Ngũ Hành Thiên

Chương 108: Tân Mộ Giao tằm tơ



Khói mù với đủ mọi màu sắc, tựa như một con mãng xà dương nanh múa vuốt phun kịch độc lên trời.

Phía dưới công xưởng đã sớm bị san thành bình địa, khắp nơi đều chỉ thấy tro tàn và khói mù, có thể thấy vụ nổ vừa rồi mãnh liệt cỡ nào.

Cả người Ngải Huy đều là băng vải bò ra khỏi phế tích, tuy rằng nhìn qua khói xông lửa đốt, vô cùng chật vật, thế nhưng hắn không có bị thương.

Minh Tú nhìn thấy Ngải Huy bình yên vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào lúc này, Hàn Ngọc Cầm cũng nghe thấy động tĩnh nên lập tức xông tới đây, đến lúc nhìn thấy Ngải Huy hoàn hảo không tổn hao gì, vẻ lo lắng trong mắt biến mất, ngay sau đó, mặt bà ta hiện lên vẻ đắc ý, đứng bên cạnh Ngải Huy, cười lạnh nói: "Tiểu Ngải Huy, vụ này sư phụ của ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi! Có biết rõ cái công xưởng này bao nhiêu tiền không? Sư nương phải bỏ phí ra tròn tám trăm vạn a! Giấy tờ vẫn còn ở kia, tiểu Ngải Huy, trông có vẻ ngươi sẽ phải làm công cho sư nương rất nhiều năm đi!"

Minh Tú do dự một chút, ngập ngừng nói: "Sư phụ."

"Ah, Minh Tú cũng tới rồi." Hàn Ngọc Cầm nhìn thấy Minh Tú, tâm tình rất tốt: "Này, sư đệ của ngươi hủy hoại công xưởng, nhớ ghi rõ giấy tờ cho hắn. Còn cả tài liệu hắn tiêu hao để tu luyện lúc trước nữa, khi nào trả hết nợ hãy thả hắn trở về. Tiểu Ngải Huy, trước tiên cùng theo Minh Tú sư tỷ học Song Lưu dệt pháp cho thật tốt đi."

"Sư phụ, cái này..." Minh Tú cố gắng kiên trì: "Sư đệ hẳn là có thể trả hết nợ."

Hàn Ngọc Cầm sửng sốt một chút: "Sao hắn có thể trả hết được nợ?"

Minh Tú giao lên một sợi Mộ Giao tằm tơ Ngải Huy vừa mới sản xuất ra: "Sư phụ, người xem cái này đi."

"Sao ngắn vậy? Thế nào mà tiểu Ngải Huy càng ngày càng thụt lùi đây?" Hàn Ngọc Cầm nhíu mày, trong nháy mắt Mộ Giao tằm tơ vào tay, bà ta liền đột nhiên mở to hai mắt: "Ồ, không đúng, tại sao Mộ giao tằm tơ lại có thể như vậy?"

Sợi Mộ Giao tằm tơ nhỏ như sợi tóc trên tay bà ta tựa như một sợi dây thép, vừa cứng vừa dẻo. Thân là thêu đại sư nên trình độ mẫn cảm đối với tài liệu của Hàn Ngọc Cầm hơn xa Minh Tú.

Rót một tia nguyên lực vào trong đó, Mộ Giao tằm tơ lập tức lóe lên ngân quang, khí tức sắc nhọn bức thẳng lên mi.

"Tại sao có thể như vậy?" Hàn Ngọc Cầm thì thào tự nói, Mộ Giao tằm tơ qua tay bà ta đếm không hết, nhưng mà chưa từng gặp Mộ Giao tằm tơ kỳ lạ như thế.

Lúc này, Ngải Huy mới bò ra khỏi phế tích một cách chật vật. Dáng vẻ hắn vô cùng thê thảm, ngoại trừ một thân băng vải y nguyên tuyết trắng ra, còn những nơi khác hoặc là bụi hoặc là khói.

"Cái gì mà như vậy?"

Ngải Huy vừa đi tới, vừa cắn răng. Tuy rằng không bị thương, nhưng mà hắn vẫn bị nồi lớn đập trúng, toàn thân đau nhức.

Hàn Ngọc Cầm ngẩng phắt đầu: "Ngươi làm như thế nào?"

Ngải Huy ngơ ngơ ngác ngác.

Minh Tú thấy thế, giải thích: "Sư đệ, ý của sư phụ là hỏi ngươi làm như thế nào để cải biến tính chất của Mộ Giao tằm tơ?"

"Ta cải biến tính chất của Mộ Giao tằm tơ à?" Mặt Ngải Huy đầy mờ mịt: "Ta cải biến tính chất gì của nó?"

Hàn Ngọc Cầm vừa nhìn bộ dạng này của hắn, liền biết hắn nhất định là mù mờ nên dò hỏi tỉ mỉ Ngải Huy vận chuyển Nguyên lực như thế nào. Kinh nghiệm bà ta phong phú, rất nhanh đã biết rõ ràng nguyên nhân. Vốn kim nguyên lực của Ngải Huy phi thường tinh thuần và sắc nhọn. Hơn nữa những Kim nguyên lực này dùng phương thức hình xoắn ốc rót vào Mộ Giao tằm tơ, thế nên đặc tính sắc nhọn được tăng mạnh thêm một bước. Một phần Ngải Huy đẩy nhanh tốc độ rót Kim nguyên lực, làm cho phẩm chất của Mộ Giao tằm tơ càng thêm cứng rắn, không ngờ đến Mộ Giao tằm tơ còn có đặc tính như vậy.

Bà ta nhịn không được nhìn thoáng qua mặt Ngải Huy đang tràn đầy ngơ ngác, đệ tử này của lão nhân thật sự là một tiểu tử không ngừng đem kinh hỉ tới cho người khác.

Mộ Giao tằm tơ được phát hiện sử dụng đã rất nhiều năm lịch sử, mấy loại Mộ Giao tằm tơ hiện nay cũng khá lâu năm, bây giờ lại sắp gia tăng một loại mới.

Tuy rằng lịch sử Ngũ Hành Thiên còn rất ngắn, nguyên lực phát triển còn lâu mới đến bình cảnh, mỗi ngày đang không ngừng xuất hiện tầng tầng lớp lớp sự vật mới, nhưng mà đối với một vị học viên Cảm Ứng tràng mà nói thì điều này vẫn xem là thành tựu rất giỏi.

Đối với tài liệu, Hàn Ngọc Cầm tạo nghệ thâm hậu hơn nhiều, bà ta vừa nhìn là có thể nhận ra được giá trị ẩn chứa trong loại Mộ Giao tằm tơ hoàn toàn mới này.

Truy đuổi với tài liệu mới, là bầu không khí tại toàn bộ Ngũ Hành Thiên. Đối với một loại tài liệu hoàn toàn mới, hay là chủng loại mới thường thường đại biểu cho tài phú kinh người. Nếu như ai có thể đào tạo ra thực vật thần kỳ như Huyễn Ảnh đậu thì tuyệt đối sẽ phất nhanh sau một đêm.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều mộc tu hứng thú với việc đào tạo ra chủng loại mới như vậy.

Nghĩ đến tính toán của mình thất bại, tâm tình Hàn Ngọc Cầm lập tức trở nên không tốt, hung hăng trừng Ngải Huy một cái, rồi quay đầu đi luôn.

"Sư nương đây là..." Mặt mũi Ngải Huy đầy mờ mịt nhìn Minh Tú sư tỷ.

Minh Tú biết rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng mà không tiện nói rõ, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý chưởng quỹ nhìn qua bên này, liền cao giọng gọi: "Lý chưởng quỹ, mời lại đây một chút."

Lý chưởng quỹ đã tới đây từ sớm, nhưng mà nhìn thấy Hàn Ngọc Cầm đại sư bên này nên không dám tiến lên. Ông ta lo lắng chuyện của mình có bị gạt đi hay không, lúc này nghe thấy Minh Tú gọi nên vội vàng chạy lại: "Minh Tú cô nương!"

Minh Tú giới thiệu với Lý chưởng quỹ: "Vị này chính là sư đệ của ta, Ngải Huy. Sư đệ, vị này chính là Lý chưởng quỹ."

Trong lòng Ngải Huy khó hiểu, nhưng vẫn chào hỏi với Lý chưởng quỹ.

Minh Tú giải thích với Ngải Huy: “Lý chưởng quỹ phát hiện ra một tác dụng tuyệt hảo với Mộ Giao tằm tơ của sư đệ, nó có thể dùng để chế tác mũi tên, về sau sư đệ phụ trách cung cấp Mộ Giao tằm tơ cho Lý chưởng quỹ, phẩm chất giống như Mộ Giao tằm tơ vừa tồi là được, đệ được chia ba thành lợi nhuận trong việc buôn bán này. Sư đệ thấy thế nào?"

Lý chưởng quỹ biết rõ vị này mới là chính chủ, tuy rằng đối phương còn rất trẻ tuổi, nhưng là sư đệ của Minh Tú cô nương thì đương nhiên không thể cho rằng thực lực hắn như người bình thường. Mặt ông ta nhìn Ngải Huy với vẻ nồng nhiệt, mặc dù để ba thành lợi nhuận chảy ra ngoài, nhưng mà có thể được cung ứng ổn định thì mình có thể không ngừng chế tạo mũi tên. Mà mũi tên là vật phẩm tiêu hao, vậy sẽ được bao nhiêu tiền?

"Mộ Giao tằm tơ?" Ngải Huy lắc đầu: "Sư tỷ, có khả năng gần đây ta sẽ không rút ra Mộ Giao tằm tơ rồi."

Sắc mặt Lý chưởng quỹ trắng nhợt.

Minh Tú cũng sửng sốt: "Vì sao?"

Ngải Huy bình thản, giơ hai tay bàn tay lên, mặt đầy đắc ý.

Ánh mắt Minh Tú thoáng cái bị hấp dẫn, một lát sau, lộ ra vẻ mặt kinh sợ: "Sư đệ khai thủ cung rồi sao?"

"Ha ha, Đúng vậy!" Ngải Huy cảm thấy hài lòng đến cực điểm.

"Tả thủ cung, hữu thủ cung?" Minh Tú vội vàng hỏi, nàng đã thoát khỏi khiếp sợ, bình tĩnh lại. So với Song Lưu dệt pháp và Mộ Giao tằm tơ lúc trước thì việc mở ra thủ cung làm nàng chấn động nhỏ hơn nhiều. Với suy nghĩ của nàng thì thiên tài như sư đệ, mở ra cái thủ cung còn không phải là chuyện đơn giản sao? Khi nàng còn rất nhỏ tuổi đã mở ra thủ cung, bây giờ cũng nhớ không rõ lắm.

Lý chưởng quỹ ở bên cạnh cũng vô cùng nôn nóng, mở ra cái thủ cung thôi mà, cần phải kích động như vậy sao? Chúng ta có thể đàm luận buôn bán trước hay không?

"Hai tay! Tả Hữu thủ cung đồng thời mở." Ngải Huy bình thản.

"Không tệ không tệ." Mặt Minh Tú tràn đầy tán thưởng, chợt chuyển đề tài: "Thế nhưng sư đệ ngươi thật sự không muốn làm vụ buôn bán này sao? Sư đệ đúng là phóng khoáng, nhiều tiền như vậy vẫn có thể làm như không thấy, quả nhiên không phải người bình thường nha!"

Ngải Huy nghe được câu này, lỗ tai thoáng cái dựng thẳng lên: "Bao nhiêu tiền?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.