Ngư Dược Nông Môn

Chương 21: Hồng tụ phường





Trời vừa tờ mờ sáng, Đỗ Tiểu Ngư đã bị Đỗ Hoàng Hoa đánh thức, nàng hôm qua vì chuyện bán đậu phụ khô hưng phấn mà tới khuya mới ngủ được, không khỏi ngáp mấy cái liền.Đỗ Hoàng Hoa thấy thế nói, “Bảo muội đi ngủ sớm một chút, lại còn quấn quít lấy ta, nhìn đi hiện tại cái mắt cạy cũng không mở được rồi.”



“Ở trên xe còn có thể ngủ mà.”



Đỗ Tiểu Ngư xoa ánh mắt, lấy lược đưa cho Đỗ Hoàng Hoa, “Tỷ chải cho muội đi.”



Đỗ Hoàng Hoa nhanh nhẹn làm cho nàng hai cái búi tóc tròn trên đỉnh đầu, còn quấn mảnh vải màu xanh lên trên, thật ra có vẻ rất đáng yêu.



Một phen chải vuốt xong xuôi, Đỗ Tiểu Ngư thoải mái rất nhiều, thiếu chút nữa lại ngủ, là Triệu thị ở bên ngoài gọi ăn điểm tâm nàng mới tỉnh táo lại.



“Ăn nhanh thôi, đi sớm về sớm.”



Triệu thị làm cho ba đứa nhỏ ăn mỳ sợi.



Thêm thức ăn là dưa muối đậu tương sao, dưa muối là tự mình làm, có chút chua, vị mặn không quá nồng, không giống loại Đỗ Tiểu Ngư trước kia từng ăn, cái này thêm cơm cho vào mì sợi ăn là ngon nhất, làm cho nàng vốn không thích ăn mỳ phía nam cũng sửa lại thói quen.



Ba người cúi đầu sùi sụp ăn, Đỗ Hoàng Hoa ăn xong mang theo cái túi, Đỗ Văn Uyên cõng cái sọt trên lưng, cáo biệt cha mẹ đi ra cửa.



Lần này đánh xe không phải là Trương Đại, mà là một lão nhân họ Khúc, trên xe sớm ngồi vài người, có người quen biết Đỗ Hoàng Hoa liền nói chuyện phiếm, có người nói khuê nữ này xinh đẹp, có người bát quái hỏi chuyện nhà tổ mẫu, còn có người không biết là cố ý hay vô tình nhắc tới Lưu phu tử, làm cho Đỗ Hoàng Hoa có chút chống đỡ không được, Đỗ Văn Uyên kéo nàng ngồi xa một chút, còn mình thì ngồi vào bên cạnh mấy người kia, ngăn cách một khoảng lúc này mới thanh tịnh một chút.




Trong thôn đại đa số người là thuần phác, nhưng lời ra tiếng vào đặc biệt nhiều, nhất là mùa đông, trừ tụ tập cùng nhau tán gẫu ra thì không còn chuyện gì để làm, cho nên Đỗ Tiểu Ngư rất chán ghét điểm này.



Một khi có chuyện xấu phát sinh, thật sự là có thể truyền ngàn dặm!



“Ngủ một lát đi, đến trấn trên còn sớm.”



Đỗ Hoàng Hoa vươn tay kéo nàng lại, dùng lưng chắn gió thổi tới, “Không có tinh thần là không bán được đồ đâu nha.”



Đỗ Tiểu Ngư quả thật buồn ngủ, nghe vậy tựa vào nàng ngủ.



Đi đường dài xóc nảy nhưng luôn có hai tay ôn nhu vỗ phía sau lưng, làm cho nàng cảm thấy thực an tâm.



Vừa tỉnh lại xe trâu đã đứng ở cổng trấn Phi Tiên.



Đỗ Tiểu Ngư đang định đi vào trong lại nghe thấy Đỗ Văn Uyên nói, “Tỷ, đệ muốn thăm một người cùng trường, chúng ta đợi lát nữa hội hợp ở chợ, đại khái một lúc.”



Nói xong lại nhìn về phía Đỗ Tiểu Ngư, “Muội và tỷ bán cái khác trước đi, đi Bách Tú Phường trước, đậu phụ khô chờ ta trở lại nói sau, biết không?”



Hẳn là thăm Chương Trác Dư, thì ra hắn sớm có mục đích, Đỗ Tiểu Ngư nói nhắc nhở, “Nếu mẹ hắn hết bệnh rồi, nhớ bảo hắn hỏi hộ chuyện muội nhờ.”



“Đó là đương nhiên.”



Đỗ Văn Uyên cười nói.



Đỗ Hoàng Hoa nghe thấy nói bị bệnh gì đó, lấy ra chút trứng gà cải trắng của nhà mình ra, “Mang chút này nọ đi thôi, tay không mà đến không ra dạng gì.”



Đỗ Văn Uyên ngẫm lại cũng phải, lấy ra một nửa giỏ rau xanh rồi xoay người đi.



Đỗ Hoàng Hoa vốn muốn đi Bách Tú Phường, nhưng Đỗ Tiểu Ngư nói thứ này nặng, đi chợ trước mua chỗ để, kỳ thật trong lòng nàng có tính toán khác, lần trước tuy nói ở Bách Tú Phường tranh thủ được một ít tiền công, nhưng thấy Bạch thị quản sự keo kiệt như vậy, nếu muốn nhấc cao giá một chút nữa e là không dễ dàng, có lẽ nên đi xem tình huống tú phường khác rồi nói sau, Chương Trác Dư kia không phải nói mợ hắn mở Hồng Tụ Phường sao, mau chóng tìm cơ hội đi tìm cơ hội đi tìm hiểu mới được.



Hai người mang thượng vàng hạ cám gì đó ra bán, sau đó đi mua chút đồ dùng cuộc sống, đương nhiên Đỗ Tiểu Ngư sẽ không quên mua mỡ heo, về phần thịt heo, xem nàng sau này có kiếm được tiền không đã, nếu có tiền khẳng định phải mua bốn năm cân trở về, bảo Triệu thị lấy một phần muối thành thịt khô, bằng tay nghề của bà khẳng định ăn ngon.



Đỗ Tiểu Ngư nghĩ mà chảy nước miếng, vội lấy tay áo lau miệng.



Sau nàng ầm ỹ muốn đi dạo chung quanh, nói lần trước không đi dạo hết chung quanh, Đỗ Hoàng Hoa luôn không nói lại được nàng đành phải giậm chân đi cùng.



Nàng nhớ rõ có một đoạn đường chưa đi qua, cuối cùng dựa vào ấn tượng quả nhiên ở trong đó, cũng chính là phía tây phố tìm thấy Hồng Tụ Phường.



Mặt tiền cửa hàng không lớn, so với Bách Tú Phường thì nhỏ hơn một chút, nhưng lại có chút kỳ quái.




Đỗ Tiểu Ngư chỉ đứng trước cửa hàng một lát, đã có tới bốn cỗ kiệu trước sau ngừng lại ở trong này, phu nhân tiểu thư đi ra mặc ngăn nắp xinh đẹp, trên người đeo trang sức dưới ánh mặt trời lóe sáng lấp lánh, phía sau còn đi theo nhiều hạ nhân, phái đoàn này tuyệt không như là thương nhân nhà giàu mới nổi hoặc là địa chủ, có cảm giác giống quan gia.



Quan lớn nhất Trấn Phi Tiên chính là Huyện lệnh, không biết bọn họ có quan hệ gì hay không?



“Tỷ đi vào bên trong sao?”



Đỗ Tiểu Ngư quay đầu hỏi, đã thấy Đỗ Hoàng Hoa trên mặt tràn đầy biểu tình hâm mộ, xem ra nàng biết đây là người biết thêu gấm Tô Châu kia mở.



Đỗ Hoàng Hoa lắc đầu, “Ta sao có thể đi vào,” Nàng kéo Đỗ Tiểu Ngư, “Chúng ta đi thôi, nhìn sắc trời cũng không sớm, không chừng Nhị đệ đang ở chợ chờ chúng ta đấy!”



“Vì sao không thể vào trong?”



Đỗ Tiểu Ngư kỳ quái, “Không phải chỉ là một tú phường thôi sao, nếu muốn mua thêu kiện đương nhiên phải vào xem một chút mới được.”



“Xem cũng không mua nổi.”



Đỗ Hoàng Hoa nhíu mày, không biết muội muội vì sao muốn tới nơi này, chính nàng mỗi lần nhìn thấy Hồng Tụ Phường này chỉ biết mất mát, đây không phải chỗ người bình thường có thể đi vào, người có thể mua được thêu kiện tốt bên trong là người không phú thì quý, mà nàng muốn bái vị kia làm sư phụ cũng chỉ là mơ mộng hão huyền thôi, trong thôn Bạch gia từng muốn đưa tiểu nữ nhi đi Hồng Tụ Phường bái sư, mang theo mấy chục lượng bạc đi, kết quả người ta còn không thèm liếc mắt một cái đã đuổi ra.



Nhưng Đỗ Tiểu Ngư nào biết cái này, bỏ tay Đỗ Hoàng Hoa ra vài bước đi vào.



Đỗ Hoàng Hoa khẳng định sẽ không bỏ nàng mà đi, vội vàng theo vào.



Tiểu nhị đang định chào đón, giương mắt thấy hai người mặc như vậy, rõ ràng sửng sốt xong mới hỏi,“Vài vị muốn mua cái gì?”



Nơi này tiểu nhị là nữ, ăn mặc quần áo rất được, bên trong bài trí rất chỉnh tề, nhìn ra được chủ nhân cửa hàng này là người rất có tâm tư, Đỗ Tiểu Ngư không trả lời, chỉ lo ngẩng đầu nhìn thêu kiện các màu trên vách đá, thật sự là tinh xảo tột đỉnh, vài món của Bách Tú Phường kia, đặc biệt nhất là bức tranh thêu ở chỗ trong này mà nói cũng chỉ thường thôi.



Nàng rốt cuộc hiểu được cửa hàng hai nhà khác nhau thế nào, Bách Tú Phường là rộng mà hỗn tạp, còn Hồng Tụ Phường là nhỏ mà tinh xảo, mà quý giá!



Tiểu nhị kia thấy các nàng không nói lời nào, nghĩ rằng ăn mặc như vậy sẽ không là người mua được hàng tốt, cũng không để ý tới, tự mình bưng trà uống.



Hiển nhiên đây là hành động chậm trễ, Đỗ Hoàng Hoa sắc mặt đỏ lên, túm Đỗ Tiểu Ngư muốn đi, nhưng Đỗ Tiểu Ngư lại cảm thấy nữ tiểu nhị này không tệ, mắt chó nhìn thấp khắp nơi đều có, mà khách tới Hồng Tụ Phường này là người phú quý, nếu là người không tốt, khẳng định ghét bỏ bọn họ nghèo, có lẽ đã sớm vội vàng đuổi người rồi.



Nàng liếc mắt ra cái rèm hoa lệ ở cửa, phỏng chừng bên trong ngồi là phu nhân tiểu thư vừa rồi, là khách quý đang được chiêu đãi, nàng quay về tiểu nhị hỏi, “Các ngươi nơi này có thuê thêu công sao? Có yêu cầu gì không?”



Nàng là muốn thử xem trước, vạn nhất Chương Trác Dư nơi đó không thành, cuối cùng luôn cần nhờ chính mình, còn không bằng đi trước từng bước.



“Thêu công?”



Nữ tiểu nhị ngẩng đầu, quan sát các nàng từ trên xuống dưới, “Các ngươi biết thêu này nọ?”




“Đương nhiên biết thêu, tỷ của ta thêu công rất được đấy.”



Đỗ Tiểu Ngư lấy ra phúc gối đầu hoa cho nàng ta xem, đang lúc tiểu nhị kia muốn nói, rèm cửa bên kia được vén ra, lộ ra khuôn mặt diễm lệ, “Lấy mấy thất vải hôm qua mới nhập mang lại đây, Điền phu nhân muốn chọn.”



Vênh mặt hất hàm sai khiến, không gọi tên tiểu nhị, xem ra ở Hồng Tụ Phường địa vị rất cao, Đỗ Tiểu Ngư không khỏi cẩn thận nhìn nàng.



Ai ngờ người nọ cũng chú ý tới hai tỷ muội, lập tức nhăn mày, trách cứ nữ tiểu nhị, “Người nào cũng dám mang vào, đừng vũ nhục phường chúng ta! Trong chốc lát Mã phu nhân còn mang theo Tam tiểu thư Tứ tiểu thư đến, thấy bọn họ không phải là xui sao, nghĩ chúng ta cũng giống Bách Tú Phường à, còn không mau đuổi họ đi.”



Nàng ta vẻ mặt ghét bỏ, đôi môi đỏ tươi vểnh thẳng tắp, có vẻ rất tức giận.



Nữ tiểu nhị không đuổi, cầm gối đầu hoa nói, “Dung tỷ, phường chúng ta không phải thiếu vài người thêu công sao, ta xem nàng thêu thực không tệ……”



Nói còn chưa dứt lời, Dung tỷ cả giận nói, “Ngươi chỉ là nha hoàn bên người sư phụ, biết cái gì là thêu sao? Còn tự chủ trương à! Thứ khó coi như vậy còn không mau mang đi!”



Nàng ta vênh váo tự đắc, “Ngọc Nương, đừng trách ta không nói trước, sư phụ giao nơi này cho ta quản lý, ngươi lại cho người lung tung tiến vào như thế, về sau đừng đến Hồng Tụ Phường!”



Ngọc Nương sắc mặt trắng bệch, gối đầu hoa ở trong tay run nhè nhẹ, quay người lại trả lại cho Đỗ Tiểu Ngư nói, “Các ngươi nghe thấy đấy, đi nhanh đi, đỡ phải bị người đuổi.”



Đỗ Hoàng Hoa thần sắc không tốt chỗ nào, từng kim từng chỉ một đường thêu ra đổi lấy hai chữ khó coi, người ta thậm chí ngay cả hai mắt cũng không muốn nhìn, thế nào còn có mặt mũi ở lại, chạy nhanh túm Đỗ Tiểu Ngư đi ra ngoài.



Đỗ Tiểu Ngư tức giận đến nghiến răng, người gọi là Dung tỷ này chính là điển hình mắt chó nhìn người thấp, nữ tiểu nhị còn tốt hơn nàng ta rất nhiều, đáng tiếc cũng bị dẫm nát dưới lòng bàn chân, haiz, trên đời này chuyện làm người ta bất bình có nhiều lắm!



“Tỷ, đừng khổ sở, vừa rồi người kia nói hươu nói vượn, tiểu nhị rõ ràng nói tỷ thêu không tệ,” Nàng an ủi Đỗ Hoàng Hoa, vốn tưởng rằng có thể tìm được một cơ hội, kết quả lại vì chính mình mà làm cho Đỗ Hoàng Hoa bị loại vũ nhục này, trong lòng nàng phi thường băn khoăn, “Muội thấy nàng ta chính là ghen tị tỷ, sợ tỷ đi vào lướt qua nàng, sợ mất mặt!”



Đỗ Hoàng Hoa còn đang thương tâm, nhưng bị nàng ở đằng sau nói câu kia chọc cười, nhất thời dở khóc dở cười.



“Dù sao tỷ thêu gì đó ở trong mắt muội là đẹp mắt nhất!”



Đỗ Tiểu Ngư đào hết những lời buồn nôn ra, chỉ hy vọng nàng không khổ sở.



Đỗ Hoàng Hoa tự nhiên nhìn ra được, vỗ vỗ đầu nàng, “Ta cũng không hiếm lạ đi Hồng Tụ Phường, đi nhanh đi, đưa gối đầu hoa thôi, trong chốc lát còn phải đi chờ Văn Uyên nữa.”



Đây đương nhiên không phải nàng nói thật tình, Đỗ Tiểu Ngư yên lặng theo ở phía sau, âm thầm thề nhất định phải làm cho Đỗ Hoàng Hoa học được thêu gấm Tô Châu, đến lúc đó lại đi vào Hồng Tụ Phường cho kẻ gọi là Dung tỷ kia nhìn xem, cái gì gọi là thêu nghệ, làm cho nàng ta mặc cảm! Tốt nhất là làm cho nàng ta cút đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.