Ngủ Đông Ngày Hè

Chương 26: Anh yêu em + Hờn dỗi



Tống Thần Đông không thích hóng hớt, cũng không thích nghe người khác hóng hớt.

Cũng như thế, anh không hy vọng chuyện riêng tư của mình bị phơi bày dưới ánh sáng, giống như một miếng thịt ba chỉ, mặc cho người ta chọn lựa, phải cắt một dao trái xẻo một cái, không hoàn mỹ cũng trở thành căn nguyên tội lỗi. Mà làm trò giải trí cho đại chúng là một trong những chức tránh công việc của minh tinh, vì thế anh không thích được gọi là minh tinh, anh chỉ là một diễn viên.

Nhưng anh không chắc mình có còn năng lực để làm một diễn viên giỏi hay không.

Thuốc làm tê liệt cơn đau và cảm giác của anh, đồng thời làm suy yếu năng lực đồng cảm của anh, có lẽ người xem bình thường không nhìn ra khác biệt về mặt diễn xuất, nhưng khi anh xem kịch bản liền biết, cảm xúc của mình không còn như trước nữa.

Nhưng tiền thì vẫn phải kiếm, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, lên chương trình thực tế, chính là một quyết định có lợi với anh.

Nhưng mà bây giờ, vì một câu nói của Viên Hạ, anh có chút hối hận về quyết định này rồi.

“Anh nói xem, nếu như em bắt cá hai tay, anh có còn tiếp tục hẹn hò với em chứ?” Vừa tắm rửa xong, Viên Hạ đặt mông nhỏ ngồi lên người anh, bĩu môi nói.

“…”

Cả người Tống Thần Đông cứng đờ, giống như 12 dây thần kinh đồng thời phát điện, mạng lưới thần kinh mi mi ma ma giống như con sứa phát ra thứ ánh sáng âm u quỷ dị, năm giác quan của anh bị che chắn, yết hầu bị nghẹn lại, nhất thời nói không nên lời.

Anh im lặng một lúc mới lạnh mặt nói: “Em muốn làm gì?”

Viên Hạ ngẩng phắt đầu, đột nhiên phát hiện câu nói này của mình rất kỳ lạ, lập tức nói: “Em không muốn làm gì hết, sao em có thể bắt cá hai tay được chứ! Là một người bạn của em.”

Sắc mặt Tống Thần Đông vẫn chẳng dễ chịu đi bao nhiêu.

Viên Hạ muốn thử thăm dò với người khác về tình huống mà Trình Hạo gặp phải, nhưng mà Tống Thần Đông lại không thích nghị luận sau lưng người khác, Viên Hạ cũng có nghĩa vụ giữ bí mật cho bạn bè, vì thế cuối cùng cậu lại không nói rõ ràng, chỉ kể qua loa.

“Một người bạn lúc trước ở Mỹ của em, hôm qua có liên lạc với em, người yêu của cậu ta ngoại tình, nhưng mà cậu ta không bỏ được người đó, vẫn muốn ở bên cạnh cô ta. Em cảm thấy rất kỳ lạ.” Viên Hạ nghịch ngợm chọc ngón tay vào cơ ngực Tống Thần Đông.

Tống Thần Đông yên tâm, bắt lấy tay cậu gặm một cái, nói: “Kỳ lạ sao? Chuyện tình yêu mà, ai nói trước được đâu, có thể là vì quá thích đối phương.”

“Không thể nói như vậy được.” Viên Hạ chân thành nhìn vào mắt Tống Thần Đông, ngây thơ nói, “Em cũng cực kỳ thích anh, nhưng mà nếu như em phát hiện anh ngoại tình, chắc em không cách nào ở bên anh được nữa.”

“Trái tim vùi vào cát, động vật có vỏ cũng sẽ biến nó thành ngọc trai, em lại chỉ có thể nấu nó thành một trái tim quặn đau. Em đúng là một con người vô dụng.” Viên Hạ nói rất nhạt nhẽo.

Tống Thần Đông bị cậu chọc cười, khóe mắt cong lên một đường dịu dàng, anh nhẹ nhàng sờ lên má Viên Hạ, dịu dàng vuốt ve đuôi mắt cậu. Anh nói: “Anh sẽ không như vậy đâu.” Giống như con bướm hôn lên cánh hoa, giọng điệu của anh hàm súc và nhẹ nhàng như vậy đấy, mà lại trịnh trọng như là một lời hứa hẹn.

“Thương một mình em đã bận muốn chết rồi, đã ngủ chưa, muộn lắm rồi đấy.”

Viên Hạ hừ hừ trở mình nằm lên giường, chơi xấu đạp đạp Tống Thần Đông, nói: “Anh đi tắt đèn đi.”

“Được được được.” Tống Thần Đông đứng dậy.

“Ngoại tình tư tưởng ngoại tình cơ thể đều không được!”

“Không đâu không đâu, mau ngủ đi nhóc con, ngủ ngon.”

“Anh có biết bính âm của ngủ ngon có ý nghĩa gì không?” Viên Hạ trình độ tiếng Trung gà mờ còn muốn dạy Tống Thần Đông.

“Hửm?”

“w-a-n-a-n, em yêu anh yêu anh.” (*)

(*) ngủ ngon đọc là wan an, cũng là viết tắt của wo ai ni ai ni

“Cạch ——!” Đèn tắt rồi, căn phòng rơi vào màn đêm yên ắng.

“Cục cưng ngủ ngon, anh cũng yêu em.” Trong một đêm tĩnh lặng tuyệt đẹp như vậy, Tống Thần Đông nói với Viên Hạ.

Viên Hạ lúc đó vẫn chưa phân biệt được sự khác nhau giữa thích và yêu, đối với ý nghĩa câu nói của Tống Thần Đông.

Cậu là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương ngọt ngào, “love you” so với “morning”, “bye”, “LOL”, “XOXO” đều qua quýt và bình thường như nhau, cũng không hề có ý nghĩa rung động sông cạn đá mòn.

Một người đã quen biểu đạt tình cảm, sẽ không xem tình cảm quá trịnh trọng.

“Yêu” ở phương tây, là một loại cảm xúc có thể được cho đi dễ dàng, được thu hồi đơn giản, không có tính sát thương. Vì thế cậu dường như vẫn không thể hiểu hết, “yêu” đối với Tống Thần Đông mà nói, là thứ có thể được pha loãng, giống như một ly nước mật ong ngọt ngào, đã đổ ra ngoài, khi rót vào lại lần nữa, chỉ là một thứ nước trắng nhạt nhẽo không vị. Vì thế anh sẽ không tùy tiện mở miệng nói câu đó như hỏi thăm thời tiết, mà một khi đã nói ra, anh dùng sự chân thành đáng giá trăm vạn.

Anh rất quật cường, lại rất cố chấp về chữ “yêu”.

Viên Hạ cũng rất chân thành, chỉ là vì cách biệt về văn hóa, cậu vẫn không thể xác định, trong sự chân thành của Tống Thần Đông, có bao nhiêu thành phần là tình yêu. Nhưng mà cậu vẫn rất vui.

Viên Hạ “kinh doanh” tình cảm của mình rất khá, nhìn thấy bạn bè gặp chuyện khó khăn cậu sẽ phân phát sự đồng cảm.

Lần kế tiếp cậu gặp Trình Hạo là vào ngày quay tập hai một tuần sau, địa điểm là ở một hoang đảo.

Đạo diễn chương trình cầm loa hô: “Chào mừng mọi người đến với đảo Đông Áo phong cảnh hữu tình, hy vọng trong ba ngày tiếp theo mọi người có thể gặt hái được nhiều trải nghiệm du lịch khác nhau.”

Hà Văn Lê một tay che ánh mặt trời chói mắt, suy nghĩ nói: “Khác nhau? Quách Phẩm, cậu lại bày trò gì thế hả?!”

“Không bày trò gì cả, du lịch chiều sâu, trải nghiệm đặc sắc.” Quách Phẩm trốn ra sau máy quay.

“Đạo diễn, em tin vào mấy trò quỷ quái của anh, trên đảo không thể ăn côn trùng hoài đúng không.” Trình Hạo mếu máo.

“Ôi trời, mọi người còn ăn côn trùng nữa sao?” Khách mời tập này là một MC nổi tiếng, cũng là bạn của ca vương, anh ta nhìn vào camera lắc đầu, nói, “Bảo Trình Hạo ăn côn trùng, tổ đạo diễn đợi bị fan truy sát đi.”

Viên Hạ đứng một bên nhìn bọn họ đùa giỡn, cảm thấy rất thú vị, cũng vào góp vui.

“Ở đây rất đẹp, thích không?” Tống Thần Đông ghé bên tai cậu nói nhỏ. Hai người đứng ở ngoài cùng của hàng, kề đầu kề tai tự xây nên thế giới nhỏ của riêng mình.

Viên Hạ gật gật đầu, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nói: “Thích, em muốn ăn hải sản.”

Chân bọn họ giẫm lên bờ cát trắng, sau lưng là một cảnh biển xanh thẳm, sóng vỗ rì rào, biển ra tới tận chân trời. Trời còn xanh hơn cả biển, giống như một viên đá mã não quý giá, có cảm giác bình yên, áng mây lơ lửng, trông còn ngọt ngào hơn cả bơ.

Đảo Đông Áo đều là thảm thực vật xanh, lọt vào mắt toàn là vẻ xanh ngắt. Gió biển du dương, bộ tóc mới tạo hình xong của Viên Hạ bị gió thổi loạn, cậu che mắt, mới vừa rồi cậu thấy không thoải mái lắm, Tống Thần Đông liền chỉnh tóc lại cho cậu, nói: “Xong rồi, anh lột cua cho em.” (ko hiểu tại sao ở đây lại lột cua, nhưng mà tra ko ra nghĩa khác)

“Woa, hai người không phải chứ…” Hà Văn Lê đột nhiên nhắc đến bọn họ, lập tức choàng vai Tống Thần Đông, nhìn vào ống kính cười nói, “Các khán giả ơi, phân xử cái đi nào, chúng tôi ở bên kia đang cò kè mặc cả với tổ đạo diễn, người ta bên này ân ân ái ái.”

Viên Hạ luôn nhớ kỹ chừng mực, nghiêm túc nói: “Là anh em chăm sóc lẫn nhau.”

Hà Văn Lê: “…”

Tống Thần Đông hất cánh tay Hà Văn Lê ra, bổ sung một câu: “Yêu thương đồng cảm, có ý kiến sao?”

“Không có không có, không dám có ý kiến.” Hà Văn Lê phẫn nộ quay về, nắm tay Ngô Vi cầu an ủi.

Cái gọi là trải nghiệm biển đảo độc đáo, theo cái nhìn của tổ đạo diễn, điểm mấu chốt chính là, ra biển bắt cá.

“Thật ra tôi cảm thấy ăn cá chính là một trải nghiệm rất tuyệt vời.” Ca hậu cố gắng gượng một chút.

Đạo diễn đứng xa xa, cầm loa, la lớn: “Cặp tình nhân nào bắt được nhiều cá nhất, sẽ được ở biệt thự view biển, câu được ít cá nhất, sẽ phải tự dựng lều trại. Mọi người cố gắng lên!”

Trình Hạo lầm bầm mắng: “Chán òm, không có ý tưởng gì mới, trò này chơi chưa chán hay sao.”

Đạo diễn cười há há rồi đi trốn.

Gió biển hôm nay không lớn, là thời tiết thích hợp để ra biển bắt cá. Chín người chia thành hai thuyền, Viên Hạ Tống Thần Đông lại cùng đội với Trình Hạo và Đường San San. Thuyền của hai đội lênh đênh trên biển, từng đợt sóng vỗ vào mạn thuyền, loáng thoáng mang theo mùi tanh.

Thuyền vừa ra khơi không bao lâu, Trình Hạo bắt đầu say sóng, sắc mặt trắng bệch, dựa vào khoang thuyền trông rất thảm, còn tội nghiệp hơn cả lần trước ăn côn trùng. Đường San San ở một bên cầm nước và khăn, lại chẳng có tác dụng gì.

Viên Hạ vốn rất đồng cảm với Trình Hạo, bây giờ lại càng thấy không đành lòng. Cậu đi qua xem Trình Hạo, nói: “Hay là vào trong nằm một lát đi, em sẽ giúp chị San San.”

“Không tốt lắm đâu, chắc anh vẫn còn chịu được.” Vừa nói xong, Trình Hạo liền biến sắc, chạy thất tha thất thểu nôn ra một đống.

Lần này hắn nói gì cũng không còn tác dụng, đến cả cậu quay phim cũng khuyên: “Đi nghỉ đi.”

Đường San San theo Trình Hạo vào khoang, để anh ta ngồi yên trên ghế, cởi áo khoác của mình ra đắp lên.

“Em mặc đi, bên ngoài gió lớn.” Trình Hạo yếu ớt nói.

Đường San San lắc đầu, “Không sao, anh đắp đi, sẽ thoải mái hơn đấy.” Gương mặt xinh đẹp của Đường San San hơi nhíu lại, dáng vẻ rất đau lòng.

Viên Hạ lặng lẽ đi ra ngoài, cậu bỗng nhiên cảm giác giữa hai người này không giống như Trình Hạo nói, dường như vẫn còn yêu nhau.

Không hề nghi ngờ, nhóm của Đường San San và Trình Hạo bị 0 điểm, mà Viên Hạ và Tống Thần Đông chỉ câu được hai con, đương nhiên cũng không được ở biệt thự, nhưng cũng được ở trong một nhà dân đầy đủ tiện nghi. Câu cá xong, mọi người làm tiệc nướng bên bờ biển, đợi tiệc kết thúc trời cũng đã tối rồi.

Khi không có máy quay đi theo, Viên Hạ nói với Tống Thần Đông: “Chúng ta và chị San San đổi nhà đi, em thấy anh Trình Hạo hôm nay thật sự rất mệt mỏi, ở trong lều lỡ như lại bệnh thì tội lắm.”

Tống Thần Đông nhàn nhạt nói: “Được, anh không có ý kiến.”

Viên Hạ liền đi tìm Đường San San nói chuyện. Đường San San vốn không muốn chiếm hời của bọn họ, đây đúng là làm chuyện tốt không lưu danh, không có một máy quay nào quay được. nhưng mà nhìn dáng vẻ hấp hối của Trình Hạo nằm trên cát, nhìn cái lều không biết bắt đầu từ đâu, cô đành phải ngại ngùng cám ơn Viên Hạ, nói: “Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định phải nói với chị đấy.”

Tống Thần Đông ngồi xổm trên bờ cát, men theo ánh sáng của đèn pin, hình dung xem nên dựng lều thế nào, không tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Đợi sau khi Viên Hạ giúp Đường San San đỡ Trình Hạo đi, Tống Thần Đông cầm lấy một hòn đá to bằng quả trứng gà, ném thật mạnh xuống biển.

Hòn đá bị sóng biển cuốn đi về nơi nào không biết.

Hình như Tống Thần Đông dỗi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.