Đem cái giống ma kia để vào trong nước đã hơn một giờ,càng ngày càng nhiều người bên Nhật Nguyệt Tuyền,nhưng hạt giống trong tay họ không có phản ứng gì cả,chỗ trống thuộc tính vẫn như cũ.Kiễn nhẫn của bốn người báo cáo là đã dùng hết.
“Lăng Vân,người đưa hạt giống cho ngươi không nói cách sử dụng sao?” Thiên Lí thấy thật kì lạ.
“Không có a,sau khi giết chết Ma thụ,hạt giống tự động nhảy vào trong bao của ta.Thôn trưởng gia gia chỉ nói là rửa sạch hạt giống bằng nước của Nhật Nguyệt Tuyền là xong,chưa nói rửa ra sao a.”Lăng Vân nhìn chằm chằm hạt giống,hy vọng có thể thấy được manh mối gì.
Đáng thương nhất chính là Mạc Nhật của chúng ta,bởi vì đỉnh đầu của Đại Đích Chi Khôi nhọn nên hắn phải vịn mũ giáp tới hơn 1 giờ, tuy không cần giơ lên, nhưng tay vẫn rất là mỏi a.”Nếu rửa sạch, ta thấy ngâm nước thôi cũng không phải là cách. Lăng,ngươi rửa rửa nó thử xem.” (Ellie: ta thấy mấy anh là không hiểu ý nghĩa của từ ‘rửa’ với ‘ngâm nước’ a)
“Ân, được rồi” dù sao cũng chỉ có mình đụng được hạt,Lăng Vân biến ra một tấm vải bố,giống y như rửa chén đông lau lau tây chùi chùi, không nghĩ tới là có hiệu quả thật,hạt giống lớn dần, cuối cùng biến thành một quả cầu nhỏ dưới mũ giáp. Sau đó,cành cạch một tiếng,lớp vỏ màu đen vốn có của hạt giốnng tách ra, biến thành hạt giống màu vàng.
Giống như là có linh tính,hạt tự động nhảy vào trong cát,chốc lát bắt đ6àu nảy mầm,còn mọc vô cùng nhanh,lát nữa liền biến thành 2 cái cây cao bằng người. Một tiếng ba nữa,rễ cây vốn dưới cát đã thoát khỏi cát.Sau đó,hai cái cây kia thế nhưng dùng rễ cây đi trên đường,cái này không muốn làm người khác chú ý cũng không được. Tất cả mọi người nhìn thấy một cái cây kì quái,chạy a chạy a,chạy đến giữa suối, sau đó hô một cái liền trầm xuống dưới,không thấy bóng dáng.
A? Cái này là xong rồi? Các ngươi không phải nói là sẽ có một sủng vật không tồi sao?Thiên Lí dùng ánh mắt hỏi.
Chúng ta cũng không biết a.Ba người kia cũng có vẻ mặt mê mang.Thấy mọi người chạy tới ven suối, thậm chí còn có vài người bơi xuống suối coi đã xảy ra chuyện gì.Bọn Lăng Vân cũng chạy qua xem.Nhưng ngoại trừ bọt nước của mấy người đang bơi ra, một mảnh yên bình,giống y như là không có chuyện gì xảy ra.
Sắc trời dần dần tối,bởi vì giá cả trong trò chơi rất đắc nên đa số mọi người không cam lòng mua bộ công cụ cắm trại vì thế họ không thể không trở lại trấn nhỏ nghỉ ngơi.Nhật Nguyệt Tuyền ban đầu náo nhiệt bây giờ chỉ còn có bốn người Lăng Vân.Tuy không có sủng vật nhưng may là Lăng Vân không phải người thích so đo,thất vọng chút liền hồi phục tâm tình.Bây giờ bốn người vây quanh ngọn lửa nói chuyện phiếm thuận tiện bàn bạc hành động sau này.
“Cấp bậc trung bình của chúng ta cũng qua 50, không sai biệt lắm thì có thể thành lập bang phái.” Đề nghị chính là của Mạc Nhật.Mà mọi người cũng đồng ý.
“Muốn lập bang phái cũng rất dễ, chỉ cần đủ cấp,có tiền là xong.Nhưng người của ta hình như quá ít.”
“Người có thể chiêu gọi sau.Thiên Lí, ngươi có biết xin lập bang phát sao không?” Tra Tra Tạc không quan tâm chuyện người,giờ cũng chưa ai xây dựng bang, nếu họ là người đầu tiên lập bang phái còn sợ không ai tới sao.Có điều ba người họ đều có quan hệ với người chế tác trò chơi,nên cố tình không xem tư liệu, cho nên cũng có nhiều chuyện không biết.May là có người giống y hệt sách bảo.
Giữa lúc nói chuyện phiếm,trời dần muộn,lúc mọi người chuẩn bị đi ngủ thì giữa suối đột nhiên gợn sóng,từ từ thành một cái lốc xoáy,chuyện xảy ra như trong nháy mắt, trong nước dài ra một cây đại thu che đầy trời,cành lá sinh sôi tươi tốt như lóe tầng kim quang,Ma thụ trong Khô Mộc Sâm Lâm còn yếu khí phái hơn.Nhưng đây cũng chỉ để cho họ ngạc nhiên,để cho họ sợ hãi chính là trên cây trồi lên một trái trứng chậm rãi bay đến trước mặt Lăng Vân. Chẳng lẽ đây mới là sủng vật chân chính?
Lăng Vân tiếp được trái trứng bay về phía hắn, sau đó bên tai nghe thấy một âm thanh tuy già nhưng rất hòa ái.Là cái cây trong nước phát ra: đứa nhỏ,cảm ơn ngươi đem ta ra từ trong thân thể của Vạn Năm Ma Thụ, đưa ta đến nơi để sinh trưởng,trứng phượng hoàng này coi như là lễ vật dành tặng cho ngươi.Hy vọng ngươi có thể dùng nó để giải cứu những sinh linh đáng thương cần giúp đỡ. Dứt lời, kim quang cũng tiêu thất theo,trời tối trở lại. Người đầu tiên tỉnh táo là Tra Tra Tạc hưng phấn chạy đến kêu Lăng Vân nhận phượng hoàng làm sủng vật, lại bị Nhật Hành Thiên Lí bác bỏ.
“Vân,cho nó cái tên trước đi.” Mạc Nhật đột nhiên thân thiết kêu Lăng Vân,thấy hắn kêu tự nhiên như vậy,Lăng Vân tuy cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không phản bác.Tra Tra Tạc đó giờ không lớn nỗi, cũng không chú ý thấy gì không ổn.Thiên Lí nhìn hai người họ, sau đó cười cười có chút đăm chiêu.
“Ân,kêu Hỏa Phượng được rồi.”
“Nhìn đi,nó hình như cũng thích tên này nha.” Tiểu phượng hoàng vỗ vỗ cánh, đập cánh bay đến trên vai Lăng Vân,dường như rất vừa lòng cái tên mới này.
“Được rồi được rồi,mọi chuyện đều đã giải quyết xong.Mọi người đi ngủ sớm đi.Mai còn phải đi nữa.”Vì phòng ngừa mọi người quá mức vui vẻ mà quên nhỉ ngơi, Mạc Nhật không thể không lên tiếng ngăn lại.Mọi người cũng cảm thấy mệt, vì thế trở lại lều trại,hoàn thành nghiệp lớn,ngủ.
Lăng Vân nằm xuống,cũng không cho Hỏa Phượng trở lại túi sủng vật mà ôm nó ngủ cả đêm.
P/s~ Nghe đồn chương sau có cảnh hun của 2 pợn~ =]]]z~