Ngũ Hành Thiên

Chương 101: Tình huống mới



Ngải Huy thờ ơ lạnh nhạt, nếu như ánh mắt có thể sát nhân thì có lẽ Đoan Mộc Hoàng Hôn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Ngải Huy nhìn động tác Lâu Lan thành thạo lột sạch đồ Đoan Mộc Hoàng Hôn, hoàn toàn không có chút ý nghĩ hỗ trợ nào.

Hừ, không khác gì heo nhúng nước sôi, nhìn hàng xương sườn kia xem, nếu người giết heo mà nhìn thấy chắc cũng ghét bỏ không có mấy thịt...

Trong bụng Ngải Huy không ngừng phỉ nhổ.

Nếu như không phải Lâu Lan không rời đi lát nào thì hắn đã cắm lên mấy đao. Phải biết rằng, trước nay hắn khinh bỉ nhất loại gia hỏa ngoài miệng ồn ào nhưng nửa ngày vẫn chưa động thủ này. Trong lòng hắn tràn đầy bi thương, vậy mà mình lại trở thành bạn học của người mình khinh bỉ nhất, nhân sinh a, chính là khuyết thiếu một ức ah!

"Ngải Huy, Lâu Lan chuẩn bị xong rồi."

Buông bỏ hối tiếc, Ngải Huy bị Lâu Lan nhắc nhở làm giật mình bừng tỉnh, hắn vô ý thức ngẩng đầu: "A..."

Sau đó hắn nhìn thấy bên cạnh Lâu Lan, Đoan Mộc Hoàng Hôn nằm trên bàn chỉ còn lại có cái quần lót, toàn thân Đoan Mộc Hoàng Hôn đỏ rực như tôm luộc, nhìn qua rất quỷ dị.

Ngải Huy mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâu Lan, chuẩn bị xong rồi là gì?

Nghĩa là có thể bắt đầu động thủ à? Lâu Lan sao không nói sớm, kinh nghiệm của ngươi còn quá ít, đó chỉ là kỹ xảo của đồ tể còn sát nhân thì cần quái gì phải lột y phục. Với nguyên lực của mình, hoàn toàn có thể giết gã không chảy máu, sau đó tìm một chỗ cho dã thú ăn, sẽ không lưu lại chút vết tích nào, không ai tra ra được. Nếu như muốn để gã chết nhìn tự nhiên một chút thì không phải là không có cách, chỉ cần chuẩn bị tốt tài liệu, Lâu Lan ngươi có những.. tài liệu này không...

Trong lúc Ngải Huy đằng đằng sát khí thì Lâu Lan mở miệng giải thích.

"Tình trạng của Chạng Vạng đồng học phiền phức hơn lần trước một chút, thế nhưng may là thực lực Ngải Huy cũng mạnh hơn nên vẫn có thể cứu được. Nhất định Ngải Huy đang cấp bách đi, lần trước ta đã cảm thấy quan hệ của ngươi và Chạng Vạng đồng học rất tốt."

Ngải Huy giống như bị người làm định thân pháp, mãi vẫn không nhúc nhích, một lát sau, khóe mắt nhảy lên: "Ta cứu hắn á?"

"Đúng vậy. Kim nguyên lực của Ngải Huy có thể kích thích nhiều hơn, cũng càng dễ dàng khơi thông khí huyết cho hắn." Lâu Lan thành thành thật thật nói: "Nguyên lực của Lâu Lan không đủ để cứu chữa Chạng Vạng đồng học. Ngải Huy không cần lo lắng, thực lực của ngươi hoàn toàn có thể làm được."

Thật mẹ nó sống gặp quỷ rồi!

Vậy mà mình lại còn phải tiếp tục cứu tên vô tình vô nghĩa này lần nữa?

Ngải Huy âm thầm rít gào, tựa như dã thú khắp núi đồi đang gào thét!

"Thân thể Ngải Huy khó chịu sao?" Lâu Lan ân cần hỏi, nó nhìn thấy Ngải Huy chậm chạp không động thủ, hơn nữa nhìn qua sắc mặt cũng không được tốt liền chuẩn bị dùng hoàng quang đánh giá kiểm tra thân thể Ngải Huy một chút.

Ngải Huy ngẩng đầu, trên mặt nặn ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn cả khóc.

Lâu Lan liền thở phào nhẹ nhõm: "Ngải Huy, thủ pháp giống như lần trước vậy."

Ngải Huy quay mặt, nhìn về phía Đoan Mộc Hoàng Hôn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên bàn, trong mắt hiện lên nhàn nhạt sát khí, ngoài miệng tỉnh bơ: "Phải dùng nguyên lực sao?"

"Đúng vậy, Ngải Huy." Lâu Lan giải thích: "Tình huống của Chạng Vạng đồng học còn nghiêm trọng hơn lần trước, cho nên Ngải Huy cần phải dùng nguyên lực, cường độ có thể mạnh một chút."

"Cường độ mạnh một chút?" Khóe miệng Ngải Huy hiện lên nụ cười lạnh lẽo, phun ra mấy chữ: "Không thành vấn đề!"

Lời còn chưa dứt, ‘bộp’ một tiếng giòn vang, thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn run lên, trên thân thể đỏ rực hiện ra một cái dấu tay rõ ràng.

Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, vận khí của ngươi thật không tốt khi rơi vào tay ta!

Bàn tay Ngải Huy tung bay, mỗi một cái đều là dùng đủ chân khí.

Cừu nhân cừu nhân cừu nhân! Vô tình vô nghĩa vô tình vô nghĩa vô tình vô nghĩa!

Hai tay đồng thời làm việc, ba ba ba, không lâu sau, thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn giống như khí cầu được bơm căng, thoáng cái đã phồng lên.

Đây là lần thứ hai Ngải Huy toàn lực thi triển sau khi nguyên lực phát sinh biến cố, lần đầu tiên là tại đạo trường mù chiến. Yêu cầu của bóc kén kéo tơ, chính là làm cho nguyên lực chậm lại, tu luyện thường ngày, tất cả cũng đều xoay quanh việc giảm tốc độ nguyên lực mà làm.

Toàn lực thi triển, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm li kia khiến hắn vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Nghĩ đến kiếm quyết lần trước mình thi triển khi kéo tơ, trong lòng hắn chợt nảy sinh ý nghĩ, bàn tay vô ý thức mà hóa chưởng làm chỉ, thi triển kiếm quyết. Kiếm quyết lần trước là kết quả khi hắn chợt có ý nghĩ. Dùng nguyên lực đâm kiếm, trong tay không kiếm, hắn lần đó vô ý thức dùng ra kiếm quyết, dùng thay thế kiếm, không nghĩ tới hiệu quả lại xuất sắc lạ thường.

Lúc kéo tơ, bởi vì nguyên lực vận chuyển thong thả như ốc sên nên không có cảm giác gì. Nhưng mà lần này, nguyên lực không có bất cứ ước thúc gì, toàn lực vận chuyển, thế nên khi bàn tay Ngải Huy hóa thành kiếm quyết thì hắn lập tức cảm nhận được điểm không bình thường.

Oanh!

Gã cảm giác thấy nguyên lực trong cơ thể mình đang nhanh như thiểm điểm thì dường như đột nhiên chậm lại.

Trạng thái kiếm thai!

Ngải Huy chấn động, hắn tận lực lảng tránh trạng thái kiếm thai, nhưng nó lại xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước như thế. Đây là lần đầu tiên, ở tình huống trong tay hắn không có kiếm mà kích hoạt trạng thái kiếm thai. Đúng vậy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được sợi kiếm quang chỗ mi tâm kia, tuy rằng nó còn nhỏ hơn cả sợi tóc, nhưng mà lại tản ra khí thế cường đại.

Ngải Huy không biết phải hình dung loại khí thế này như thế nào, hắn chỉ có thể dùng từ ngữ sát nhất mà hắn nghĩ được đó là cường đại.

Giống như trạng thái kiếm thai vậy.

Trạng thái Kiếm thai khiến người ta dễ dàng nghiện đến mê luyến, nhưng mà tác dụng của nó cũng vô cùng cường đại.

Thế giới trong mắt Ngải Huy hoàn toàn không giống trước, Đoan Mộc Hoàng Hôn sưng phù như khí cầu ở trước mắt, dường như da mỏng đi rất nhiều, huyết khí lưu động, chỗ tích tụ trở nên rõ ràng có thể nhìn thấy được.

Ngải Huy cực kỳ quen thuộc đối với trạng thái kiếm thai, hắn lấy được lợi ích từ trạng thái Kiếm thai nhưng cũng ăn phải vị đắng từ nó, thế nhưng lần này, hắn vẫn bị chấn động.

Bởi vì hắn có thể "Thấy rõ" Nguyên lực lưu chuyển trong cơ thể mình.

Từ sau khi nguyên lực của hắn biến thành quả cầu nguyên lực, mượn nhờ Kiếm Đằng găng tay, hắn chỉ có thể lợi dụng cực nhỏ nguyên lực. Nhưng mà bởi vì đám nguyên lực thật nhỏ này có mức độ tinh thuần hơn xa Bản mạng nguyên phủ của hắn, tốc độ của nó rất nhanh, khi toàn lực vận chuyển thì Ngải Huy căn bản không có biện pháp nắm bắt. Chỉ khi vận chuyển với tốc độ rùa bò như lúc bóc kén kéo tơ, hắn mới có thể thấy rõ ràng.

Nguyên lực vận chuyển thong thả rất thích hợp tu luyện, nhưng chiến đấu thì phải cần nguyên lực vận chuyển như điện, thế nhưng khi tốc độ nguyên lực vận chuyển vượt quá tốc độ tư duy của mình thì sẽ rất dễ dàng không khống chế được nó.

Hắn biết không phải do tốc độ nguyên lực vận chuyển chậm đi, mà là ở trạng thái kiếm thai, tư duy của mình nhanh hơn, sự sáng suốt tốt hơn, mới có thể nắm bắt được nguyên lực lưu chuyển trong cơ thể.

Ngải Huy không chút suy nghĩ, hai ngón tay như kiếm, liền điểm tới một chỗ tích tụ trên thân thể Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Xuy!

Một vệt kiếm nhàn nhạt cực nhỏ, giống như trường kiếm phá không từ đầu ngón tay Ngải Huy chìm vào trong cơ thể Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Chỗ tích tụ lập tức vỡ nát.

Hai mắt Ngải Huy chớp động lóe ra quang mang yêu dị, ngón tay giống kiếm chuyển động như bay, lấy tốc độ cực nhanh điểm lên khắp người Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Xuy xuy xuy!

Tiếng xé gió không dứt bên tai, mỗi một ngón tay điểm xuống thì trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn sẽ xuất hiện một điểm máu cực nhỏ. Theo điểm máu không ngừng tăng nhanh, màu đỏ trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng dần dần rút đi.

Đoan Mộc Hoàng Hôn mơ màng tỉnh lại.

Trước mắt vẫn là khuôn mặt đáng ghét kia, cả người thì lạnh lẽo.

Cái cảnh tượng này, gã đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, mỗi một chi tiết gã đều có thể nhớ rõ như in.

Gã không nói gì mà nhắm mắt lại, sao lại xuất hiện cái ác mộng này? Tâm lý của mình cũng thật là yếu đuối đi, chuyện đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi mà vẫn còn gặp ác mộng.

Nhất định là mình không đánh được tên hỗn đản này nên không thể cởi bỏ được khúc mắc, vì vậy cơn ác mộng này mới liên tục xuất hiện!

"Uy, tỉnh lại rồi còn giả bộ chết cái gì? Không mặc quần áo rất dễ nhìn hử?"

Đoan Mộc Hoàng Hôn ngẩn ngơ, dường như trước đây không có tình tiết này xuất hiện a...

"Nhớ kỹ! Thêm lần này nữa là một ức rưỡi!"

Bộp, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, Ngải Huy nhìn thấy bộ dáng giả chết của Đoan Mộc Hoàng Hôn, cơn giận không chỗ đánh, hung hăng vỗ một chưởng lên đùi Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Đoan Mộc Hoàng Hôn như bị sét đánh, đầu thoáng cái u mê rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.