Không ai mở miệng nói, trong phòng đột nhiên yên tĩnh kỳ lạ, hơi thở của J dần dần bất ổn, khẩu Beretta 92F không có kíp đạn đang cầm ở trong tay chợt trở nên rất nặng nề. Chang Min chỉ cảm thấy kíp đạn trong tay Yun Ho thoạt nhìn quá chói mắt, ra tay nhanh như vậy, đến tột cùng là nhanh đến trình độ nào mà có thể tháo kíp đạn của người có khả năng dùng súng lão luyện như J, quan trọng hơn nữa là, J hoàn toàn không biết gì.
Kim Jae Joong nheo mắt, đánh giá Yun Ho, xem ra, bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu phải có một định nghĩa mới về người đang đứng trước mắt này.
Kíp đạn trong tay bị Yun Ho ném đi rơi xuống tấm thảm đắt tiền của văn phòng tổng giám đốc phát ra tiếng bụp bụp, giọng nói của anh rất bình thản
“Đủ rồi chứ, súng cũng đã lấy ra, gần như làm hết rồi, tôi sốt ruột muốn thảo luận tài liệu.”
Vừa nói anh vừa đi về hướng chiếc sofa ở trong phòng, J cũng không ngăn cản nữa, hắn quay đâu nhìn Jung Yun Ho
“Anh tên là gì?”
“Muốn tìm người ám sát tôi báo thù cho cậu ư?”
J nở nụ cười
“Người bình thường chắc hẳn là không giết được anh.”
Yun Ho ngồi ổn định trên sofa, cũng cười
“Biết là tốt rồi, thời gian gấp gáp, xin lỗi không tiễn cậu xa được.”
Bộ dạng trang nghiêm y hệt như ông chủ đang ra lệnh đuổi khách. J nhíu mày, liếc nhìn Jae Joong vẫn im lặng nãy giờ, ánh mắt trao đổi vài giây ngắn ngủi với JaeJoong, hai người cũng không nói gì nữa, J liền mang theo người rời đi. ChangMin còn muốn nói gì thì bị Jae Joong chặn lại
“Bé Min, bảo I Rak tiếp tục làm xong xuôi chuyện lần trước chưa xong đi.”
Chang Min ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ đến chuyện I Rak làm chưa xong là cái gì. Điều tra Jung Yun Ho, triệt để tường tận điều tra Jung Yun Ho, toàn bộ quá khứ, gia thế của anh ta, cũng điều tra bằng sạch.
Nhất là sau khi thấy Jung Yun Ho như thế.
Chang Min gật đầu
“Em đi làm việc trước đây, các anh cứ thảo luận vụ việc.”
Chang Min rời khỏi, Jae Joong cúi đầu một chút rồi ngẩng đầu lên, vẫn là lúm đồng tiền mờ nhạt hiện ra
“Cưng yêu, anh…”
“Không muốn cười thì đừng cười.”
Nụ cười trên môi bất chợt biến mất, Jae Joong nhìn Yun Ho
“Anh nói gì…”
Yun Ho buông tài liệu, ngẩng đầu nhìn cậu
“Tôi nói, không muốn cười thì đừng cười, cái nụ cười không chân thật này, khó coi chết đi được.”
Giọng nói của Jae Joong bỗng nhiên lạnh lẽo, bản lĩnh trước đó của Jung Yun Ho khiến sự chấn động và nghi hoặc trong lòng cậu đã dần tán đi mà chỉ còn câu nói kia của Jung Yun Ho “Không muốn cười thì đừng cười.”
Tại sao tôi không muốn cười, ai có thể biết được tôi không muốn cười, Jung Yun Ho, dựa vào cái gì mà anh có thể biết tôi không muốn cười.
Khóe miệng cậu khẽ chuyển động
“Tại sao tôi lại không muốn cười chứ, thấy thân thủ của cưng yêu lợi hại như vậy, đương nhiên là muốn cười rồi.”
Yun Ho khép tài liệu lại
“Kim Jae Joong.”
Hình như đây là lần đầu tiên anh chính thức gọi tên cậu như thế.
“Cậu là cái dạng người gì, sao có thể để cho người khác túm cổ áo mình như vậy mà không hề phản kháng.”
Nghe đến đó, Jae Joong lạnh lùng cười, sau đó cúi đầu
“Jung Yun Ho, anh cho rằng anh rất hiểu tôi sao?”
Jae Joong bất chợt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không có bất luận một chút bỡn cợt nào. Trong một tích tắc vừa rồi khi Jung Yun Ho nói chuyện, Jae Joong cảm thấy trong ngực có cái gì đó ầm ầm đổ xuống, đột nhiên cậu sợ cảm giác này, những chuyện Chang Min không thể lý giải, J không có cách nào hiểu, thì người đàn ông tên Jung Yun Ho đang ở ngay trước mặt cậu, anh ta có thể hiểu, toàn bộ đều hiểu.
Tựa như đang chán ghét vì cảm giác bị người khác nhận biết, bị người khác nhìn thấu, cả người Jae Joong trở nên lạnh băng.
“Jung Yun Ho, tôi không thích tính tự phụ của anh, anh hiểu tôi sao? Không, anh hoàn toàn không biết, tại sao tôi không muốn cười, tại sao tôi không thể cười, tại sao…”
“Không ai có thể làm ảnh hưởng đến Kim Jae Joong tôi, không ai, tôi cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi người khác, không bị người khác điều khiển.”
“Lúc tôi muốn gánh vác chuyện gì đó, tôi có thể, tôi có thể làm được, tất cả đều có thể.”
“Đừng làm ra vẻ hiểu biết, Jung Yun Ho, anh căn bản không có khả năng hiểu ý nghĩ của người khác.”
Nhìn Jae Joong lần đầu tiên lạnh lùng và nói không ngừng như vậy, Yun Ho nhíu mày, đi đến bên cạnh Jae Joong
“Tôi không hề hiểu cậu…”
Nghe được lời Jung Yun Ho nói, Jae Joong không hề nói nữa, ánh mắt dường như có chút tàn nhẫn sâu sắc, cậu cứ như thế mà nhìn thẳng vào đáy mắt Jung Yun Ho. Sau đó giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng mềm mại, nhẹ nhàng đến mức Jae Joong cảm thấy đó là dịu dàng, đợt sóng lạnh dịu dàng, một cái lạnh dễ chịu
“Chúng ta quá giống nhau, từ ngày ở quán bar trở về tôi chỉ biết, nội tâm gì đó, là như nhau. Cậu cũng là người thích cà phê đen, Kim Jae Joong, tôi không hề hiểu cậu, tôi chẳng qua chỉ hiểu chính tôi mà thôi.”
Ánh mắt chạm vào nhau, Jae Joong cảm thấy yên tĩnh, vật gì đó trong ngực chợt trở nên ấm áp, khi không lại cáu kỉnh với cái người trước mặt này. Jung Yun Ho thở dài
“Xem ra vụ việc này, hôm nay thảo luận cũng không có kết quả gì.”
Jae Joong chậm rãi hô hấp, điều chỉnh cảm xúc của chính mình, cậu cần yên tĩnh, cậu không thể thua khi va chạm với Jung Yun Ho ở một giây đồng hồ ngẫu nhiên như vậy, sau đó cậu thấy Yun Ho ném tài liệu đi, nắm lấy tay cậu
“Đi theo tôi!”
Jae Joong rất kinh ngạc, vô thức giãy dụa
“Anh định làm gì!”
“Đưa cậu đến một nơi.”
“Tại sao tôi phải đi theo anh.”
“Ít nói nhảm.”
“Jung Yun Ho, nếu đánh nhau thật, nói không chừng anh sẽ ngã dưới nắm đấm của tôi trước đấy.”
Sau đó mọi người trong công ty kinh ngạc nhìn tổng giám đốc Kim xưa nay vẫn luôn cười tươi như hoa cứ như vậy bị tân cố vấn đầu tư mặt lạnh như tiền kéo xuống nhét vào trong xe của anh, kì thật lúc vừa xuống khỏi tòa nhà, Jae Joong đã chậm rãi điều hòa tâm trạng, nên lúc ngồi ở vị trí phụ lái xe của Jung Yun Ho, Jae Joong xoa xoa cổ tay đã có chút đau nhức
“Cưng yêu, cưỡng ép bắt cóc tôi, anh sẽ không có món tráng miệng ngon mà ăn đâu.”
Yun Ho đóng cửa xe, cười và khởi động máy
“Tôi khuyên cậu tốt nhất là nắm chặt tay ghế đi!”
“Tại sao?!”
Vẫn chưa nhận được câu trả lời, xe của Jung Yun Ho bỗng nhiên nhảy tót ra ngoài, cái ót cậu bất thình lình đụng vào chỗ tựa lưng, xe lao vùn vụt ở trên đường, cảnh vật hai bên đều trở nên không rõ
“Cưng yêu, trước đây anh là tay đua xe ư?”
Yun Ho nở nụ cười
“Nếu là bạn gái của tôi thì lúc này sẽ nói, Yun Ho, chậm một chút, em rất sợ. Sau đó nhào vào trong lòng tôi.”
“Cút!”
YunHo ha ha cười, đột nhiên trong tốc độ rất nhanh của chiếc xe cùng với tiếng cười của Yun Ho, Jae Joong tạm thời quên đi những khó khăn khổ sở đã chèn ép chính mình một đêm vừa qua.
Xe dừng ở đường cái trên vách núi, Kim Jae Joong không ngờ rằng Jung Yun Ho lại dẫn cậu lên núi. Đứng ở nơi này, nhìn xuống phía dưới có thể thấy cảnh sắc của Seoul. Đang là giữa trưa, ánh mặt trời rất ấm, Jae Joong xuống xe dựa người vào đầu xe, chợt nở một nụ cười nhàn nhạt
“Cưng yêu, anh đến một nơi vừa thô tục vừa không lãng mạn như thế để làm gì?”
Yun Ho cũng xuống xe, dựa vào lan can, châm một điếu thuốc
“Tôi vẫn nhớ, trước khi rời khỏi Seoul, nơi này là chỗ tôi đã từng sống.”
“Anh là Người Rừng sao?”
Yun Ho không có phản bác gì, có chút thản nhiên hút vào một hơi thuốc
“Có thể nhìn thấy toàn bộ Seoul từ nơi này, toàn diện như vậy, khắc sâu như vậy, nhưng cậu không nhìn thấy dối trá và tội ác ở bên trong nó, cảm giác khi đứng ở chỗ này giống như khi nhìn trộm một người vậy.”
Jae Joong phóng tầm mắt ra xa, Seoul vào giữa trưa lộ vẻ nóng rực mà hối hả. Lấy điếu thuốc đang cầm trong tay của Yun Ho, cậu hút một hơi, phun ra vòng khói hình dạng đẹp đẽ, sau đó hai người chìm vào lặng thinh.
Cúi đầu nhìn chằm chằm vào ánh sáng chợt ẩn chợt hiện giữa lòng bàn tay, Jae Joong không thể ngừng nhớ đến khuôn mặt phẫn nộ cùng bàn tay nắm chặt lấy cổ áo mình của J, không thể ngừng nhớ đến lời nói lạnh lùng cùng ánh mắt khó hiểu của Chang Min.
Có lẽ họ đều không hiểu cậu, nhưng Kim Jae Joong, không riêng gì Kim Jae Joong của M.J, cậu còn là Kim Jae Joong của Hội Con Bọ Cạp Vàng. M.J không tồn tại vì Kim Jae Joong, mà ngay từ đầu nó chính là ô dù của Hội Con Bọ Cạp Vàng, là sự che chở của trăm nghìn anh em Hội Con Bọ Cạp Vàng vào thời khắc nguy hiểm. M.J không thể chỉ vì một chiếc thuyền chở hàng, vì vài người mà dễ dàng rơi vào cạm bẫy của cục cảnh sát. Không phải là M.J không có quan hệ gì với Hội Con Bọ Cạp Vàng, chỉ là lúc này nếu dễ dàng bị bại lộ, ngoại trừ việc M.J sẽ trở thành mục tiêu công kích cho cảnh sát, trong khi chỉ có tác dụng cứu mấy người anh em, thì lại khiến hơn một nghìn anh em trong Hội Con Bọ Cạp Vàng bị vạch trần trong môi trường không có ô dù bảo vệ.
M.J là gì, là Kim Jae Joong cậu ngay từ bước đầu thầm lặng ngấm ngầm vì Hội Con Bọ Cạp Vàng mà tạo lập một chiếc ô dù, nếu tương lai Hội Con Bọ Cạp Vàng gặp nạn lớn, Kim Jae Joong cậu có năng lực bảo toàn Hội Con Bọ Cạp Vàng. Nếu như lúc này để cảnh sát biết chúng ta có liên hệ không thể tách lời, một khi cái bỏ bọc M.J in lên nhãn hiệu Hội Con Bọ Cạp Vàng, như vậy bầu trời bí ẩn vẫn luôn bảo vệ Hội Con Bọ Cạp Vàng thật sự sẽ không còn.
Họ có thể nói Kim Jae Joong cậu ích kỷ, nói Kim Jae Joong cậu lạnh lùng, nhưng cậu sẽ không để M.J sụp đổ, lại càng không để Hội Con Bọ Cạp Vàng sụp đổ, đây là chuyện luôn kiên định trong lòng Kim Jae Joong cậu từ năm mười bốn tuổi.
Jung Yun Ho ở một bên nằm trên nắp xe, bỗng nhiên nhàn nhạt nói rằng
“Trong lòng tốt hơn rồi? Nghĩ rõ ràng rồi chứ?”
Jae Joong cong khóe môi
“Cưng yêu, anh quan tâm tôi như vậy để làm gì? Chuyện ở Thụy Sĩ thật sự vẫn khiến tâm thần anh nhộn nhạo sao?”
Yun Ho kê tay sau đầu, không đùa giỡn cùng Jae Joong
“Không phải là mỗi người đều hiểu suy nghĩ gì đó của cậu, nhất là người bên cạnh cậu, vì có nhiều tình cảm với cậu nên mới có nhiều hiểu lầm. Đừng giả bộ mình nắm chắc toàn cục, rất nhiều chuyện, cậu không nói, không ai hiểu.”
Jae Joong hơi nhíu mày
“Anh ở bên ngoài phòng tổng giám đốc, nghe được gì rồi?”
Cho rằng Yun Ho ở bên ngoài văn phòng đã nghe được cuộc tranh cãi, trong lòng cậu bỗng nhiên có cảm giác không tốt, vào giờ khắc này, cậu không hề muốn Jung Yun Ho biết quan hệ của M.J và Hội Con Bọ Cạp Vàng, nhưng không ngờ Yun Ho lại cười
“Tôi chưa bao giờ làm cái chuyện nghe trộm nhàm chán đó, người bạn kia của cậu túm áo cậu quát tháo cái gì mà phải nghe cậu giải thích, âm thanh quá lớn, muốn không vào tai cũng khó, nhưng là chuyện của các cậu, tôi không có hứng thú.”
“Cưng yêu, hiện tại nếu M.J bị đối thủ ngầm hãm hại, anh là đối tượng đầu tiên mà tôi nghi ngờ.”
“Muốn trói chặt tôi không thể dùng biện pháp đó được.”
Jae Joong nở nụ cười
“Vậy phải dùng biện pháp gì?”
Yun Ho ngồi dậy, ánh mắt có chút khiêu khích
“Không thì cậu lấy thân báo đáp thử xem thế nào?”
“Cưng yêu, tôi có thể chấp nhận, nhưng anh có dám không?”
Yun Ho đi đến trước mặt Jae Joong, nghiêng đầu nhìn cậu
“Tại sao không dám, cậu vẫn còn nợ tôi một bức tranh *** đó.”
Kim Jae Joong cười ha ha, sau đó tiếng cười ngày càng nhỏ, cậu tóm lấy âu phục của Jung Yun Ho, kéo anh đến trước cậu, nhìn đôi mắt đen kịt của anh, tiếp theo dùng lực quay người Yun Ho đi, nắm chặt hai ống tay áo của Yun Ho rồi dựa vào tấm lưng dày rộng của anh ở ngay trước mặt cậu.
Yun Ho chỉ cảm thấy có sức lực nắm ống tay áo của mình, bây giờ anh đang đưa lưng về phía Kim Jae Joong, không thấy vẻ mặt của cậu, thế nhưng cảm nhận được phía sau có cái gì đó dựa vào trên lưng của chính mình, chắc là chiếc đầu rậm tóc của người kia.
Không vùng vẫy, không động đậy, mặc cho cậu cứ như thế tựa vào, dường như chỉ là đỉnh đầu chống qua, sau đó Yun Ho nghe được giọng nói sầu muộn từ phía sau của Kim Jae Joong
“Nói cho cùng anh… đến từ đâu…”
“Jung Yun Ho… Rốt cuộc anh là ai…”
Ánh nắng tựa hồ trở nên dìu dịu, sắc trời cũng không chói lóa như trước, Yun Ho không trả lời Jae Joong, cứ yên lặng giữ tư thế kỳ quái như vậy, đứng ở trước người cậu, để người kia dựa đầu vào lưng mình. Người quật cường, tự ái rất cao, có một số thứ họ không nói ra ngoài, chẳng hạn như nhu cầu, chẳng hạn như sự thoải mái. Yun Ho chợt cảm thấy anh và Kim Jae Joong bướng bỉnh như nhau, tự ái như nhau, bởi lẽ hình như anh cũng đã dùng phương thức vụng về để cho đi nhu cầu, cho đi sự thoải mái.