Ngũ Hành Online

Chương 40



Tra Tra Tạc một phen bám vào dòng người đi qua đi lại, Mạc Nhật cùng Liên Quyết hợp lực đưa nó từ dòng người kéo đi ra, đem nó kéo đến bên những người khác. Tra Tra Tạc thật vất vảmới đứng vững, vừa định kháng nghị liền bị mọt tên ăn mày đẩy ngã

“Đây là sao chớ?” Tra Tra Tạc chỉ vào người trước mắt quần áo tả tơi.

“Cậu không phải đi dự thi sao không?” Phi Sa chỉ vào cái chén đặt ở dưới, ý bảo Tra Tra Tạc bỏ tiền xuống.

“Chính là báo danh dự thi không phải ở trong quán trà sao.” Tra Tra Tạc quay đầu lại nhìn xem quán trà bắt đầu khởi động sau đám đông.

“Là Thiên Lí nói đường tắt cho chúng ta, có thể không cần đi quán trà người với người, chúng ta đều báo danh.” Vẫn là Lạc Hải hảo tâm, giải nghi hoặc cho Tra Tra Tạc.

“Nga” Tra Tra Tạc nghe lời từ trong túi áo xuất ra 1 lượng bạc, số tiền cũng do Thiên Lí sắp xếp, ném vào chén tên ăn mày. Cái người vốn cúi đầu, cho dù bị bọn họ tám người vây quanh cũng không tò mò mà nâng đầu lên,sau khi nghe đến tiền rơi vào chén phát ra tiếng vang thanh thúy, lập tức nâng lên. Liên thanh nói lời cảm tạ. Sau đó lại ra vẻ thần bí tới gần Tra Tra Tạc nói.

“Tiểu ca, tôi đã vài ngày không ăn cơm Xin ngài thương xót, cho thêm chút nữa, tôi liền nói cho ngài một bí mật lớn, như thế nào?” Nói xong ánh mắt còn hướng tới Tra Tra Tạc nháy nháy. Làm hại Tra Tra Tạc ghê tởm nửa ngày, vội vàng hỏi: “Bao nhiêu”

Chỉ thấy cái kia tên ăn mày chìa bàn tay ra: “50 hai”

“Giựt tiền hả?” Tra Tra Tạc nghe xong hạ nhảy dựng, tiền trong game này cũng không dễ kiếm a. 50 hai là toàn cục mắt. Bất quá tuy rằng như thế, vì tiết kiệm thời gian, nó vẫn là tâm không cam lòng tình không muốn bỏ tiền ra.

Thanh toán tiền sau, tên ăn mày nói cho nó, từ cửa sau quán trà đi vào,sẽ gặp phải Vương Nhị tạp vụ nhà bếp, chỉ cần nói là hắn tên ăn mày Lưu Tam giới thiệu, cho hắn một bình hảo tửu, hắn sẽ dẫn người từ trong bộ đến phòng bán danh ( đi cửa sau a). Sau khi nghe tên ăn mày, mọi người đi vào tửu lâu mua một bình Nữ Nhi Hồng loại tốt nhất, vượt qua đàn người, tới phía sau quán trà. Quả nhiên, sau khi nâng cốc với Vương Nhị, chỉ chốc lát, Vương Nhi mượn 8 bộ quần áo tạp vụ, sau khi mặc vào, mọi người đi theo Vương Nhị lên lầu, vượt qua đám người xếp hàng dài, trực tiếp báo danh. Người chân chính báo danh chính là Vân Hải cùng Lạc Hải. Tra Tra Tạc Mạc Nhật cùng Lăng Vân cùng nhóm giúp Lạc Hải, ba người kia cùng tổ với Vân Hải. Sau khi báo danh kết thúc, NPC nói cho bọn họ, nhiệm vụ trong chốc lát sẽ được thông báo trong thành, phải bọn họ chú ý xem. Từng thành bất luận lớn nhỏ, cũng sẽ được treo một bảng công bố rất lớn, ở thành nơi bắt mắt nhất thành. Bởi vì treo tại phía trên, cho dù cách khá xa chút cũng có thể xem, cho nên đỡ hơn tình huống bi thảm lúc báo danh, xem nhiệm vụ không cần tiến lên phía trước. Bọn họ tám người sau khi báo danh, đi đến một góc ở trung tâm thành, lẳng lặng chờ nhiệm vụ công bố.

Buổi trưa, chợt nghe tiếng chuông vang lên, ba tiếng qua đi, trên bảng công bố treo cao tuyên bố nhiệm vụ —— cầm kỳ thư họa.

Trận đấu Sủng Vật Tống Tống Tống, vốn chính là nhiều mặt, các loại nhiệm vụ đều có, có khi là một lần định thắng bại, có khi cần nhiều luân, nghe nói có một lần đề mục trận đấu là lừa tiểu hài. Cho nên giống lần này trận đấu thông qua cầm kỳ thư họa bốn luân để quyết định thắng bại cũng không thái quá. Nhưng là, dưới lại ai thanh một mảnh, vì cái gì đâu?

Nguyên lai một khi báo danh dự thi, như vậy từ khi bắt đầu đến khi kết thúc trận đấy là trong vòng 26 giờ ( thời gian game, 2 giờ trước là thời gian báo danh, 24 giờ sau là thời gian trận đấu chính thức), tất cả người dự thi chính là người báo danh đều cần giúp đỡ, trừ bỏ tiến hành giao dịch với bốn người trong đôi, không thể cùng những người khác tiến hành giao dịch, cũng không có thể cùng NPC tiến hành giao dịch, trong khoảng thời gian này mà đánh quái gì đó, trừ phi là nhiệm vụ vật phẩm, nếu không sau khi nhặt toàn bộ đều là màu xám không thể sử dụng. Cho nên trừ bỏ ở những gì chuẩn bị trước khi báo danh, những gì sau đó đều muốn là không có hiệu quả, cái này khiến cho trận đấu trừ bỏ năng lực và vận khí cũng đại khái thành một mấu chốt thắng. Liền tỷ như trận đấu nhiệm vụ lần này —— cầm kỳ thư họa. Cửa thứ nhất là cầm, cần ngoạn gia trang bị cầm mới có thể tiến vào nội đường tiến hành trận đấu, mỗi lần một người, có thể là người báo danh dự thi cũng khá vậy là giúp đỡ trong đội ngũ hắn.Cái này tiện nghi cho một ít nhạc công hoặc là người lấy cầm làm vũ khí, nhìn bọn họ đắc ý dào dạt tiến vào nội đường dự thi, thật sự là...đập cũng không đủ. Bất quá khí về khí về, quy định chính là quy định, không thể sửa đổi, cho nên đại đa số người chính là tiểu đội Vân Hải, bởi vì trong bao quần áo họ cũng không có cầm, không cầm thì không thể tham gia trận đấu, cho nên chỉ có thể tiếc nuối ở cửa thứ nhất đã bị sàng lọc xuống làm khán giả. Mà Lạc Hải bởi vì có Lăng Vân giúp đỡ, may mắn bắt được tư cách tham gia trận đấu,dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Lăng Vân giống mọi người phất phất tay, tiến nhập nội đường.

Không ai biết bên trong rốt cuộc so cái gì, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn ở bên ngoài chờ đợi. Trong đám người vâu xem có đội hữu chân chính của mình bên trong dự thi, mà lo lắng chờ đợi, cũng có bởi vì luân đầu đã bị gạt, mà trong lòng âm thầm nguyền rủa không ai có thể thành công, càng nhiều chính là mấy người không liên quan, vô giúp vui. Tóm lại tại nơi dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, người mới vào trận đấu, lại một đám đi ra. Có tươi cười đầy mặt, có ủ rũ. Rốt cục sau một canh giờ, Lăng Vân đi ra. Cậu bước chậm đi tới mọi người bên cạnh chờ cậu đã lâu, sau đó nhìn ánh mắt Lạc Hải, 3 giây lúc sau, làm một điệu bộ chữ Y.Mọi người nín thở chờ đợi tin của Lăng Vân, khẩn trương nhất không phải là người báo danh Lạc Hải, mà là Tra Tra Tạc. Thấy cái kia tay thế Y kia, Tra Tra Tạc là người thứ nhất nhảy dựng lên, ôm lấy Lăng Vân miệng cao hứng nói: “Quá tuyệt vời, thành công rồi. Thành công rồi.” Tinh thần vui vẻ kia, giống như trận đấu đã muốn chấm dứt, bọn họ đạt được xuất sắc.

“Ôm đủ chưa.” Lão đại Mạc Nhật kế bên khó chịu kéo Tra Tra Tạc ra, đem nó quăng qua chỗ Lạc Hải, bá đạo ôm Lăng Vân vào trong lòng.”Có mệt hay không?”

“Nói chuyện thủ khúc mà thôi, không có gì mệt. Chính là thời gian chờ quá dài.” Cái gọi là thói quen thành tự nhiên, vừa mới bắt đầu Lăng Vân còn ngượng ngùng thân thiết với Mạc Nhật trước mặt mọi người, sau khi bị ôm ( này ôm phi bỉ ôm, không chính xác hiểu sai nga), cũng sẽ theo hắn đi.

“Hơn 3 giờ sau luân tiếp theo mới bắt đầu, chúng ta tìm địa phương nghỉ ngơi một chút đi.” Thiên Lí nói với mọi người. Bởi vì trận đấu này là 4 luân, cho nên trừ bỏ vòng cuối cùng, mặt khác cũng không phải thời gian trận đấu, 3 luân trước mỗi luân thời gian là 6 giờ, cho nên mặc kệ có người thi đấu hay không, 6 giờ sau mới bắt đầu luân tiếp theo. Lăng Vân vào khoảng 1 canh giờ, hiện tại thời gian còn nhiều, mọi người liền tìm một nơi ít người, ngồi xuống đất mà ăn cơm dã ngoại. Không phải bọn họ không nghĩ đi hảo địa phương, thật sự là Vân Lý Thành quá nhỏ, quán trà kiêm tiệm cơm kiêm tửu lâu duy nhất bị dùng để làm nơi dự thi, mọi người đành phải ở ven đường. Bất quá bởi vì rất nhiều người đều như vậy, cho nên bọn họ cũng không tính là quái dị.

Vân Hải cùng Lạc Hải xuất ra nồi chén muôi chậu, tính toán nấu cho mọi người ăn, những người khác thì làm thành một vòng thảo luận trận đấu.

“Lăng Vân,em bên trong rốt cuộc so cái gì a?”

“Ân, không có gì.Sau khi vào, có một cô gái ngồi ở giữa, sau đó chúng ta một đám đi vào tùy tiện đàm một thủ khúc cho nàng nghe, nàng sẽ ỡ tại đấy nói mình có đủ tư cách hay không. Còn nghiêm khắc dã man. Quá trời người bị đào thải. Vận khí của em coi như không tồi.”

“Em nói là khúc gì?” Mạc Nhật tâm niệm vừa động, sẽ không phải.....

“Chức Thiên Tình đó.” Lăng Vân nói ra đáp án, quả nhiên là cái mà Mạc Nhật nghĩ.”Tuy rằng không có hợp tấu với anh, bất quá thủ khúc này một mình diễn tấu cũng không sai.Em chỉ nói một đoạn ngắn, cô gái đó đã nói em thông qua.Phía sau còn có người không phục.” Lăng Vân nghĩ liền cảm thấy nguy hiểm thật. Thời gian cậu nói rất ngắn, một khúc đều chưa diễn tấu xong liền thông qua, có người không phục, chất vấn cô gái kia, kết quả cô gái kia nhìn cũng chưa nhìn hắn liền tuyên bố hắn bị đào thải. Người nọ cả đời khí thế nhưng công kích nàng, kết quả, tất cả mọi người đều đau lòng, hắn đã bị đưa ra lễ đường, tuyên bố hủy bỏ tư cách thi đấu.

“Không biết kế tiếp sẽ thi cái gì.” Phi Sa như là hỏi, hoặc như là lầm bầm lầu bầu.

“Cầm kỳ thư họa,đương nhiên là thi kỳ (chơi cờ) rồi.” Tra Tra Tạc đắc ý dào dạt trả lời, kết quả đưa tới xem thường của mọi người.

“Vô nghĩa, chúng ta đương nhiên biết là kỳ. Vấn đề là cái gì kỳ thi như thế nào.” Liên Quyết xoa trán, thập phần chịu không nổi em trai mình.

“Có thể ăn.” Tra Tra Tạc thật muốn biện giải, bên tai truyền đến âm thanh của tự nhiên. Không phải vì thanh âm Lạc Hải êm tai. Mà là hôm nay Vân Hải nói sẽ làm gà rán và sườn lợn tán, đối với thứ mình thích nhất Tra Tra Tạc đương nhiên việc nhân đức không nhường ai giành trước.”Thơm quá a.Người này hoạt động đây.” Cũng không quản hình tượng, dù sao nó cũng không cần cái thứ kia, trực tiếp lấy tay cầm lấy muốn ăn.Lúc muốn đụng tới, bị một đôi đũa đánh gảy.

“Đau quá.” Ngẩng đầu vừa thấy dĩ nhiên là Lạc Hải ôn hòa nhất.

“Rất nhiều, không cần sợ không đủ. Dùng này ăn đi.”

“Ân” Cầm đôi đũa, Tra Tra Tạc ăn cực kỳ vui vẻ, cũng đã quên mình vôn là muốn máng người, bất quá nó giống như vừa nhìn thấy Lạc Hải thường thường sẽ biến thành ngoan ngoãn, vì sao nhợ? Tra Tra Tạc của chúng ta đương nhiên sẽ không đi nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, nó hiện tại thầm nghĩ như thế nào tiêu diệt món nó yêu nhất trước mắt, nước miếng a ~~~

Chương ————— 20

Sau khi rượu chừng cơm no, mọi người tự do hành động, đợi cho tiếng trống vang thì tụ tập lại. Trận đấu kỳ bắt đầu rồi.

Trên bảng công cố tuyên bố lần này thi chính là cờ vua, tuyển thủ dự thi thỉnh thông qua vòng này hoặc là người giúp đỡ tiến vào hội trường.

“Cờ vua?” Lạc Hải vốn không muốn phiền mọi người, chính mình ra trận tham gia trận đấu. Chính là... Cờ vua còn đi, cờ vua y không biết.

“A a a” Tra Tra Tạc ở bên kia tham gia: “Sớm biết rằng lúc trước em hảo hảo học tập một chút, hiện tại làm sao bây giờ.” Lập tức lại nhớ tới gì, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Mạc Nhật.

Lăng Vân từ ánh mát Tra Tra Tạc nhìn Mạc Nhật, thấy Mạc Nhật chơi cờ cũng tốt: “Anh sẽ đấu?”

“Đương nhiên, vẫn là cao thủ.Cứ giao cho anh.” Mạc Nhật cho một cái cam đoan, lén thơm một cái lên mặt Lăng Vân,sau đó tự tin tràn đầy tiêu sái bước vào.Lưu lại Lăng Vân bên ngoài thẹn thùng. Tuy rằng đã quen động tác thân mật của Mạc Nhật, chính là hiện tại bên cạnh không riêng gì đội mình, còn có rất nhiều gười khác a. Lăng Vân cảm giác tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người mình, khe khẽ nói nhỏ,cậu hận hông thể tìm một cái hố chui xuống. Bất quá kỳ thật Lăng Vân suy nghĩ quá nhiều.Đôi tình nhân bên cạnh cũng không phải là hôn nhẹ nhiệt nhiệt, đồng tính cũng không ít, dù sao thời đại cũng thay đổi mà.

Mạc Nhật bắt đầu không lâu liền trở ra, nhìn vẻ mặt đắc ý của anh chỉ biết trận đấu thắng. Hỏi sau mới biết được, là đơn thuần thi cờ vua, từng người chém giết lẫn nhau, người thắng sẽ tiến vào luân tiếp theo. Mạc Nhật tự thổi phồng: “Anh là trình độ gì chứ. Đương nhiên hai hạ ba hạ liền thu phục.” Mọi người biết anh khoe khoang với Lăng Vân nên cũng sẽ không phun tào anh. Kiên nhẫn đợi trận đấu ‘thư’.

Đối tình nhân mà nói thời gian đều là chỉ cần hai người cùng một chỗ, thời gian sẽ biến thành thực ngắn. Dù sao tựa hồ qua không bao lâu chợt nghe tiếng trống, trận đấu thư bắt đầu rồi.Lăng Vân đại khái nhìn một chút, tiến vào vòng này đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc có khoảng 26 người. Trận đấu quy tắc một chút, dưới còn có người căm giận bất bình tỏ vẻ trận này đấu không công bằng. Nguyên lai trận đấu lần này là nhận thức chữ. Từng tuyển thủ dự thi sẽ được phát một tờ giấy, dùng tự thể khác nhau viết năm mươi cái từ ngữ, mọi người phải từ từ ngữ này phiên dịch thành tiếng mẹ đẻ của mình. Mọi người mới nhìn trên bảng công bố một tiểu bộ phân từ ngữ, đều là Trung Quốc Hán tự thể, tỷ như Giai Ngụy Tống Đãi Đẳng. Ở đây không ít người chơi là người Trung Quốc, có thể xem đổng giản thể không nhiều, huống chi ngay cả người Trung Quốc cũng không nhất định xem đổng tự thể. Nhưng quy tắc chính là quy tắc, từng đội chỉ có thể phái một người tham gia, nếu không có người giúp đỡ tuyển thủ dự thi cũng chỉ có thể tư mình thi. Bất quá trận đấu tiến hành đến vòng thứ ba, còn lưu lại nhiều la 2người giúp đỡ người dự thi, mà ngươi Châu Á chơi Ngũ Hành cũng không ít, cho nên cho dù có người bất mãn, trận đấu vẫn tiến hành. Mà bọn Lạc Haải lần này là Lạc Hải tự mình ra trận. May mắn cậu từ nhỏ có học qua thư pháp, cho nên từ này với cậu mà nói không phải rất khó, mặc dù có chút xem không hiểu, bất quá nhận ra hai phần ba đã không thành vấn đề.

Rốt cục đợi gần một ngày, luân bốn bắt đầu rồi. Thật vất vả qua tam quan, tất cả mọi người rất có tin tưởng thắng được thắng lợi cuối cùng, dù sao chỉ cần năm tên trước là có thể đi vào viên chọn sủng vật, mà cuối cùng tiến vào luân bốn bất quá chỉ 9 người mà thôi, có 50% có thể tính, vẫn là cao dã man. Chỉ có Tra Tra Tạc không quá cao hứng. Nó một lòng muốn vì Lạc Hải tìm một sủng vật làm lễ vật đưa cho cậu, kết quả chính là, chính mình không giúp được gì cả, bực mình muốn chết.

“Cám ơn cậu.” Lạc Hải nhìn ra nó buồn hiu, đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói lời cảm tạ với nó.

“Người ta cái gì cũng không giúp được, anh không cần phải an ủi.” Tra Tra Tạc khó có được cảm thấy thực uể oải.

“Có lẽ luân tiếp theo cậu có thể giúp đỡ a. Hơn nữa, tôi phải cảm ơn không riêng gì lần này. Sau khi quen cậu, cậu giúp tôi rất nhiều. Ít nhất cùng cậu cùng một chỗ thực vui vẻ.” Lạc Hải thật sự rất muốn tỏ vẻ cảm tạ với Tra Tra tạc, từng có nhiều chuyện không vui. Chính là lần này ở Hoa Kỳ gặp lại huynh đệ Lăng gia, đặc biệt thông qua bọn họ nhận thức những người này, mình cảm thấy đã muốn thực hạnh phúc.

“Ô ~~~” Tra Tra Tạc vẫn là qụet miệng, nó muốn chân chính đến giúp Lạc Hải, không riêng gì đùa giỡn múa mép khua môi.”Luân tiếp theo sẽ là họa, tôi nghe Lăng Vân nói, anh nếu biết viết thư pháp, vẽ tranh cũng sẽ không thua kém gì. Tôi lại không học qua, sao lại có thể đến giúp anh.”

Lạc Hải muốn nói gì đó, tiếng trống vang lên. Bởi vì là vòng cuối cùng, trận đấu sẽ ở khu đất trống duy nhất trong thành giơ lên, làm cho tất cả mọi người có thể quan sát trận đấu. Người chủ trì bảo 9 tuyển thủ dự thi cùng người giúp đỡ đi đến phía trước, tuyên bố phương thức thi đấu.

“Cuối cùng thi là vẽ tranh. Trận đấu phương thức phi thường đơn giản, chỉ cần một bút, thi chính là vẽ rồng điểm mắt.” Nói xong vung tay lên, 18 tiểu đồng đã được huấn luyện đem 9 cái giá vẽ lên đài. “Thỉnh người dự thi hoặc là người giúp đỡ mỗi đội phái một người lên sân, tùy ý chọn lựa một giá vẽ, trên từng giá vẽ đều có một tác phẩm chưa hoàn thành, tuy nói chưa hoàn thành, nhưng kỳ thật chỉ kém một bút mà thôi, mỗi vị tham gia trận đấu có 15 phút để hoàn thành tác phẩm này. Sau đó đưa tất cả ngoạn gia bỏ phiếu. Bỏ phiếu thời gian là 5 giờ, đến lúc đó 5 vị có phiếu nhiều nhất sẽ có được tư cách tiến vào bên trong viên chọn lựa sủng vật. Người giúp đỡ người dự thi không được bỏ phiếu, những người khác mỗi người nhiều nhất bỏ một phiếu. Nếu xuất hiện tình huống số phiếu bằng nhau, như,số phiếu đệ tứ đệ ngũ vị giống nhau, đều có thể tiến vào bên trong vườn, như đệ tứ đệ ngũ đệ lục số phiếu giống nhau, được cũng không được vào bên trong viên. Lấy này suy ra. Hiện tại thỉnh người dự thi lên đài.”

Các đội đều rất nhanh phái ra đội viên, trên đài 9 cái giá vẽ chỉ còn một cái chưa ai nhậm.

“Tra Tra Tạc cậu chờ cái gì còn không chạy nhanh lên.” Tra Tra Tạc không nói một tiếng đứng ở cuối cùng thình lình nghe thấy Lăng Vân kêu mình.

“Tớ? Tớ sẽ không vẽ tranh a.” Tra Tra Tạc giật mình.

“Chính là một bút mà thôi, kỹ xảo tuy rằng trọng yếu, bất quá vận khí cùng linh cảm cũng là rất trọng yếu. Hơn nữa, bỏ phiếu chính là người xem, không phải giám khảo chuyên nghiệp, cho nên cậu yên tâm mà đi.” Mạc Nhật nói xong, còn đẩy mạnh, đem nó đổ lên trên đài.

Lạc Hải không nói gì, chính là mỉm cười nhìn Tra Tra Tạc, trong ánh mắt để lộ ra tín nhiệm trăm phần trăm. Tra Tra Tạc không để ý tới trên đài người chủ trì thúc giục, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó cho Lạc Hải một nụ cười sáng lạn, lập tức đi tới bàn vẽ cuối cùng.

Mọi người đến đông đủ, người chủ trì tuyên bố trận đấu bắt đầu. Tuyển thủ nhóm đồng thời bỏ xuống vải che trước mắt, 9 trương phê duyệt xuất hiện ở trước mắt.

Long, trận đấu chủ đề là long, mỗi trên mỗi bức đều vẽ một con rồng hình tahí khác nhau, điểm giống nhau là chúng không có mắt. Tuyển thủ dự thi khác nhìn qua đều cũng có chút kinh nghiệm vẽ tranh, đã muốn cầm lấy bút trầm tư, có người thậm chí đã vẽ lên, chỉ có Tra Tra Tạc nhìn chằm chằm bức họa, chậm chạp không tiếp bút tiểu đồng đưa qua.Con rồng trước mặt nó không hung dữ, tựa hồ bình thường chậm rãi, chậm rãi ngao du trong mây, Tra Tra Tạc không biết nên vẻ thế nào, liền ngẩn người với con rồng.Bon Lạc Hải dưới đài, cũng không giống những người khác vì nó mà hò hét cổ vũ, chỉ là nắm chặt tay theo dõi nó, ở trong lòng vì nó mà cổ vũ.Đã tới 15 phút, Tra Tra Tạc vẫn ở trên đài ngẩn người, một tiếng vang chấm dứt vang lên, nó mới giống như vừa mới lấy lại tinh thần lấy bút từ trong tay tiểu đồng, chờ lúc nó muốn vẽ xuống thì tiếng thứ hai lại tới, Tra Tra Tạc tựa hồ đã nghe không được tiếng ồn ào bên ngoài, nhắm mắt lại bàn tay to vung lên. ‘Dong’ tiếng thứ ba chấm dứt trận đấu vang lên, Tra Tra Tạc lúc này mới mở to mắt nhìn chỗ mình đã vẽ, tuy nói không đến mức vô cùng thê thảm, nhưng chỉ là một điểm đen làm mắt rồng mà thôi. Đừng nói kỹ xảo, sáng ý và vân vân toàn bộ không có. Tuyển thủ khác cho dù không phải tự tin tràn đầy, nhưng nhiều ít trong lòng còn có chút để ý. Chỉ có Tra Tra Tạc chưa nâng lên đã xong. Người chủ trì trên đài tuyên bố, bắt đầu bỏ phiếu, 5 giờ sau chấm dứt, tiếng nói vừa dứt, rất nhiều người bỏ chạy lên trên đài, quan sát gần 9 tác phẩm kia.

“Đi ăn cái gì đi.” Đợi Tra Tra Tạc đến chỗ họ, Lăng Vân lớn tiếng tuyên bố. Chính là Tra Tra Tạc bình thường nghe thấy ăn là vui nhất, một chút biểu tình đều không có. Có thể thấy được lần này thật là đả kích không nhỏ.

“Em đây là cái biểu tình gì a.” Liên Quyết thưởng cho nó một gậy: “Trận đấu lại không nhất định sẽ thua. Bộ dáng này của em thì sao đợi tới lúc đếm phiếu a.”

“Đếm phiếu?” Tra Tra Tạc rốt cục ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn mọi người.

“Đương nhiên, ở trận đấu này, kỳ thật tiếp theo vẽ tranh chính là hoạt động đếm phiếu năm giờ sau mới là quan trọng. Sau khi ăn no mọi người mới có thể làm việc a.” Phi Sa nháy mắt với nó mấy cái.

“Nếu chú không chạy nhanh, liền hủy bỏ tư cách ăn cơm đó.” Mạc Nhật đi phía trước kéo Lăng Vân chạy,quay đầu lại kêu to với nó. Thiên Lí Vân Hải Phi Sa Liên Quyết cũng lập tức đuổi kịp.

“Đi thôi.” Lạc Hải đi đến cạnh nó, lần đầu tiên chủ động kéo tay nó, đuổi kịp đội ngũ: “Bức tranh của cậu được lắm.”

Tuy rằng biết Lạc Hải chẳng qua chỉ là an ủi nó, nhưng Tra Tra Tạc vẫn tươi cười lần nữa. Mắt nhìn chằm chằm hai tay nắm chặt, trong lòng nghĩ. Đây là lần đầu tiên Lạc Hải chủ động nắm tay mình đó nha. Vốn là một người đặc biệt đơn thuần, mất mác vừa nãy cũng bị ném ra sau đầu, ngươi cũng theo tinh thần mà đi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.