Ngũ Hành Thiên

Chương 104: Đại Ma Vương



Ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn như kiếm đảo qua toàn trường, sau đó mặt không đổi sắc, bước tới vị trí chủ vị.

Ánh mắt mọi người sáng lên. Người ngồi tại vị trí chủ vị chính là Du Tử Y, cũng là một người rất có lai lịch. Sự hiển hách của Du gia thì Vu Khải Vinh cũng phải nịnh bợ.

Trong lịch sử tám trăm năm của mình thì Du gia tổng cộng xuất hiện ba vị tông sư, cứ khoảng hơn hai trăm năm thì sẽ có một vị tông sư xuất hiện. Lợi hại hơn là, ba vị tông sư lưu lại cho Du gia ba bộ tuyệt học hoàn toàn bất đồng.

Một nhà có ba tông sư, nội tình thâm sâu khiến cho người ngoài không thể đo lường được.

Căn cơ của Du gia tại Ngũ Hành Thiên vô cùng thâm hậu, lịch đại gia chủ đều là những nhân vật cực kỳ lợi hại. Hào môn thế gia cao nhất bây giờ đa số đều là những gia tộc cùng kiến lập cùng thời với Ngũ Hành Thiên, mà trở thành những thế gia có địa vị cao cấp nhất thì cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Du gia chính là một trong những số đó.

Tuổi Du Tử Y không lớn, nhưng trong Du gia thì lại có bối phận cực cao. Bởi vì thiên phú của hắn vô cùng xuất chúng, cho nên tương lai hắn rất có thể trở thành vị tông sư thứ tư của Du gia.

Vu Khải Vinh cũng đã phải tiêu tốn không ít mới có thể nịnh bợ được Du Tử Y.

Không ít người thầm cười lạnh. Du gia cho dù có chiêu bài chữ vàng tại Ngũ Hành Thiên, thế nhưng mà Du Tử Y lại không hề có dính dáng gì đến hai chữ “khiêm tốn” cả. Từ lúc bắt đầu ăn cơm, hắn không lộ ra vẻ cười đùa gì cả, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, một bộ cao cao tại thượng. Người nào hiểu rõ tính cách của hắn thì càng rõ ràng, Du Tử Y hắn chỉ cần một lời không hợp là có thể xảy ra đánh nhau ngay.

Người mới tới nhìn qua thì có vẻ lai lịch cũng bất phàm, lưỡng hổ tranh đấu, có kịch để xem rồi!

Mặt Du Tử Y không chút thay đổi, chống ghế đứng lên.

Nhiều người bắt đầu thầm kích động. Du gia nội lực sâu không lường được, tuy rằng ít khi biểu lộ trước mặt bọn hắn, thế nhưng mấy lần Du Tử Y lộ ra thủ đoạn, cũng khiến cho bọn hắn cảm thán không ngừng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, giống như có tia lửa bắn ra. Không khí cơ hồ cũng như đọng lại.

Mọi người khẩn trương đến mức không thở nổi, bàn cơm cũng lặng ngắt như tờ.

Bỗng nhiên Du Tử Y khom người vô cùng cung kính, thân thiết gọi: Hoàng Hôn ca!”

Ánh mắt mọi người thoáng cái trợn tròn. Bọn họ giống như bị sét đánh trúng, ngây ra như phỗng. Bọn họ đúng là không thể nào tin tưởng được một màn trước mắt này, mặt mũi vô cùng mờ mịt.

Du Tử Y vô cùng nhiệt tình, kéo ghế giúp Đoan Mộc Hoàng Hôn: “Hoàng Hôn ca, ngồi ngồi ngồi. Anh tới cũng không báo một tiếng nào, bằng không thì tiểu Du cũng tự mình ra đón anh rồi.”

Vẻ mặt mọi người nghệt ra. Nghe đến từ “tiểu Du” mà Du Tử Y nói ra để nịnh nọt thì thần tình mỗi người đều trở nên vô cùng cổ quái, thiếu chút nữa thì đều phun ra những thứ mà mình vừa mới nuốt vào. Nhưng mà càng nhiều người càng khó hiểu, đó còn là Du Tử Y lãnh khốc, cao cao tại thượng đó ư?

Đoan Mộc Hoàng Hôn gật đầu với Du Tử Y: “Cảnh giới tăng lên không ít, đúng là gần đây cũng không có phí thời gian ăn chơi đàng điếm.”

Du Tử Y nghe vậy thì liền kêu oan: “Ca, lời này đúng là quá oan khuất cho ta rồi. Gần đây ta luôn luôn thức dậy từ lúc trời chưa sáng, chính là muốn tranh thủ một chút, đuổi kịp Hoàn Hôn ca, nếu không thì ta cũng sẽ không nhận mình là Du Tử Y nữa.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Vu Khải Vinh vội vàng một bên làm chứng: “Du thiếu gần đây không khác gì bế quan, thực sự là quá khổ cực rồi.”

Đoan Mộc Hoàng Hôn bệ vệ ngồi xuống, nhìn thấy mọi người đứng đầy bàn thì thản nhiên nói: “Ngồi xuống đi.”

Lúc này, mọi người mới như chợt tỉnh dậy từ trong mộng, vô thức ngồi xuống.

Một vài người đầu óc cơ trú thì đã đoán được thân phận của Đoan Mộc Hoàng Hôn, mà hai chữ ‘Hoàng Hôn’ này còn vô cùng đặc biệt. Mọi người đều là người trong giới, trong nháy mắt thì toàn bộ đã biết người mới tới là thần thánh phương nào, cũng hiểu ra tại sao Vu Khải Vinh và Du Tử Y lại biểu hiện như vậy.

Đoan Mộc Hoàng Hôn! Đệ nhất thiên tài của Đoan Mộc gia! Người vừa được tông sư Đại Cương thu làm đệ tử ruột.

Đoan Mộc gia là một trong những gia tộc có lịch sử lâu đời nhất tại Ngũ Hành Thiên, là hào môn thế gia cao cấp nhất, có quyền thế hiển hách nhất, mà những nhân vật cao vời vợi mà bọn hắn thường ngày có muốn cũng không với lên được.

Những công tử bột này tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng mà mỗi người toàn là dạng thành tinh đã lâu, tin tức cũng vô cùng nhanh nhậy. Mọi người lúc này đều nghĩ đến những tin đồn về Đoan Mộc thiếu gia lúc trước, bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Trước khi vào Cảm Ứng Tràng, Đoan Mộc thiếu gia chính là một nhân vật vô cùng nổi danh về sự hung dữ.

Lúc này, Du Tử Y đúng là nơm nớp lo sợ. Hai nhà là thông gia, cho nên vô cùng quen thuộc.

Từ nhỏ, Du Tử Y đã hiểu rõ Đoan Mộc Hoàng Hôn đến mức không thể hiểu rõ hơn. Dựa theo độ tuổi thì Đoan Mộc Hoàng Hôn nhỏ hơn hắn, nhưng mà từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn đã bị buộc phải gọi là Hoàng Hôn ca. Du Tử Y đương nhiên không chịu, sau đó thì chính là những ngày thê thảm của hắn, ngày nào cũng bị đánh.

Điều duy nhất khiến cho hắn cảm thấy được an ủi chính là, không phải riêng gì hắn mà toàn bộ đệ tử của Du gia, Đoan Mộc gia cũng đều bị đánh.

Thế nên cuối cùng, đệ tử con cháu hai nhà, có chung mối thù, đồng thời bố trí mai phục để vây công Đoan Mộc Hoàng Hôn, kết quả vẫn bị hắn đánh cho hoa rơi nước chảy.

Từ đó về sau, Hoàng Hôn ca liền trở thành cách gọi thay cho Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, ở đời nào chả luôn xuất hiện những người nổi bật. Nhưng mà sau khi đánh nhau thì Đoan Mộc Hoàng Hôn lại càng ngày càng cảm thấy hứng thú với tu luyện, biến thành một tên cuồng nhân tu luyện.

Ngay từ đầu thì mọi người đều vô cùng cao hứng. Nỗi lo sợ từ tên đại ma vương kia cuối cùng cũng bị quét sạch không còn, bọn họ lại một lần nữa được hít không khí tự do.

Nhưng mà, ác mộng lúc đó mới chính thức bắt đầu.

Đoan Mộc Hoàng Hôn bị chứng cưỡng ép mạnh mẽ đến cực đoan, chỉ cần thấy ai không chăm chỉ tu luyện là hắn lập tức đánh cho một trận. Một lần, khi Du Tử Y đang chơi đùa thì bị Đoan Mộc Hoàng Hôn thấy, bị đánh cho một trận bầm dập mặt mũi, sau đó hắn còn bị kéo đến trước mặt cha mình.

Đoan Mộc Hoàng Hôn mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói với lão gia tử của Du Tử Y: “Du bá bá, cháu không đành lòng thấy Tử Y lãng phí thời gian như vậy, nên đã đánh hắn một trận.”

Cha hắn lại ôn hòa, sủng ái xoa xoa đầu của Đoan Mộc Hoàng Hôn: “Hoàng Hôn thật hiểu chuyện! Cháu làm rất đúng! Về sau mà Tử Y mà lười biếng thì giúp bá bá đánh nó được hay không?”

Sau đó, Đoan Mộc Hoàng Hôn vô cùng cao hứng đi tu luyện tiếp.

Sau đó, Du Tử Y bị lão gia tử của mình đóng chặt cửa lại, hung hăng đánh cho một trận nữa.

Tên tiện nhân Đoan Mộc Hoàng Hôn kia, ỷ vào tuấn tú mà lừa toàn bộ các tiểu cô nương các nhà, từ ba tuổi đến ba mươi tuổi đều giúp hắn nhìn chằm chằm vào những người khác. Trời ơi, đoạn thời gian kia tựa như một cơn ác mộng mà. Mà Đoan Mộc Hoàng Hôn thì lại được toàn bộ trưởng bối trong nhà quý mến, cho rằng hắn có khí chất lãnh tụ.

Trước đây, nói phải đến Cảm Ứng Tràng thì đám công tử bột đều kêu trời kêu đất, không muốn đi.

Nhưng mà đến thời điểm đám Du Tử Y, còn hai năm nữa mới phải đi thì hai mắt đã lấp lánh, hận không thể lập tức xông tới Cảm Ứng Tràng, có thể sớm một chút mà rời xa tên đại ma vương này.

Cuối cùng thì cũng được thỏa lòng, Du Tử Y tiêu dao hai năm tại Cảm Ứng Tràng, thoải mái vô ưu, nỗi lo trong lòng cũng dần phai đi.

Tại lúc hắn đã quên đi chuyện năm xưa thì đột nhiên lại trông thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn. Mặt hắn lúc đó hoàn toàn cứng đờ. Nhưng mà cũng may là mấy năm nay hắn có điểm tiến bộ, chân tay cũng không có run lẩy bẩy như trước. Tất cả những chuyện cũ thoáng cái lại ùa về, mà càng đáng chết chính là, hắn đột nhiên nhớ ra, năm nay Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng đã vào Cảm Ứng Tràng rồi.

Ngày tháng tươi đẹp kết thúc rồi!

Hiện tại hắn chỉ muốn đạp cửa mà bỏ chạy. Tại sao hắn lại tham gia vào buổi tiệc này cơ chứ? Hiện tại thì thực lực của Đoan Mộc Hoàng Hôn càng thêm đáng sợ, uy vọng ngày càng lớn, hơn nữa còn sẽ ở lại Cảm Ứng Tràng thêm mấy năm nữa. Điều đó có nghĩa là, sinh hoạt mấy năm kế tiếp của Du Tử Y hắn sẽ lại bị bóng râm của tên đại ma vương này bao phủ một lần nữa.

Vu Khải Vinh!

Ngươi hại chết lão tử rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.