[Yunjae Fanfic] Ngủ Đông

Chương 65: Không có nếu như



Trong phòng bệnh bởi vì bức màng che hết ánh sáng làm cho người ta cảm thấy có chút mệt mỏi buồn ngủ. Park YooChun lẳng lặng ngồi ở đó, xuyên qua tấm vải mà nhìn thấy ngoài kia nào là vườn hoa, suối phun, thảm cỏ giống như tất cả bụi bậm đều rơi xuống đất, quay đầu nhìn người thiếu niên tái nhợt đang nằm trên giường bệnh cũng giống như hết thảy chỉ mới vừa bắt đầu. YooChun thở dài hầu như không thành tiếng, anh không biết người con trai trên giường khi tỉnh lại sẽ ra sao, cũng không biết anh phải đối xử như thế nào với cậu ấy

Đạo đức cùng lương tâm không cho phép YooChun lại tiếp tục nói những lời lạnh nhạt với người con trai yếu ớt đang nằm trên giường bệnh, nhưng là … có một số việc có chút cảm tình một khi đã im lặng thì sẽ dẫn đến dây dưa không rõ. Anh có chút nhớ Kim JunSu, nơi đây trước mặt Chun Heuk mặc dù có tàn nhẫn nhưng YooChun vẫn không thể ngăn cản bản thân nhớ đến JunSu. Anh muốn biết khi JunSu nhìn thấy anh ở cảnh cục thì sẽ có thái độ như thế nào, là rất ngạc nhiên hay là sẽ mĩm cười

Chắc là sẽ cười giống như cái ngày mà Park YooChun anh gặp Kim JunSu lần đầu tiên liền cảm thấy cậu mới ngốc làm sao

Suy nghĩ bị người nằm trên giường làm đứt đoạn, YooChun nhìn Chun Heuk chậm rãi mở to mắt, cậu cẩn thận mà nhìn như không thể tin nỗi con người ấy đang tồn tại trước ánh nhìn của mình, làm cho YooChun cảm thấy khó chịu

“Tỉnh? Tôi biết cánh tay cậu đang đau là vì thuốc tê sắp hết tác dụng, nếu mà không chịu nỗi liền nói cho tôi biết, tôi sẽ gọi bác sĩ. Giờ có thấy đói không? Phải ăn một chút? Hay là muốn uống nước?”

Chun Heuk nhìn chằm chằm vào YooChun, ngơ ngơ ngác ngác mà nghe từng lời anh nói. Nước mắt dâng lên, Chun Heuk cố gắng không chớp mắt, cậu không nghĩ rằng Park YooChun đứng ở đây là thật nên rất sợ hãi, chậm chạp nâng lên tay phải hướng về phía YooChun lại phát hiện cánh tay rất đau, rất nặng chỉ vừa nâng lên được một chút đã nặng nề rơi xuống giường. Chun Heuk tưởng trên tay có vết thương nên bộ dáng có chút mệt mỏi mắt chỉ dừng lại trên người YooChun. YooChun tiến lại nắm lấy tay Chun Heuk, nhìn thấy gương mặt tràn đầy bất ngờ muốn nắm chặt tay lại nhưng không được, anh liền trấn an vỗ vỗ vào tay cậu

“Có chuyện gì cứ nói, Tay còn bất tiện không cần lộn xộn!”

“Ngài Park … tôi …”

“Gọi Park YooChun đi, tôi đã không còn là Ngài Park của Hội Con Bò Cạp Vàng”

“Tôi…”

“Cậu đừng nói bất cứ gì nữa, tôi sẽ không đem cậu trả lại nơi đó đâu!”

Chun Heuk cắn môi nhìn vào mắt YooChun, long lanh lại dịu dàng, YooChun chậm rãi thở dài

“Cậu vì tôi phản bội lại thế giới của mình, tôi sao có thể nhẫn tâm đuổi cậu đi”

Cái giọng điệu bất đắc dĩ rồi lại dứt khoát làm cho Chun Heuk nháy mắt muốn rơi lệ

Thư khí Chole của tập toàn M.J phát hiện gần đây cố vấn Jung trở thành một con người cuồng công việc làm cho cô có chút không thể chịu đựng nỗi. Cô biết lúc trước tổng giám đốc Kim cùng cố vấn Jung có cùng nhau biến mất một khoản thời gian nên công ty có nhiều dự án đều phải tạm gát lại, cô cũng biết những case đó phải một lần nữa đi vào quỹ đạo, được trật tự vận hành thì phải cần một nguồn lớn nhân lực cùng cố gắng, nhưng là … giờ đã mười hai giờ đêm lại nhìn đến tách cà phê thứ bảy trên tay mình, Chole vẫn là thở dài, cố vấn Jung dường như rất liều mạng nha …

Bưng cà phê vào phòng nghĩ liền nhìn thấy một dáng người phía trước

“Tổng giám đốc Kim?”

Đã lâu lắm rồi không thấy được Kim JaeJoong, gần nhất ngay cả Shim ChangMin đều không được gặp nhiều lắm, Chole thiếu chút nữa là nghĩ công ty này là của cố vấn Jung mới đúng

“Anh thế nào lại đến đây?”

JaeJoong nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của thư ký cảm thấy có chút buồn cười

“Anh cũng không phải đến làm khách, anh là quay về công ty, em kinh ngạc như thế làm gì?”

Chole cũng cười

“Dạo này cố vấn Jung liều mạng như vậy em còn nghĩ anh có việc gì bận nên không thể đến công ty chứ!”

Nghe Chole nhắc đến YunHo mi tâm JaeJoong giật giật, sau khi làm cho Chun Heuk đến bên YooChun thì cậu sắp xếp lại mọi chuyện còn lại ở Hội Con Bò Cạp Vàng cũng tốn một khoảng thời gian, kì thực Hội hiện giờ rắc rối vẫn còn nhiều, việc buôn bán ma tuý thất thoát ảnh hưởng trực tiếp đến việc vận hành mọi thứ ở tổng bộ nên trong giai đoạn này không thể tiếp tục buôn bán ma tuý được, hơn nữa tổn thất lần này không phải chốc lát có thể khôi phục được. Muốn một lần nữa thành lập lại đế quốc ma tuý cũng cần rất nhiều thời gian, công ty giao cho ChangMin và YunHo thì chính cậu cũng rất yên tâm

Nhưng là … là JaeJoong có chút nhớ YunHo. Lần trước gặp nhau hai người nói chuyện với nhau không nhiều, chiếc giường lộn lộn ở nhà của YunHo, hô hấp của anh, hương vị nam tính ấy, cậu phải thừa nhận đêm hôm ấy thật hỗn loạn cũng là vì JaeJoong sợ hãi, cậu sợ mình mất đi YunHo, cậu không muốn mất đi cả khoảng thời gian sẽ cùng người đàn ông này sánh vai trong tương lai. Thế nhưng tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, Park YooChun sa lưới lại bị chính mình lên kế

hoạch làm cho Chun Heuk cứu đi, thả Chun Heuk đi cùng YooChun để làm nội gián bên người để giúp mình tìm người nằm vùng đang ẩn nấp ở Hội Con Bò Cạp Vàng. Hết thảy đều phát triển quá nhanh, gấp gáp làm cho JaeJoong không có thời gian rảnh mà trở về chổ cũ mà nhớ lại vẻ đẹp, lĩnh hội được say mê trong đêm ấy

Bước chân thoáng chậm lại, cậu chợt phát hiện hơn mười ngày không gặp thì cái loại độc mang tên Jung YunHo này lại bắt đầu phát tác. Nỗi nhớ trí mạng cùng hương mùi hương là do gần đây quá bận rộn mà áp chết độc tính, chỉ cần thả lỏng một tí liền lại đem cậu ra cắn nuốt

Cậu nghĩ muốn anh, muốn đến ngay cả chính mình còn cảm thấy không có chút thuyết phục nào

YunHo tắt điện thoại di động, đi đến nhà cũng không có người vì thế nên JaeJoong mới đến công ty tìm anh. Theo lời của Chole làm cho JaeJoong suy nghĩ liền giương mắt hỏi

“Anh ấy dạo gần đây đều trễ như thế này còn chưa chịu về?”

Nhắc tới điều này, Chole như vớ được phao cứu nạn, bất đắt dĩ nói

“Ca đêm của cố vấn Jung giờ chỉ mới bắt đầu, anh ấy cho nhân viên chúng em đều về trước mười hai giờ còn anh ấy lại làm quá nửa đêm, có vài hôm, em thấy rõ ràng rằng anh ấy ở lại đây luôn”

“Việc vận hành công ty có vấn đề gì sao?”

Chole lắc đầu

“Không có, mọi chuyện đều bình thường, case trước chưa xong thì cố vấn Jung lại tranh thủ tiếp tục case sau, có nhiều trường hợp không phải lĩnh vực của chúng ta, làm thì có chút khó khăn!”

Nhìn Chole bưng tách cà phê đen ngòm JaeJoong không kìm nỗi mà nhíu mày, thật ra khi cô nhìn thấy JaeJoong thì rất vui

“Tổng giám đốc Kim tuy rằng dạo này gấp gáp muốn chết cũng rất là mệt mỏi, nhưng là em thấy cố vẫn Jung như vậy thì M.J sẽ ngày càng tốt hơn!”

Đôi mắt JaeJoong lấp lánh cũng không nói gì nhiều, liền cầm lấy cà phê từ tay Chole

“Cà phê này đưa anh, em nói có những người khác hôm này tăng ca đến đây thôi, về nghỉ ngơi hết đi!”

Chole gật đầu chào JaeJoong rồi đi, cầm trên tay cà phê, JaeJoong không gõ mà trực tiếp đẩy cửa bước vào. Trong phòng đèn không được bật nhiều nên hơi tối, chỉ riêng bàn làm việc của YunHo thì vẫn sáng trưng

YunHo lúc này đang dựa vào ghế da đưa người về sau nhắm mắt lại có chút mệt mỏi giơ lên tay phải nhẹ nắm lại để trên trán. Âm thanh mở cửa rất nhỏ, JaeJoong bước từng bước trên thảm cũng rất nhẹ nhưng YunHo vẫn nghe được chính là vẫn không mở mắt

“Chole, đặt cà phê trên bàn là được rồi, nói với những người khác là có thể tan tầm!”

JaeJoong đi qua, nhìn ngọn đèn chiếu bên sườn mặt YunHo, đem cà phê để xuống bàn sau đó bước qua vòng ra sau nâng tay vừa định chạm vào mặt YunHo liền bất chợt bị anh mạnh mẽ bắt lấy cổ tay. Sau đó JaeJoong nhìn YunHo mở to mắt, ánh nhìn chớp mắt dường như rất sắc bén, mà tay còn lại đã muốn kéo ra ngăn kéo bên phải của bàn, xuyên qua khe hở JaeJoong có thể nhìn thấy được khẩu Beretta 92F(*) của Ý bóng loáng ở bên trong

Hai người đều đều cả kinh. JaeJoong ngạc nhiên ở chỗ YunHo ở M.J vậy mà vẫn cảnh giác như vậy. Còn YunHo thì căn bản không nghĩ đến người đến là JaeJoong, anh chỉ cảm thấy người đó bước chân quá nhẹ mà đối phương lại muốn chạm đến mình ngay thời điểm không phòng ngự gì. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của JaeJoong YunHo chậm rãi buông tay ánh mắt cũng nhu hoà

“Em thế nào lại đến đây?”

JaeJoong xoa xoa cổ tay, lạnh nhạt nói

“Cưng yêu, anh bình thường đều không mang theo súng”

YunHo trầm tĩnh lại, JaeJoong tới gần xoa xoa huyệt thái dương cho anh

“Ở chung với người luôn xuất hiện những tình huống bất ngờ như em thì tính cảnh giác của bất kì ai mà không tăng lên”

JaeJoong nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi YunHo

“Có người gây phiền phức cho anh?”

YunHo bỗng nhiên nở nụ cười

“Có áo chống đạn là Đức ngài Kim đây thì ai lại dám làm phiền nha!”

Xác định không phải YunHo bị tập kích hoặc có nguyên nhân gì khác mà mang theo súng JaeJoong liền yên lòng. Nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của YunHo JaeJoong thấy lo lắng của mình có chút dư thừa. Người đàn ông trước mắt này, công phu còn hơn cả tay đấm bốc chuyên nghiệp, và đã từng lĩnh giáo qua lửa đạn ở Nêpan có lẽ nào lại dể dàng bị thương như vậy!

“Cưng yêu, Chole có nói dạo gần đây cố vấn Jung biến thành người cuồng công việc nha …”

YunHo ngồi trên dựa hơi nghiêng nghiêng người đối diện JaeJoong ngẩng đầu mỉm cười

“Như thế sau khi kết thúc công việc có nhiều tiền thưởng thì các cô ấy sẽ lại cám ơn cái người cuồng công việc này thôi!”

JaeJoong liếc sâu YunHo một cái sau đó sờ sờ mặt anh

“Em biết anh nghĩ cái gì, cưng yêu à, tình huống của Hội Con Bò Cạp vàng không phải là không cứu được, anh cũng không cần phải liều mạng làm tốt ở M.J như vậy lại làm cho em buồn bã ở nhà”

YunHo không nói gì, buông mắt suy nghĩ một lúc rồi sau đó đứng lên đem JaeJoong nhốt ngay giữa bàn làm việc với mình, môi dán vào môi cậu. Hô hấp nhẹ nhàng không cho JaeJoong tiếp tục nói nữa, không khí xung quanh làm người ta có chút hít thở không thông. JaeJoong nhịn không được hôn lên khoé môi YunHo

“Cưng yêu, xem này, trong mắt đều toàn tơ máu”

“Như thế nào hôm nay lại đến M.J?”

“Ông chủ đến thị sát công tác của nhân viên lại cần phải có lý do sao?”

“Vậy tại sao chỉ thị sát ở văn phòng của anh thôi?”

JaeJoong nở nụ cười, YunHo đối với tươi cười kia liền hôn xuống, lời lẽ giao triền, cảm xúc mềm mại lâu lắm mới tìm thấy nhau làm cả hai sa vào. Rời khỏi môi JaeJoong, tận hưởng hương vị còn sót lại của đối phương YunHo nhìn vào đôi mắt to của JaeJoong nghiêng đầu hỏi

“Thế nào, Tổng giám đốc Kim, thị sát có ra vấn đề gì không?”

JaeJoong cũng nghiêng nghiêng đầu cười nói

“Hình như vẫn chưa xem xét kĩ, tiếp nào!”

Kìm YunHo lại, lần thứ hai hôn lên môi đối phương, nụ hôn lần này quấn quít không thôi trở nên nồng cháy hơn

Cảm giác tay JaeJoong càng siết chặt mình, vừa hôn JaeJoong YunHo nhẹ nhàng nắm lấy tài liệu trên bàn, tiếp tục hôn cậu, cũng không đổi mà nhẹ nhàng dẹp mớ tài liệu đó qua một bên.

(Kay: NC 17 – ing oa dã chiến trên bàn làm việc, xin các bạn tự tưởng tượng)

Lúc mà Park YooChun nói cho Chun Heuk biết việc tay phải không thể dùng được nữa thì bọn họ đang ngồi ở sân vườn của bệnh viện, dưới ánh mặt trời, YooChun đem loại nước mà Chun Heuk thích nhất đưa cậu, sau đó anh nói cho cậu biết từ nay cậu chỉ có thể dùng tay trái mà thôi. Park YooChun không thích trốn tránh, có những vấn đề anh dù sao vẫn muốn trực tiếp đối mặt chẳng hạn như tương lai của Chun Heuk. Cho nên anh cũng muốn cho Chun Heuk trực diện mà đối mặt với sự thật về tay mình. YooChun đã tưởng tượng rất nhiều về phản ứng của Chun Heuk, khóc, kháng cự, khó có thể chấp nhận … anh cũng từng nghĩ đến nếu Chun Heuk không thể chấp nhận được việc này nên dù có khó khăn nhưng YooChun cũng sẽ nói Chun Heuk hãy ở bên cạnh mình, để anh được chăm sóc. Nhưng mà, Chun Heuk chỉ sửng sốt một chút sau đó cúi đầu nhìn tay mình, thì thào tự nói

“Tôi cứ nghĩ là chỉ tạm thời, thì ra là thật sự không có hi vọng sao!”

Không hề khóc không hề kháng cự điều đó làm cho YooChun dưới ánh mặt trời này liền cảm thấy chua xót, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết thốt ra điều gì, Chun Heuk cũng chỉ im lặng trong chốc lát liền ngẩng đầu

“Ngài Park”

Cậu ấy vẫn không đổi được cái xưng hô này, “Ngài Park” dường như đã xâm nhập vào tận cốt tuỷ hay vào cả sinh mệnh của Chun Heuk.

“Ngài Park, tuy rằng tôi chỉ còn có một tay nhưng tôi sẽ không liên luỵ anh, tôi chỉ hi vọng anh có thể cho phép tôi được nhìn thấy anh thường xuyên, có thể như thế này ngồi tâm sự với anh, cùng uống trà thì tốt rồi, có thể không?”

Park YooChun trong nháy mắt buông xuống tầng tầng bảo vệ mà anh từng lập nên, YooChun nghĩ Chun Heuk đã dùng chính tính mạng chỉ để ở lại bên cạnh mình, cho dù giờ đây tay phải không thể sử dụng nữa cậu ấy vẫn nghĩ không muốn liên luỵ đến mình, tội ác của bản thân như vậy mà bị Chun Heuk làm cho nổi lên, dù sao nữa, nghĩ đi nghĩ lại YooChun nhẹ nhàng ôm lấy Chun Heuk, đem đầu cậu chôn sâu trước ngực mình

“Chun Heuk … cho dù tôi không thể thực hiện được lời hứa của mình với cậu, tôi sẽ chăm sóc cậu, nhưng tôi thật xin lỗi vì tôi không thể yêu cậu”

Chun Heuk vùi đầu vào lòng YooChun, đây là cái cảnh mà cậu đã tưởng tượng vô số lần giờ phút này đã thành sự thật, trả giá cũng bằng một cánh tay phải không? Không hối hận, Chun Heuk một chút cũng không hối hận, cậu có chút cay đắng dùng tay trái còn lại siết chặt lấy tay phải của mình, cánh tay này đã mất đi tri giác chỉ còn lại nụ cười chát ngấm nở trên môi

Không sao, như vậy những hiểu biết về anh cho dù thật sâu đến khàn giọng cầu anh cũng không được, chỉ như thế này mới có thể ở lại bên cạnh anh. Không sao, khi anh biết được lúc mà tôi ở bên anh lúc này đều có mục đích anh có hay không lại ôm tôi thế này? Không sao, Park YooChun, giờ đây không có gì là bởi vì tiền đặt cọc của tôi đều cược trong tương lai.

Ánh mặt trời đặc biệt sáng chói, cậu trai trẻ đáng lí ra nên khóc trong ***g ngực YooChun lại lộ ra nụ cười mà anh không thể nào thấy được

Cục cảnh sát Seoul

Kim HeeChul nghiêng đầu kẹp điện thoại nghe cục trưởng Lee nói chuyên, thái độ có chút hờ hững câu được câu không đáp lại làm cho cục trưởng nổi giận, âm thanh phẫn nộ truyền ra từ điện thoại của HeeChul làm cho những cảnh viên bên cạnh đều nơm nớp lo sợ

“Được rồi được rồi, người cầm đầu, thần đã biết, trịnh trọng hoang nghênh thôi, được rồi, thần biết”

Đối phương dường như dặn dò lần nữa, Kim HeeChul có chút bất đắc dĩ

“Khi nào đến? Chín giờ? Đã biết, cúp máy!”

Nói xong cũng không đợi cục trưởng có chỉ thị gì không liền ngắt máy, ngoáy ngoáy lổ tai. Thật là dài dòng, chỉ là bên trên phái xuống một cái quan sát viên thôi mà. Có xuất thân từ Mĩ, là người có cấp bậc trọng yếu của cảnh cục, như vậy mà đã nói chuyện giật gân, còn muốn hoan nghênh rõ ràng là muốn ba quỳ chín lạy.

Kim HeeChul tính tình tuỳ hứng, ghét nhất là nghi thức rườm rà phiền chết mất nhưng là chính cục trưởng đích thân gọi điện thoại phân phó nên cũng làm qua loa chút thôi

“Cá heo nhỏ!”

Gọi Kim JunSu một tiếng cũng không có ai trả lời, Kim HeeChul quay đầu lại nhìn JunSu đang ngồi bên cửa sổ xuất thần

“Cá heo nhỏ!!”

Người bên cạnh nhìn HeeChul có nguy cơ phun lửa càng cao liền tôt bụng đẩy đẩy JunSu một cái thiếu chút nữa là đẩy ngã cậu, JunSu có chút không vừa lòng

“Rồng nhỏ, anh làm gì thúc em? Muốn chết phải không?!”

“Ái chà, tính tình không tồi nha … là tôi gọi cậu trước nên ta cũng muốn chết phải không?”

Nghe được thanh âm Kim HeeChul nói chuyện phía sau lưng, JunSu hoàn toàn khôi phục tinh thần

“Anh cả, có việc?”

“Cậu gần đây làm sao vậy, sau cái vụ ở Busan cậu vẫn cứ thế này, lần sau mà ngẩng người nữa thì tui liền cho cậu đi chùi WC!”

“Anh cả …”

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương hề hề của JunSu, HeeChul cũng không mắng nữa

“Đi, ra ngoài cổng mà chờ, hôm nay phía trên phái xuống một quan sát viên cậu đi tiếp người ta một chút”

“Tại sao lại là em đi, người nọ lại cấp lớn như vậy!”

“Ít nói nhảm, đối với người ta khách khí một chút, thông minh một chút!”

“Cái vị quan sát viên đó cấp cao lắm hả?”

Kim HeeChul nhíu mày suy nghĩ một hồi mặc dù rất không cam lòng nhưng vẫn nói

“Nghiêm túc mà nói thì cấp bậc so với anh mày lớn hơn, tính ra thì là lảnh đạo trực tiếp của anh, hiểu được chưa, đừng có nói nhiều như vậy, nhanh đi đi!”

Đối với một Kim JunSu bình thương không thể nào gặp được cảnh sát giám sát cấp cao, cấp bậc của Kim HeeChul đã muốn làm cho cậu theo không kịp cho nên đối với nhân vật sắp xuất hiện này so với HeeChul còn lớn hơn làm cho cậu tràn ngập sùng kính, khao khát, cùng chờ mong

Đứng ở cửa cục cảnh sát, ánh mặt trời quá chói mắt, Kim JunSu mình dài hơn cổ mà cứ ngóng phía trước

Siêu xe Land Rover(**) màu đen dừng trước mặt JunSu, cậu sửng sốt vừa cảm khái, cục cảnh sát này tên nào mà có năng lực mua một chiếc như thế rồi lại mắng tên nào không có mắt mà dám chặng đường Kim JunSu ta đây đón quan sát viên cao cấp

Trên xe, tiêu sái bước xuống, súng ngắn vắt hông, mắt đeo kính râm, cái trán trơn bóng

Kim JunSu chỉ thấy người nọ tháo kính xuống sau đó là âm thanh từ tính vang lên

“Hi Cá heo nhỏ!”

“Pha, pha chế rượu?!”

(*) Beretta 92F:

(**) Land Rover đen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.