Cuộc sống phải có chút cảm giác nghi thức, cho nên kết hôn không thể quá qua loa, sinh nhật cũng không thể làm đại cho xong được.
Tiramisu không đường ít béo của Viên Hạ đã sắp sáng chế thành công rồi, dự định vào ngày sinh nhật sẽ cho Tống Thần Đông một bất ngờ. Cậu còn đặc biệt trang trí nhà hàng, tối đó sẽ không kinh doanh, mời Tống Thần Đông và người nhà bạn bè của anh cùng đến. echkidieu2029.wordpress.com
“Lãng mạn vậy sao.” Khi mẹ Tống nhận được lời mời, ôm mặt tán thưởng, lại nói, “Vậy hai đứa cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai đứa đi. Dì không góp vui đâu.”
Viên Hạ năn nỉ mấy câu cũng không tác dụng, đỏ mặt tía tai bảo Tống Thần Đông nói đỡ. Ai ngờ Tống Thần Đông cũng nói: “Thế giới hai người không tốt sao?”
Viên Hạ bĩu môi: “Không phải là không tốt… chỉ là…”
Tống Thần Đông đặt sách trong tay xuống, ôm Viên Hạ vào lòng, bóp eo cậu, cười nói: “Anh cũng có ăn em đâu, sợ cái gì?”
Viên Hạ không chỉ không sợ Tống Thần Đông ăn mình, còn có chút muốn bị ăn, đương nhiên câu này cậu ngại nói.
Một ngày trước sinh nhật, cậu chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, phát sóng trực tiếp quá trình làm bánh kem. Cách làm này cậu đã nghiên cứu rất lâu, chắc sẽ không thất bại nữa. truyenfull reup là chó
“Phải rồi, nếu như trộn đậu hũ non và sữa chua Hy Lạp vào với nhau, sẽ có cảm giác giống như là phô mai vậy đó, vừa dinh dưỡng lành mạnh vừa ít calorie, có phải mình rất thông minh không!” Viên Hạ vừa nhìn vào màn hình điện thoại bày nguyên liệu, vừa đắc ý nói.
“Còn về độ ngọt thì mình sẽ dùng chất thay thế đường.” Viên Hạ chỉ vào chén bột trắng nhẵn nhụi, “Tuy là không ngon như đường thật, còn có nhiều lời đồn trên giang hồ là nó có hại cho sức khỏe, nhưng mà nếu diet coke đã dám dùng thì chắc nó không có vấn đề gì đâu.”
Viên Hạ cầm lên một hộp sữa tươi trên bàn, bất đắc dĩ nói: “Còn về sữa thì mình dùng sữa tách bơ, mình thật sự cảm thấy sữa tách bơ chẳng có mùi vị gì cả, không có thơm, nhưng mà người đó không uống loại sữa có hàm lượng chất béo cao, mình cũng không còn cách nào.”
Bình luận ào tới một đống:
[Người đó rốt cuộc là ai! Anh trai bánh ngọt chẳng lẽ là Tống Thần Đông?!]
[Nghe bạn nói như vậy, cái người đi tắm ở livestream lần trước, có khi nào là Tống Thần Đông không…]
[Xem lại một lần, giọng nói rất giống.]
…
Đây là lần trực tiếp đầu tiên kể từ sau khi nhấn like, chuyện nhấn like mãi không thấy ai lên tiếng, có thể đoán được, quần chúng hóng hớt nhiệt tình sẽ vào livestream hỏi Viên Hạ. chỉ đọc tại wordpress Ếch Kì Diệu
Tuy là Viên Hạ đã được ra chỉ thị, cậu sẽ không trả lời bất cứ câu nào cho đến khi bên Tống Thần Đông có tin tức xác nhận tham gia chương trình thì hai người sẽ cùng lăng xê. Trước đó Viên Hạ đã nổi một cách khó hiểu rồi, đối với những thủ đoạn marketing tuyên truyền cậu không hiểu lắm, bây giờ việc đến nước này càng phải câm như hến, chỉ sợ một câu nói nhầm cũng sẽ đem đến phiền phức cho Tống Thần Đông.
Cậu chuyên tâm trình bày cách làm bánh mình nghiên cứu đã lâu, phần bình luận lại không muốn dễ dàng bỏ qua cho cậu.
[Tống Thần Đông lúc trước không phải có tin đồn với bạn gái sao? Biến mất một năm tính hướng cũng thay đổi luôn à?]
[Vlogger này có bối cảnh thế nào vậy, du học Mỹ? Con ông cháu cha?]
[Tống ảnh đế mù rồi à, tìm hotboy mạng thì cũng tìm ai đẹp hơn xíu đi chứ.]
Viên Hạ rất muốn lơ những bình luận ác ý ùn ùn kéo đến này, nhưng mà quả thật rất khó. Cậu nhìn màn hình sờ sờ mặt mình, tủi thân nói: “Mình cũng đâu có khó coi lắm đâu… Tâm hồn mình cũng rất đẹp mà.”
Fan cũ vội vàng tặng quà an ủi: [Viên Viên rõ ràng chinh chắn như thế! Mồm thối đi chết đi]
[Yên lặng xem đầu bếp Viên nấu ăn không được sao? Anh hùng bàn phím cút đi!]
Viên Hạ vực dậy tinh thần, tiếp tục giảng giải cách làm của mình: “Bỏ sữa chua Hy Lạp, đậu hũ non, tinh chất vani và nước cốt chanh vào trong máy trộn, trộn đến khi không còn vón cục, chính là cảm giác trơn nhẵn này nè.” Viên Hạ ấn nút máy trộn.
“Bây giờ như thế này vẫn hơi khô, cảm giác vẫn chưa giống cheese.” Viên Hạ cầm một cái muỗng nhỏ múc một chút ra nếm thử, tay hơi trơn chiếc muỗng rớt xuống, cậu theo bản năng nói một câu “oops”, sau đó nói, “Giờ chúng ta bỏ thêm 20g sữa vào trộn cùng, mỗi một lần bỏ một ít, trộn đến khi bạn cảm thấy giống cheese là ok rồi.”
Viên Hạ giơ tay làm dấu ok, nhìn vào điện thoại cười sáng láng.
[Tui ghét nhất nói chuyện nửa Anh nửa Trung, có bản lĩnh thì nói hết bằng tiếng Anh đi. Ra vẻ sẽ bị sét đánh đấy.]
[Xấu mà còn ra vẻ.]
Viên Hạ: “…”
Viên Hạ thật sự cảm thấy rất oan ức, ở California lâu rồi, cách nói chuyện cũng sẽ không cố định, chứ không phải là ra vẻ cái gì. Mọi người để ý chuyện này, cậu cũng không phải không hiểu, nhưng mà hà tất phải mắng ác ý như vậy chứ?
Viên Hạ lúc này vẫn không hiểu, ác ý có thể đến một cách khó hiểu, chỉ biết phát tiết cảm xúc không lý trí, dẫn đến bạo lực mạng có thể nhìn thấy khắp nơi. Trên không gian mạng nặc danh, nơi mà ngôn luận không bị khống chế, một số người thản nhiên núp sau màn hình, động ngón tay gõ bàn phím để vu khống những người chưa bao giờ làm tổn thương bọn họ, thậm chí còn không liên quan gì đến bọn họ.
Cậu cũng không biết, đến một người anh tuấn như Tống Thần Đông, cũng từng bị rất nhiều người bôi nhọ mũi quá cao môi quá dày. Khi anh tập thể hình có hiệu quả rõ rệt, cũng có người ôm mục đích xấu, đi nói cơ bắp của anh lớn như vậy, thật khiến người ta cay mắt. có nhiều nữ minh tinh còn chịu những thứ quá đáng hơn, gầy thì bị nói là ngực nhỏ mông lép, béo lên thì bị mắng là heo, dù cho có phẫu thuật thành ngực tấn công mông phòng thủ chân dài eo thon cũng sẽ bị nói là lẳng lơ.
Những thứ này Viên Hạ vẫn không hiểu.
Cậu chỉ thấy tâm trạng tụt dốc.
“Vậy bây giờ là có thể bỏ bánh sampa đã ngâm cà phê lên khuôn, cách làm bánh sampa lúc trước mình đã quay rồi, cũng là kiểu ít calo.” Viên Hạ ỉu xìu, “Bỏ hỗn hợp giống cheese… à… giống phô mai vào trong khuôn, đậy kín rồi bỏ vào tủ lạnh, trước khi ăn thì rắc thêm bột cacao.”
“Bột cacao thì có thể mua sẵn, nhưng mình chỉ dùng loại 72% socola đen do mình tự xay ra.”
Tâm trạng tụt dốc của Viên Hạ có thể nhìn thấy rõ, khiến nhiều fan hơi lo lắng:
[Viên Viên, vui lên nào, đừng để ý tới mấy con mồm thối đó.]
[Tống ảnh đế cũng thật là, cũng không đứng ra nói vài câu, người ta đang khi dễ Viên Viên nhà chúng ta nè.]
Viên Hạ bỏ tiramisu vào tủ lạnh, đang định nói kết thúc livestream. Lúc này cậu lại nhìn thấy một ID quen thuộc:
[gnos đã tặng cho Viên Viên không tròn 2 vườn hoa, mau tới xem!]
Gnos: [Cậu rất đẹp trai, cứ mặc kệ những gì họ nói.]
Tiền lúc trước Viên Hạ đã trả cho gnos qua Paypal, sau đó thì cũng không liên lạc gì nữa. Viên Hạ thoát livestream, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực, bức thiết muốn tìm một lời khẳng định, liền gửi tin nhắn cho gnos: [Cám ơn bạn… hôm nay tâm trạng của tôi quả thật không tốt lắm, rất cảm ơn bạn đã ủng hộ.]
Gnos trả lời cực nhanh: [Bị mắng nên tâm trạng không tốt sao?]
Viên Viên không tròn: [Ít nhiều gì cũng có. Rất khó để làm lơ những gì người khác nói.]
Gnos: [Bảo người yêu cậu an ủi đi, người yêu lúc trước cậu nói là Tống Thần Đông phải không?]
Viên Viên không tròn: [Điện thoại tôi hỏng rồi, không nhìn thấy tin nhắn của bạn ^-^ Bái bai, lần sau nói chuyện tiếp.]
Gnos: [Vậy thôi, không hỏi nữa, đừng có ủ rũ nữa, tiramisu trông có vẻ rất ngon, cách làm cũng rất mới mẻ.]
Viên Viên không tròn: [Cám ơn!]
Gnos: [Điện thoại lại bình thường rồi sao?]
Viên Viên không tròn: […]
Viên Hạ vẫn khá thích kiểu người nhiều tiền không ngốc còn biết tiến biết lùi, có phong độ như gnos. Phải nghe lời gnos, đi tìm Tống Thần Đông cầu an ủi sao? Viên Hạ nghĩ một hồi, thôi bỏ đi. Bị mắng vài câu mà cậu đã buồn bực rồi, khó mà tưởng tượng được Tống Thần Đông ở trong giới giải trí lăn lộn mười mấy năm nay rốt cuộc đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi.
Cậu nhịn không được nghĩ tới căn nguyên chứng bệnh trầm cảm của Tống Thần Đông, có khi nào có liên quan đến những sóng gió này không. Nếu như anh quay trở lại hoàn cảnh đó một lần nữa, căn bệnh trầm cảm sắp khỏi hẳn rồi, chắc sẽ không tái phát nữa đâu nhỉ…
“Meo ——!” Cục Bông đứng trước khay thức ăn rỗng tuếch, kêu lên một tiếng hết sức kiêu ngạo.
Viên Hạ tạm ngưng suy nghĩ, đi làm con sen nhỏ bé, ngoan ngoãn đi hầu boss dùng bữa.
Sinh nhật Tống Thần Đông rơi vào tối hôm đó, Viên Hạ làm rất phô trương, mặc đồ tây đeo cà vạt, lái xe đến cửa nhà Tống Thần Đông đón anh.
Trăng sáng sao thưa, gió từ Thái Bình Dương vô hạn thổi vào, lướt qua những con đường trống rỗng, mơn trớn lên những tán lá cọ, rồi mới thổi tung tóc mái của Viên Hạ.
Tống Thần Đông đi ra khỏi cửa, dáng vẻ nhanh nhẹn, bộ đồ tây màu xám bọc lấy đôi chân dài, tóc được vuốt ra sau, anh đi qua mảnh vườn đầy ắp hoa nguyệt quý màu vàng, đi đến trước mặt Viên Hạ, dịu dàng nắm tay cậu.
“Đợi một chút.” Viên Hạ khoan để anh lên xe, dẫn anh ra cốp sau, cười mỉm, nói, “ Hôm nay em muốn đi con đường của con nhà giàu, tiết mục kinh điển tất nhiên không thể thiếu.”
Tống Thần Đông cúi đầu nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu đáng yêu quá chừng, phối hợp nói: “Tiết mục gì?”
Viên Hạ đứng thẳng người, kiêu ngạo mở cốp, hừ hừ nói: “Anh đừng có cảm động đến khóc đó nha.”
Cốp sau chậm rãi tự động mở ra, là hoa hồng ngập tràn bên trong, còn có những quả bong bóng ùn ùn kéo nhau ra. Đúng là sến thật, nhưng cũng rất đẹp. Khóc thì không thể nào rồi, nhưng tấm lòng của Viên Hạ khiến Tống Thần Đông thấy rất cảm động.
“Anh phải ngắm cho thật kỹ đó!” Viên Hạ kéo tay Tống Thần Đông lắc lắc, chỉ vào đám hoa rực rỡ, bên trên có đặt một cuốn sổ.
Tống Thần Đông nhướng mày nhìn cậu, nói: “Thư tình viết cho anh à?”
Viên Hạ muốn bắn một cái ánh mắt phong tình vạn chủng, kết quả không cẩn thận lại thành trừng trắng mắt, cậu lúng túng cúi đầu, lầm bầm: “Không phải đâu, anh xem thử đi…”
Dáng vẻ thẹn thùng này của Viên Hạ khiến tim Tống Thần Đông ngứa ngáy, anh ôm eo Viên Hạ, trước tiên nắm cằm cậu bạn trai nhỏ tặng một nụ hôn, rồi mới chậm rãi cầm cuốn sổ lên.
Viên Hạ chỉ sợ anh không thích, cúi đầu dùng mũi giày vân vê hòn đá nhỏ dưới đất, còn nhìn trộm Tống Thần Đông.
Đây là một cuốn sổ rất nghệ thuật, bên trên in hình bông súng của Monet, rất đẹp, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Tống Thần Đông lật ra trang đầu tiên, trong đó là nét chữ tròn tròn mũm mĩm của Viên Hạ: