng, điều khiến Tiểu Nam Phan Mẫn đều không nghĩ tới.
Chu Lượng cũng rất bất ngờ, nói thầm với Tiểu Nam:
"Em tưởng anh Trầm sẽ nhường chứ."
Tiểu Nam yên lặng gật đầu, nàng cũng tưởng thế, không ngờ Tần Trầm ra tay nhanh như vậy.
Vô tình!
Nhưng mà Hứa Giản lại không nghĩ nhiều như vậy, lúc đạp diễn nói trò chơi kết thúc cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm ——
Cuối cùng cũng kết thúc.
Quay một ngày, vừa chạy vừa nhảy, cậu thực sự cũng đã thấm mệt.
Ekip chương trình đặt hai phòng cho Tần Trầm và Hứa Giản, số phòng liền nhau, ngay cách vách.
Ăn cơm tối quay về khách sạn, hai người dưới sự giám sát của Phan Mẫn ai về phòng nấy, nhưng mà chờ Phan Mẫn và mọi người rời đi không tới nửa tiếng, Tần Trầm đã xuất hiện trong phòng Hứa Giản.
Nhìn con mèo trắng nào đó ngã chỏng vó lên trời nằm giữa giường, Tần Trầm giơ tay kéo kéo tai của cậu:
"Lăn qua một bên."
Hứa Giản nhướn đôi mắt đang híp lại, nhẹ nhàng nhìn lướt qua người nào đó tự vào phòng, lười biếng há mồm:
"Meo ~ "
Ý là: Không muốn động dậy.
Nhìn Hứa Giản vững như núi, Tần Trầm nhíu mày lại, sau đó khom lưng kéo chăn lên, mèo đang nằm trên chăn bị kéo lăn hai, ba vòng liên tiếp mới dừng lại.
Đứng lên vẫy vẫy đuôi, Hứa Giản bất mãn nhìn Tần Trầm gào meo meo ——
Làm gì làm gì, bắt nạt mèo đúng không?.
Bạn đang đọc truyện tại { TRU Mtгuyen.me }
Vén chăn nằm lên giường, Tần Trầm xốc chăn bên người, vỗ vỗ chăn nói với Hứa Giản: "Lại đây."
Liếc mắt nhìn bên cạnh Tần Trầm, Hứa Giản lắc đầu một cái: "Meo..."
Gần dây thời tiết nóng lên, Hứa Giản biến thành mèo vốn đã vì một thân lông nóng đến mức không chịu được, cố tình buổi tối Tần Trầm còn thích ôm cậu ngủ, nóng gấp đôi.
Nhiệt độ thân lông mèo cộng thêm nhiệt độ Tần Trầm ôm ấp, còn thêm vào một ga giường, mở máy điều hòa Hứa Giản vẫn cảm thấy nóng.
Cho nên bây giờ biến thành mèo Hứa Giản không muốn ngủ cùng với Tần Trầm.
Nhìn khuôn mặt tròn xoe của Hứa Giản đều viết từ chối, Tần Trầm: "..."
Người này, sợ lạnh lại sợ nóng, đêm mùa đông thì ngủ hận không thể dính vào người mình, mùa hè thì lại hận không thể cách mình 800 mét.
Tra mèo!
Dùng xong là vứt, qua cầu rút ván, tra rõ ràng.
Tần Trầm híp mắt lại, Hứa Giản thấy thế phát hiện không ổn, một bước lẻn đến bên cạnh hắn, ôm đuôi nằm xuống, mở to đôi mắt tròn vo nhìn hắn, một mặt ngoan ngoãn.
Hài lòng gật gật đầu, Tần Trầm giơ tay muốn xoa đầu mèo xem như khen thưởng, kết quả tay còn chưa chạm tới một sợi lông mèo, Hứa Giản liền nhấc chân trước bên phải, dùng thịt đệm chặn lòng bàn tay Tần Trầm lại.
Một người một con mèo đột nhiên đập tay.
Dùng thịt đệm vỗ vỗ tay Tần Trầm, Hứa Giản: "Meo, meo meo meo!"
Tần Trầm thuận thế nắm chặt thịt đệm nặn nặn, nhíu mày nhìn cậu: "Ý gì đó?"
Rút móng vuốt của mình ra khỏi tay Tần Trầm, Hứa Giản lăn sang bên cạnh hai vòng, sau khi xác nhận khoảng cách không thành vấn đề, dùng móng vuốt gạch một đường giữa một người một con mèo, sau đó nhìn Tần Trầm:
"Meo ~ "
Quá nóng, giữ khoảng cách!
Bị động tác của cậu chọc cười, giơ tay chọc đầu mèo, Tần Trầm cười nhìn cậu:
"Chỉ có học sinh tiểu học mới chơi chia vạch."
Tần Trầm không làm mạnh, nhưng Hứa Giản lại thuận theo tay hắn ngửa mặt ngã xuống chăn, không nhúc nhích.
Nhìn Hứa Giản nằm giả chết, Tần Trầm không nhịn được giơ tay xoa xoa cái bụng mềm mại của cậu:
"Ngài Hứa, em đang ăn vạ sao? Anh không để ý điệu bộ này."
Hứa Giản cẩn thận từng li từng tí một hé một con mắt nhìn hắn: "Meo?"
Vậy anh ăn cái gì?
Thưởng thức chóp đuôi cậu, Tần Trầm chống cằm nhìn cậu: "Bán manh anh xem nào."
Hứa Giản: "..."
Sĩ có thể giết không thể nhục, muốn cậu bán manh, không có cửa, cửa sổ cũng không có!
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Giản hơi giận dữ từ chăn đứng lên, sau đó ——
Nhấc chân trái trước đặt bên đầu, thịt đệm nhẹ nhàng ngoắc ngoắc như mèo cầu tài, Hứa Giản nhìn về phía Tần Trầm bi bô há mồm:
"Meo ~ "
Cậu không thể bán manh, nhưng Sữa Tươi có thể.
Hứa Giản bán manh không hề áp lực trong lòng.
Nụ cười trên mặt đậm hơn, Tần Trầm nghiêng mặt, giơ tay nhẹ nhàng chỉ chỉ má mình: "Hôn một cái."
Buông móng vuốt xuống, Hứa Giản bất mãn nhìn hắn: "Meo —— "
Cái này có hơi quá đáng rồi đó?
Tần Trầm bất động giữ nguyên tư thế này, Hứa Giản bị ánh mắt của hắn làm cho không được tự nhiên, đạp chăn đến gần hắn, hai cái chân sau dùng sức, hai cái chân trước kéo Tần Trầm áo ngủ đứng lên.
Cuối cùng hai đệm thịt của Hứa Giản nâng mặt Tần Trầm, hôn lên mặt hắn một cái, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi đầy gai liếm liếm.
Mua một tặng một, phục vụ có thể nói là vô cùng tận tình.
Ôm Hứa Giản xoa nhẹ một trận, Tần Trầm cuối cùng cũng buông tha cậu: "Ngủ đi, sáng mai lên máy bay."
Cúi đầu liếc mắt nhìn thân lông mèo của mình bị vò đến vô cùng lộn xộn, Hứa Giản: "..."
Hứa Giản nhấc thịt đệm dậm bình bịch trên lồng ngực Tần Trầm, trong miệng còn không ngừng kêu meo meo, ý là ——
Không giúp em chải lông gọn gàng không cho ngủ!
Mình vuốt mèo xù lông tự mình dỗ, dưới sự công kích của thịt đệm Hứa Giản, Tần Trầm đành phải rời giường ôm mèo đến phòng vệ sinh, đêm hôm chải lông cho con mèo nào đó.
Về phần tại sao không chải lông trên giường, là bởi vì dạo gần đây con mèo nào đó rụng lông rất nhiều, sẽ làm một giường đầy lông mèo.
Chải lông xong, Tần Trầm ôm Hứa Giản đến trước gương, nhìn trong gương hắn hỏi:
"Ông giời con, hài lòng chưa?"
Hứa Giản nhìn trái phải một chút, sau đó gật đầu —— cũng tàm tạm thôi.
Trên đường ôm Hứa Giản đến giường, Tần Trầm ước lượng trọng lượng trong lồng ngực, sau đó cúi đầu hỏi:
"Hình như em gầy đi một tẹo?"
Hứa Giản nghe vậy, dùng móng vuốt sờ sờ bụng của mình, ngửa mặt nhìn Tần Trầm:
"Meo ~ "
Em nghi anh đang thay đổi cách nhắc nhở em mập!
Tác giả có lời muốn nói: Giản meo meo: Em mập hay không mập lẽ nào bản thân em không biết sao?!
Tần vại dấm chua:...!Anh nói thật..