Ngư Dược Nông Môn

Chương 95: Là đúng hay sai





Trời dần trở tối, gió đêm thổi qua từ trước cửa sổ, mang đến mùi thơm hoa tường vi nồng nặc mà mê người, nàng trồng một it́ chung quanh sân, bây giờ thời tiết này tất nhiên là nở khắp nơi rồi.



Đỗ Tiểu Ngư đứng bên cửa sổ nhìn vườn hoa dưới ánh trăng, bên trong cũng là hoa cỏ đầy ắp, không nhịn được khóe môi vểnh lên, quay người lại bấm ngón tay tính, qua một tháng nữa, cây kim ngân nàng trồng cũng nên nở hoa rồi, nếu thành công, sang năm sẽ trồng thử trên một mẫu đất thử xem. Hiện tại hiệu thuốc cho giá cả vẫn rất cao, đủ thấy ứng dụng của nó rất phổ biến, mà trong ngọn núi hoang dã không có nhiều , thật sự là một dược thảo đáng giá để trồng trọt.



Nàng đang định về giường đất đọc sách , lại nghe thấy tiếng lạch cạch, hình như là cửa viện bị người từ bên ngoài khe khẽ đẩy ra , tiếp theo chính là tiếng sủa oang oang của Tiểu Lang .



Giờ này bình thường sẽ không có ai tới , vì tò mò nên nhìn kỹ hướng đó , ai ngờ người tiến vào khiến nàng kinh ngạc không thôi, Chu Đại Nha này thật là gan to bằng trời, dám tìm tới cửa.



Chẳng qua ngẫm lại bây giờ đã là qua giờ Dậu, chắc là rốt cục cũng tự biết mình , hiểu được Đỗ Văn Uyên sẽ không đi, lúc này mới tới tìm hả?



Như vậy cũng tốt, vừa vặn nói cho nàng ta tinh tường , để nàng ta kịp thời chặt đứt những ý niệm kia , đừng có đến dây dưa.



Nghĩ vậy, Đỗ Tiểu Ngư lập tức phủ thêm chiếc áo khoác mỏng , nhỏ giọng quát Tiểu Lang lui về, thừa dịp những người khác còn chưa biết, cấp tốc chạy đến cửa viện.



Giờ khắc này , Chu Đại Nha có tật giật mình , đang bị Tiểu Lang doạ bước về phía sau , không dám thở mạnh một cái.



Đỗ Tiểu Ngư sau khi ra ngoài cài cửa viện, thoáng nhìn dưới bóng tối , thấy Chu Đại Nha mặc một bộ quần áo cũ kỹ, liền thấy nghi hoặc, đã đến quyến rũ người nhưng không ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chuyện gì thế này ? Mở miệng nói: “Đi đi, có chuyện qua bên kia nói.”



Nói vậy không thể nghi ngờ , Chu Đại Nha không tự chủ được cùng nàng đi tới một chỗ cạnh tường đất an tĩnh .




“Ngươi tới nhà của ta muốn làm gì ? ” Đỗ Tiểu Ngư nheo mắt lại .



“Nhị ca của ngươi đâu? ” Chu Đại Nha không trả lời mà hỏi lại .



Nàng tuy mặc quần áo không dễ nhìn , nhưng gương mặt trang điểm cực kỳ tinh xảo , dưới ánh trăng nhìn có chút yêu kiều, đủ thấy là hạ phen công phu.



“Nhị ca ta sẽ không tới đâu, ngươi đừng tìm huynh ấy, sau này cũng đừng làm phiền huynh ấy nữa . ” Đỗ Tiểu Ngư nói giọng nhạt nhạt .



Chu Đại Nha sững sờ nói: “Nhị ca ngươi hôm nay có nhận được một phong thư không? ”



“Đương nhiên , nếu không ta làm gì phải nói với ngươi những lời này ? ” Đỗ Tiểu Ngư xì cười một tiếng , ” Muốn dùng những viện cớ ngu ngốc này dụ dỗ nhị ca của ta đi cửa thôn phía tây ư, ngươi cho rằng huynh ấy là cái gì chứ ? ”



” Ngươi ” Mặt Chu Đại Nha thoáng chốc biến thành đỏ như máu, hung ác nói , “Nhị ca của ngươi cho ngươi nhìn lá thư đó?”



Thấy nàng ta phẫn nộ , Đỗ Tiểu Ngư cười lạnh một tiếng , “Tự mình lén lén lút lút trên mặt cái gì cũng không viết, còn trách người khác nhìn thư sao? Nếu không phải ta hiếu kỳ bóc ra xem , không chừng nhị ca ta đã sớm vứt đi rồi”.



Chu Đại Nha vừa bực vừa hận , gương mặt tái nhợt , thật vất vả nhịn xuống , nặn ra nụ cười nói: “Đã ngươi cũng thấy rồi, vậy phải biết tâm ý của ta với Nhị ca ngươi, làm sao không giúp một chút tỷ tỷ ta đây chứ? Ngươi chơi thân với Nhị Nha, nhưng bởi vì mẹ ta , hai người các ngươi cũng không thể gặp mặt nhiều, đúng không? Nếu ta với nhị ca ngươi thành đôi , hai nhà chúng ta không phải sẽ thành thông gia sao, ngươi ngày nào tới chơi chung với Nhị Nha đều được”



Đỗ Tiểu Ngư nghe mà giựt khóe miệng , “Ngươi muốn thành đôi với Nhị ca ta , vậy mẹ ngươi đồng ý không? Sao không thấy mẹ ngươi tới nhà ta , chỉ mình ngươi nói thì có tác dụng gì? ”



Nghe nàng nhắc tới Hồng nương tử , Chu Đại Nha hận chẳng thể đấm đất , nghiến răng nghiến lợi nói , “Có liên quan gì tới mẹ ta chứ, Tiểu Ngư, chỉ cần ngươi giúp ta với nhị ca , ngươi muốn cái gì ta cho ngươi cái đó , được không ? Tiểu Ngư , nhị ca ngươi đến cùng thích cô như thế nào? Ngươi nói tốt trước mặt cha mẹ ngươi giúp ta một chút, có được không ? Hay là, ngươi bây giờ đi gọi nhị ca ngươi đi ra đây , được không? ”



Đúng là điên.



Đỗ Tiểu Ngư cuối cùng không có kiên nhẫn nói chuyện với nàng ta nữa .



“Ngươi đừng tới tìm nhị ca ta, nếu không bị đuổi ra sẽ mất mặt đấy ” Vừa rồi nếu không phải phát hiện Chu Đại Nha muốn chui vào , cho dù nàng ta có vụng trộm chạy đến phòng Đỗ Văn Uyên, cũng sẽ bị ném ra thôi.



Chu Đại Nha thấy nàng định đi , vội vàng kéo tay áo nàng lại, ” Tiểu Ngư muội muội , ta biết ngươi tốt bụng, ngươi tốt với Nhị Nha như thế , lẽ nào thấy chết mà không cứu? ”



“Ta là một đứa bé có thể cứu mạng ai? ” Đỗ Tiểu Ngư không nói gì nữa.



” Được , vậy ta đi tìm cha mẹ ngươi, ta đi cầu nhị ca của ngươi , cho dù nhận ta làm thiếp cũng được”. Giọng nói của nàng ta cao vút dần, Chu Đại Nha bạo phát , nàng giả bộ bệnh cũng vô ích , qua một thời gian sẽ phải làm thiếp cho người ta, bởi vậy khóc đến tan nát cõi lòng , ” Ngươi không biết đâu , mẹ ta muốn bán ta đi làm thiếp , ta không tìm thấy người giúp ta , trưởng bối bổn gia cũng nghe mẹ ta , trên người ta không có tiền , ta không trốn thoát được , ta , ta , ta phải làm gì đây”. Nàng ta giậm chân kêu trời , “Ta đầu nhầm thai mà, ông trời không có mắt mà.”



Nhìn nàng ta một vệt nước mắt nước mũi, nói tới đáng thương, Đỗ Tiểu Ngư không nhịn được nói , ” Loại người như ngươi chuyện đáng xấu hổ gì cũng làm ra được , không một khóc hai nháo ba thắt cổ à ? ”



” Thắt cổ ? ” Chu Đại Nha trợn to mắt , chợt lắc lắc đầu , ” Mẹ ta mới không tin đâu , mỗi lần nhắc tới thắt cổ mẹ ta đều bảo ta nhanh chết đi , bà ấy biết ta không dám . . . ”




Hồng nương tử quả thật là một tài ba tuyệt thế nha.



” Tiểu Ngư ta biết ngươi và nhị ca của ngươi đều thông minh , các ngươi nghĩ một biện pháp cho ta được không ? Tiểu Ngư , lúc này nếu mẹ ta được như ý , sau này khó tránh cũng bán Nhị Nha đi làm thiếp cho người khác.” Chu Đại Nha giống như là muốn nắm chặt cọng rơm cứu mệnh , ” Ta bây giờ không có cách nào, nếu là có cha mẹ tốt như các ngươi vậy, ta cũng sẽ không đáng thương như thế “.



” Ngươi bây giờ cảm thấy mình thảm à, vậy trong ngày thường có từng thương tiếc Nhị Nha không? ” Đỗ Tiểu Ngư cười lạnh liên tục .



Nghe ra ý trong lời của nàng , Chu Đại Nha vội nói: “Ta sẽ đối xử tốt với Nhị Nha, về sau ta nhất định tốt với Nhị Nha ”



Đỗ Tiểu Ngư châm chước một chút , Chu Đại Nha nói không sai , bây giờ nàng ta được gả ra ngoài , mọi chuyện nhà chắc chắn đều rơi vào người Nhị Nha , mà Hồng nương tử từng bán nữ nhi một lần, nhất định còn có thể bán lần thứ hai , người như thế quả thật đáng ghét, nói bà ta không bằng súc sinh cũng không quá đáng.



” Ngươi không sợ mẹ ngươi đánh thì ta có biện pháp . ”



” Thật sự? ” Chu Đại Nha vui mừng.



Đỗ Tiểu Ngư ghé vào lỗ tai nàng ta nhỏ giọng nói mấy câu .



” Thế nhưng trên người ta ngay cả một miếng đồng cũng không có . ” Chu Đại Nha vẻ mặt đưa đám , mẹ nàng ta phòng ngừa nàng ta chạy trốn , cả phòng ngủ cũng hận chẳng thể đào sâu ba thước , thứ hơi đáng giá chút tiền là cầm hết đi , may là những son phấn đã dùng qua thì không có lấy đi, lúc lại đây mới được trang điểm một phen .



Đỗ Tiểu Ngư cuối cùng hiểu tại sao nàng ta không mặc quần áo xinh đẹp , không nhịn được lắc đầu , đưa cho nàng mười mấy tiền đồng .



Trải qua hai ngày , huyện Phi Tiên , thôn Bắc Đổng đều đang đồn đại một việc , đó là gièm pha Chu gia.



Cuộc sống của Hồng nương tử bắt đầu không dễ chịu , ra ngoài liền bị một số phụ nhân lấy lá rau , đậu phụ ném vào , cửa nhà bị giội đầy nước bẩn, nói bà ta không đáng làm mẹ , con gái ruột cũng muốn mang đi nộp mạng cho người ta, chỉ vì đổi lấychút bạc.



Sau đó ngay cả trưởng thôn cũng ra mặt , nói thôn Bắc Đổng bọn họ mất hết thể diện đến huyện Phi Tiên , bảo Hồng nương tử suy ngẫm lại , nếu khư khư cố chấp thì phải cút khỏi thôn Bắc Đổng .



Chuyện này nguyên nhân là Chu Đại Nha chuồn êm đi lên huyện xin cơm, quỳ trên đất , trước người bày ra tờ giấy cực lớn, có thể nói từng chữ rõ ràng, nói mẹ mình muốn bán mình đi làm thiếp cho người ta, chỉ vì thay chủ nhân chặn tai họa , tuyên dương việc này một phen .



Vốn đúng mà , chuyện bán con cái này kỳ thực chẳng lạ lùng gì , nhưng nó lại không giống với trước đó, nhà hương liệu phô kia mua con gái người ta làm loại chuyện xấu xa này , vốn là cực kỳ mịt mờ , có mấy người biết được thôi , nhưng trong huyện truyền ra thế này, ai còn dám mua nữa, lúc này liền tìm Hồng nương tử đòi bạc về.



Hồng nương tử đương nhiên không cần phải nói , tức giận đến suýt nữa hộc máu, lại không dám trắng trợn đánh Chu Đại Nha , chỉ véo nàng ta đầy người xanh tím , sự việc này coi như chấm dứt .



Chẳng qua Chu Đại Nha cho dù thoát khỏi lần này , lần sau sẽ thế nào chứ?



Đỗ Tiểu Ngư nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi suy nghĩ sâu xa , cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp , nhưng nàng lần này cứu Chu Đại Nha không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu .



Tháng năm tới rốt cục dần trở nên nóng bức .



Dưa hấu mỗi trái đều tròn xoe, không đến vài ngày có thể kéo vào huyện bán .




Năm nay chỉ có nhà bọn họ trồng sớm, dưa hấu nhà khác đều không chín sớm như nhà họ, cho nên nhất định là có thể kiếm được nhiều, trong lòng Đỗ Tiểu Ngư rất vui sướng , ngay cả tiếng ve sầu ồn ào bên tai cũng thấy dễ nghe .



Ngọn gió thỉnh thoảng bay qua thổi vào người cực kỳ mát mẻ , nàng nằm ở trên giường tre , nhìn bầu trời xây dựng bản kế hoạch tương lai .



Thế mà , một người khách không mời mà đến phá vỡ một buổi chiều thích ý hiếm có như thế.



Thanh âm khàn khàn như chiêng vỡ , ” Người lớn nhà ngươi đâu? ”



Đỗ Tiểu Ngư ngồi dậy , nhìn phía trước, là người ăn mặc kiểu nha dịch , nàng nghi ngờ trong lòng , hỏi thăm: ” Ngươi tìm cha mẹ ta chuyện gì đó , bọn họ ở ngoài đồng rồi . ”



“A, ” Người nọ nhìn xem sắc trời , ” Châm trà cho ta đi .”



Là muốn ở đây đợi à, Đỗ Tiểu Ngư nhíu mi, vẫn đi vào nhà bếp lấy cho người tách trà.



Người nọ uống trà xong cũng không nói chuyện , đứng lên đi bộ một vòng khắp nơi.



Đỗ Tiểu Ngư không nghĩ ra tại sao lại có người trong nha môn đến nhà bọn họ , chẳng lẽ là có liên quan tới Lâm Tung? Nhà bọn họ cũng chỉ có Lâm Tung có liên quan sơ qua tới nha môn thôi.



“Xin hỏi , có phải ngươi muốn tìm Lâm Đại Thúc, vị anh hùng đả hổ không? ”



Người nghe thấy hai chữ Lâm Tung thì chân mày cau lại , cái mặt đen nhất thời không cao hứng , “Tìm hắn làm chi, hắn đâu phải là người nhà các ngươi ”



Gớm ghiếc, Đỗ Tiểu Ngư không bắt lời với hắn nữa, chỉ ở trong sân quan sát mấy cây kim ngân .



Gần đây nàng phát hiện một vấn đề , cây kim ngân này rất kỳ quái , ngoại trừ cây đào từ dưới chân núi xuống hàng năm nở mấy lần hoa ra, cây nàng trồng thì không hề nở hoa , không biết là có vấn đề gì.



Như vậy thì có thể trồng được ra không, chẳng lẽ là phải dùng gieo hạt giống ? Nhưng cây kim ngân kết trái là quả mọng , không biết làm sao nữa .



Nàng nghĩ tới nghĩ lui rút ra một kết luận .



Cây kim ngân này trồng xuống đại khái phải mấy năm sau mới nở hoa, tiếc thay sách thuốc chỉ giới thiệu sơ lược công dụng, tính trạng của nó thôi, không nói tới mấy thứ này , xem ra phải hỏi người có kinh nghiệm một chút mới được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.