[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 1: Golden Scorpion



Trong thế giới thương mại đầy màu sắc, ở Hàn Quốc, rất nhiều người đều biết có ba loại sắc màu. Màu vàng đại diện cho tiền bạc, màu trắng của sự giả dối ẩn dưới vẻ nhân từ vì lợi ích chung, cùng với màu đen là biểu trưng cho một ít thủ đoạn cao minh nhưng rất nhanh có thể đạt được mục đích. Hay nói đơn giản hơn, trong những tập đoàn thương mại lớn, muốn kinh doanh buôn bán có lời thì phải am hiểu hai con đường đen trắng.

Cũng bởi vậy, một số tổ chức, bang phái nhờ thời cơ mà sinh trưởng. Chúng thường sinh sống dưới cánh chim của những tập đoàn lớn, hoặc có thể có một ít tổ chức có thực lực mạnh, trực tiếp độc lập nổi lên, hợp tác với chính phủ và cảnh sát để trắng trợn làm kinh doanh bất động sản một cách hợp pháp, nhưng lại bí mật liên kết với một số tập đoàn tài chính để thuận tiện nhanh chóng kinh doanh ở nước ngoài, ví dụ như buôn lậu, vũ khí đạn dược, thậm chí là buôn bán thuốc phiện.

Tại Hàn Quốc, Golden Scorpion đã tồn tại như thế. (Golden Scorpion – Con Bọ Cạp Vàng)

Hội Con Bọ Cạp Vàng. Giống như loài bọ cạp xinh đẹp có nọc độc ngủ đông ở Hàn Quốc. Phục vụ dưới ngọn cờ của tổ quốc nhưng lại có quyền kinh doanh riêng của mình. Dựa vào buôn lậu hàng hóa ra nước ngoài mà quy mô ngày càng mở rộng và phát triển. Con bọ cạp xảo quyệt, để người khác biết rõ nó có kịch độc cũng không ai dám tùy tiện đụng vào.

Lúc này, đèn từ ngoài cửa cho đến phòng khách của trụ sở Hội Con Bọ Cạp Vàng thắp sáng trưng chói lọi, một người dẫn đầu một đám người mặc âu phục màu đen, đối diện với con bọ cạp vàng đang ngự trên bức tường vòm khung mà hành lễ, những người phía sau cũng cẩn trọng làm theo lễ nghi. Đem bó hương tỏa mùi thơm nhàn nhạt đưa cho những thuộc hạ bên cạnh, Kim Yeong Dong sửa sang cổ áo, sau đó quay người lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn mọi người ở phía sau. Hắn còn rất trẻ, bất kỳ ai lần đầu tiên thấy hắn cũng không đoán được hắn hiện là hội trưởng đương nhiệm của Hội Con Bọ Cạp Vàng. Eo bàn tay phải có một con bọ cạp xinh xắn hết sức tinh xảo, tự nó đã tồn tại một tước hiệu rất sống động và tốt đẹp, chỉ có một chữ cái, J.

J, giống như một con bọ cạp có nọc độc đang ngủ đông.

Bây giờ, hắn nhìn một màu đen đồng bộ trước mặt mình, lạnh lùng mở miệng

“Được rồi, còn có nhà nào đang có mặt ở đây mà bị cảnh sát niêm phong không?”

Đoàn người có chút rối loạn nho nhỏ, lần lượt có người run rẩy giơ tay lên. J đang muốn nổi giận thì thuộc hạ ghé vào bên tai hắn thì thầm

“Hội trưởng, Đức ngài Kim đến.”

“Đang ở đâu?”

“Đang ở phòng VIP, anh biết đấy, anh ấy rất ghét cảnh như vậy.”

Không hề dặn dò gì với mọi người, J xoay người đi thẳng đến phòng VIP. Người nọ nằm thoải mái trên chiếc ghế ngọc thạch màu đen trị giá ba mươi nghìn đô la, đang uống rượu vang đỏ thuộc quyền sở hữu của riêng J, người bên cạnh cậu ta đeo kính viền vàng, ôm chiếc laptop màu trắng cẩn thận chăm chú gõ bàn phím. Thấy J, người nọ cũng lười chẳng buồn đứng dậy, giọng nói để lộ ra vẻ biếng nhác

“Tôi nói, J à, cậu lo lắng không yên gọi tôi trở về để làm gì, tôi là công dân lương thiện, không cần cùng cậu lao vào mấy cái quan hệ lung tung rối loạn của tổ chức.”

J ở phía bên kia đầu ghế, ngồi xuống

“Kim Jae Joong, trong khi cậu đánh giá Hội Con Bọ Cạp Vàng là lung tung rối loạn thì mong cậu đừng quên, tôi là người đang thay thế vị trí hội trưởng của cái kẻ khốn nạn vô trách nhiệm nào đó.”

Kim Jae Joong ngồi dậy từ chiếc ghế dài, bên môi vẫn còn mang theo sự đùa bỡn, giọng nói thanh nhẹ chứa một chút oan ức

“Nhưng M.J của tôi mỗi ngày cũng bận khủng khiếp, việc xoay sở không hết nha, tôi là công dân lương thiện, cậu không nhìn thấy trên mặt tôi khắc hai chữ lương thiện sáng ngời sao? Làm sao tôi có thể đến đây làm hội trưởng được.”

“Hừ, M.J của cậu mà cũng bận khủng khiếp ư?”

J liếc mắt qua nhìn người chưa từng rời mắt khỏi laptop đang ngồi bên cạnh Kim Jae Joong.

“Dù là bận, nhưng mà cũng là ngài phó tổng giám đốc Shim Chang Min bận, tôi nói Kim Jae Joong, cậu có một chút nhận thức nào của người nhà họ Kim hay không, cậu có biết Hội Con Bọ Cạp Vàng hiện tại đang gặp…”

“Ái chà chà”

Kim Jae Joong cắt ngang lời J, sau đó trừng mắt thật to

“Ôi… Người nhà họ Kim nên có nhiều nhận thức nha, họ Kim thì có nhận thức giống cậu sao? Vậy cậu đang nói đến cái người trung sĩ cấp cao không tính đến lần gần đây nhất khiến cho Hội Con Bọ Cạp Vàng của cậu sứt đầu mẻ trán à?”

J hơi giật mình nhìn Jae Joong

“Cậu biết hết rồi?”

Jae Joong khẽ cắn môi

“Gọi là Kim… Kim cái gì ấy nhỉ.”

Shim Chang Min bên cạnh gõ laptop vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên nói xen vào

“Kim Hee Chul.”

“Đúng, đúng, đó là một người đẹp đấy!”

Kim Jae Joong vui mừng hớn hở lấy một chồng tư liệu ở chỗ Chang Min ném cho J

“Này, toàn bộ tư liệu về người đẹp đều ở bên trong rồi, cậu tự xem đi… Đừng để bị cám dỗ nha.”

J tiếp nhận vật Jae Joong vừa ném đến, mở ra, toàn bộ tư liệu về đội trưởng tổ trọng án Kim Hee Chul của Sở cảnh sát Hàn Quốc đều được viết tường tận ở bên trong. Kim Jae Joong ở bên cạnh không còn cười nữa, giọng nói của cậu rất bình thản

“J, Kim Hee Chul này mới nhận chức được hai tháng thôi, đã lấy mục tiêu xiềng xích Hội Con Bọ Cạp Vàng mà hướng đến, điều đó chứng tỏ người này rất có tham vọng. Mới một tháng anh ta làm rối loạn mười bảy nơi tụ tập của cậu, chứng tỏ người này rất có năng lực. Chỉ mới nắm quyền hành trong tay mà đã đạt được thành tích như vậy, chứng tỏ người này rất có thủ đoạn.”

J vừa lắng nghe lời Jae Joong nói, vừa nhíu sâu đôi lông mày, nét mặt đông cứng lại khiến Kim Jae Joong cảm thấy rất buồn cười, âm thanh của J cũng có chút u ám

“Chính vì chuyện này, tôi mới tìm cậu trở về, vai trò chung, tôi trả lại cho cậu làm thôi?!”

Jae Joong nở nụ cười

“J, phần tư liệu trang thứ tư. Trên đó có viết, lúc Kim Hee Chul ở học viện đào tạo cảnh sát cao cấp có phạm một số sai lầm lớn bé, trước khi anh ta đến Seoul, có một vài vấn đề khi đảm nhận chức vụ.”

“Cậu không định để tôi dùng mấy thứ này để đi vạch trần khuyết điểm của anh ta chứ? Căn bản không hề có tác dụng.”

“Kim Yeong Dong!”

Kim Jae Joong cảm thấy chính mình cũng bị người trước mắt làm cho phát điên rồi, ngay cả một tiếng J cũng không thèm gọi

“Này! Ai mà đi làm cái chuyện ngu ngốc đó! Tư liệu của một người không phải chỉ để giải thích quá khứ của anh ta cho cậu, tư liệu gần như thường có thể tiết lộ nhược điểm nào đó của một người. Kim Hee Chul quả thật là có tham vọng, nhưng trong thời đại này, cảnh sát đấu với thế giới ngầm, có tham vọng cũng vô ích mà cần phải có đầu óc. Trong một tháng làm rối loạn mười bảy nơi tụ tập của cậu, ngoại từ nói anh ta có năng lực ra, cũng có thể nói anh ta bốc đồng và có chút liều lĩnh. Chọc thẳng vào trụ sở lớn nhất của thế giới ngầm, sao lại phải bắt đầu hành động với trụ sở nhỏ chứ, vì hậu quả khi làm như vậy, chính là khiến toàn bộ Hội Con Bọ Cạp Vàng đều căng thẳng, sau đó bắt đầu đề phòng anh ta, con đường về sau của anh ta bước càng khó khăn, anh ta rất giống tôi, không muốn khuất phục người khác.”

J bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó Chang Min cũng không dán mắt vào laptop nữa mà thản nhiên nhìn Kim Jae Joong đang ngồi bên cạnh. Jae Joong lấy ly rượu vang đỏ trên chiếc bàn trà màu vàng uống một ngụm, rồi tiếp tục nói

“Anh ta muốn làm, cậu để anh ta làm, chọn một vài địa điểm tụ họp không quan trọng của trụ sở, tìm vài người làm náo loạn để cho bọn cảnh sát khoe mẽ, lập công, chờ cơn giận trong lòng anh ta được dập tắt, tự nhiên cũng sẽ không tìm cậu gây chuyện nữa.”

Cảm thấy hơi khát nước, Jae Joong uống cạn ly rượu, nhưng bỗng nhiên phát hiện cả J và Chang Min đều đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt trở nên rất trang nghiêm khiến Kim Jae Joong cười ha ha lên

“Thế nào, bởi vì tài phân tích mạch lạc của tôi mà khâm phục? Đừng dùng ánh mắt sùng bái lõa lồ như vậy, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường thôi.”

J nhướng mày

“Kim Jae Joong, tôi đang cân nhắc có nên trói cậu bắt cóc về Hội Con Bọ Cạp Vàng không.”

Kim Jae Joong đang muốn la oai oái lên để phản đối thì Chang Min bên cạnh yếu ớt nói,

“Jae Joong hyung, kế hoạch tài trợ tài chính tháng này, chúng ta mỗi người làm một nửa, anh tuyệt đối không được để cơ thể bị ốm, não bị thiếu oxy đâu đấy.”

Jae Joong còn chưa kịp nói thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng. Cửa mở, một người phụ nữ xinh đẹp đi vào, giày cao gót gõ lên mặt đất những thanh âm đầy quy luật

“Đức ngài Kim… Làm sao ngày hôm nay anh lại có thời gian rảnh thế?”

Jae Joong giống như bất chợt tìm được vị cứu tinh

“Dorthy, không phải là anh không nhớ em nha, qua đây qua đây để anh ngắm khuôn mặt xinh đẹp nào?”

Dorthy tự nhiên tiến đến trước mặt Kim Jae Joong, vừa mới kề sát cậu, đôi môi đỏ chót chưa kịp dán lên má của Jae Joong thì Jae Joong đã cau mày hỏi

“Dorthy, em đổi nước hoa sao?”

Người phụ nữ gật đầu nịnh nọt

“Vâng, nhãn hiệu mới của hãng Chanel, số lượng hạn chế trên toàn cầu đó.”

“Ừm…”

Jae Joong xoa nhẹ mũi, cũng không thèm nhìn xem người đẹp ở bên cạnh đang ngỡ ngàng biết bao nhiêu, đứng lên rời khỏi ghế

“Chang Min, chúng ta đi.”

Chang Min theo thói quen đóng laptop lại, sau đó giống như thông cảm mà nhìn thoáng qua Dorthy còn đang đờ người ở trên ghế, Jae Joong đi đến cửa, mới quay đầu lại nhìn J

“Cái đó… J à, tôi ghét nhất là nước hoa Chanel, đổi đi.”

Dorthy có vẻ càng thêm nghi hoặc và ngây dại, nàng không rõ tại sao Đức ngài Kim, người luôn chào đón nàng đầu tiên tại Hội Con Bọ Cạp Vàng lại rời bỏ nàng như thế, càng không hiểu tại sao nếu không thích hương nước hoa của hãng Chanel thì không nói nàng đổi mà lại nói ông chủ J đổi, vậy… vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

J cúi đầu, rồi bất đắc dĩ mà lắc đầu, cười

“Dorthy, Jae Joong không phải muốn tôi đổi nước hoa, cậu ta nói đổi, là đổi cô đó.”

Sau đó J rút ra một cuốn chi phiếu, viết vài nét bút, xé ra một tờ ném xuống mặt đất, xoay người bước đi

“Dorthy, trong vòng một giờ, rời khỏi Hội Con Bọ Cạp Vàng.”

Ở trên xe, Jae Joong hắt xì mấy cái liền, sau đó xoa cái mũi khốn khổ của mình

“Đàn bà đều là bọn ngu ngốc sao, được lắm, cái mùi thương nghẹt thở đó, phiền muốn chết.”

Chang Min buồn cười nhìn cậu

“Là anh khá quái gở thôi! A đúng rồi, lần trước anh muốn chúng em điều tra cái tên Lane cố vấn đầu tư kia, em điều tra được rồi, hắn bây giờ đang làm việc cho một công ty ở Đức, em đã tìm người nói chuyện với hắn, miễn là tiền lương cao hơn bên kia, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đổi công tác.”

Phản ứng của Jae Joong rất ơ hờ

“Không cần.”

“Hyung, không phải trước đây khi thấy biểu hiện của hắn ở cuộc thi vô địch tài chính toàn nước Mỹ, anh đã muốn hắn đến M.J làm sao?”

Jae Joong dựa sát người vào ghế

“Vừa nghe nói nhiều tiền đã vội vã muốn đổi công tác, dù có giỏi đến đâu cũng chỉ là một kẻ hèn hạ. Ngày hôm nay nhảy từ Đức đến làm việc cho chúng ta, ngày mai cũng có thể từ chỗ chúng ta nhảy đến nơi khác. Trên thương trường, chỉ cần một lần không trung thành, trăm lần không cần kẻ đó.”

Chang Min cảm thấy có lý, gật đầu. Jae Joong hình như rất mệt mỏi nói

“Chang Minnie, thông báo chúng ta tuyển dụng cố vấn đầu tư.”

“Hyung, người được tuyển anh có thể tin tưởng sao?”

“Không thử thì không thể biết được, con người bây giờ, dù có chút tài năng cũng đổ xô vào tiền bạc, chờ một ông chủ nhiều tiền óc mỡ bụng phệ tìm kiếm bọn họ, nhưng có một số người thích kiểu cạnh tranh này và họ thường khiêm tốn không muốn mình nổi bật.”

Chang Min im lặng, chỉ là mở laptop luôn mang theo người ra, bắt đầu gõ, Jae Joong chợt nhớ đến một chuyện

“Chang Min, lát nữa gọi điện thoại cho J, nói với cậu ta, đường dây ở Đông Nam Á kia, tạm thời dừng lại, không nên chống đối trực diện với cảnh sát, đụng vào Kim Hee Chul tính cách như vậy, không chừng sẽ có tổn hại.”

“Em biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.