Ngũ Hành Thiên

Chương 202: Nghiêm Hải ngã ngựa



Dịch giả: gaygioxuong

Nghiêm Hải bước đi trong bóng tối, cạnh sườn lúc nào cũng ngâm ngẩm đau.

Cú va chạm lúc ban ngày suýt nữa khiến toàn cơ thể y nát nhừ, xương gãy đến vài cái. Nếu như không nhờ có năng lực khôi phục rất mạnh, hiện giờ y chỉ có thể nằm bất động trên giường.

Huyết linh lực của y còn rất nông cạn, nhưng năng lực khôi phục của cơ thể đã vượt xa người bình thường. Nghĩ đến những công pháp thần kỳ của tổ chức, trong lòng y khát khao đến cháy bỏng. Chỉ cần lập đủ công lao là y có thể đạt được những công pháp thần kỳ đó.

Viên tinh thể máu kia, y thề nhất định phải đạt được.

Đêm nay là cơ hội sau cùng, ngày mai còn có nhiệm vụ, ai cũng phải tham gia chiến đấu, y cũng không ngoại lệ. Huống chi, vỏ bọc thân thế vẫn còn tác dụng đối với y.

Đi tới đầu ngõ đạo tràng Binh Phong, y không vội đi vào. Biến cố ban ngày khiến y hiểu ra, mình không thể phạm phải bất cứ sai lầm dù là nhỏ nhất nào. Năng lực của Đội Viện Giáp số 1 mạnh hơn so với y đã nghĩ. Mấy người Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn, không có người nào y có thể chiến thắng được.

Cái Y cần chỉ là tinh thể máu, không phải là chiến đấu.

Có rất nhiều biện pháp để lấy được tinh thể máu, hà tất phải chiến đấu.

Y lấy ra một lá cờ nhỏ. Cán cờ bằng xương đã gãy mất một đoạn, lá cờ vô cùng rách nát. Trên lá cờ vẽ một con quỷ bằng chu sa. Vật này y tình cờ có được. Lúc tu luyện, y sinh lòng cảm ứng với nó. Lúc đầu, y chẳng biết nó là cái gì. Về sau, sau khi nghiên cứu rất nhiều tư liệu, đồng thời dò hỏi rất nhiều bằng hữu rất có kinh nghiệm về pháp bảo hư hại, y mới biết được, lá cờ này hóa ra là một lá Chiêu Hồn Phiên.

Chiêu Hồn Phiên là pháp bảo thường thấy nhất của môn phái Huyết luyện trong thời đại tu chân. Bình thường nó được dùng để tu luyện các loại âm hồn, huyết sát .

Nó có thể sinh ra liên hệ nào đó với Huyết linh lực trong cơ thể y.

Trải qua năm tháng khắc nghiệt của thời gian, Chiêu Hồn Phiên đã vô cùng rách nát. Nhưng đối với riêng Nghiêm Hải, nó vẫn là một bảo vật vô cùng quý báu. Thông qua chuyện này, y mới biết pháp bảo hư hại còn sót lại từ thời đại tu chân trước đây có tác dụng với mình. Về sau, y nhiệt tình như lửa đi khắp nơi thu mua pháp bảo hư hại, nhưng không tìm ra vật nào mình có thể sử dụng nữa.

Y lấy ra một thanh đao nhỏ, cắt vào vết thương nhìn mà thấy giật mình trên cánh tay mình.

Máu tươi liên tục nhỏ giọt lên mặt Chiêu Hồn Phiên. Vừa chạm vào mặt Chiêu Hồn Phiên, giọt máu lập tức biến mất không còn dấu vết, đồng thời con quỷ sứ vẽ bằng chu sa trên mặt lá cờ trở nên đỏ tươi đầy cám dỗ dục vọng hơn.

Máu tươi không ngừng chảy ra, sắc mặt Nghiêm Hải hơi tái đi.

Chiêu Hồn Phiên đột nhiên tỏa ra một đám sương mù đỏ như máu, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của một con quỷ sứ.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Hải hiện lên nét vui mừng, y khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Thân hình con quỷ sứ nhạt dần đi, cuối cùng tan biến.

Đây mới là con bài chưa lật đáng giá nhất của y, cũng là cơ sở mang lại lòng tin cho y đêm nay. Con quỷ sứ có thể ẩn thân, dùng để trộm đồ thì vô cùng thích hợp. Nếu như có thể ăn trộm được tinh thể máu, cái giá một chút máu tươi đó hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Tầm nhìn của con quỷ sứ là màu xám, lạnh lẽo tĩnh mịch. Đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Hải khống chế con quỷ, cho nên động tác rất thành thạo. Con quỷ lặng lẽ bay lơ lửng vào sâu trong ngõ hẻm, bay qua tường vây của đạo tràng Binh Phong, không làm cho bất cứ người nào chú ý.

Bay qua tường vây, Nghiêm Hải phát hiện ra mọi người đang quây thành một vòng tròn, Ngải Huy đứng ở giữa. Bởi vì nhìn từ trên cao xuống, y trông thấy rất rõ ràng.

Trong lòng y sinh ra cảm giác kỳ quái, những đứa ranh con này đang làm gì thế?

Đảo mắt nhìn xung quanh, y không thấy tinh thể máu đâu cả. Đối với con quỷ, có thể nói tinh thể máu là vật bổ dưỡng, giống như ngọn lửa trong bóng tối, rất dễ nhìn thấy.

Nhưng đúng vào lúc này, một làn sóng dao động dữ dội đột nhiên bùng phát từ người Ngải Huy ra.

Không tốt! Lẽ nào bị phát hiện rồi?

Tim Nghiêm Hải đập thình thịch, y cố lấy lại bình tĩnh. Không thể nào, con quỷ được gọi từ Chiêu Hồn Phiên ra, hoàn toàn không có bất cứ dao động Nguyên lực nào cả, dù cho là Viện trưởng của Tùng Gian Viện cũng không có khả năng phát hiện ra mới đúng.

Có lẽ là định thử chiêu hay đại loại như thế.

Nghiêm Hải bình tĩnh lại phần nào. Cả ngày hôm nay, từ đầu tới cuối Ngải Huy không hề ra tay, y rất hiếu kỳ năng lực chân chính của Ngải Huy là như thế nào.

Ngải Huy rất hưng phấn.

Hắn không ngờ tinh thể máu lại có thể kích hoạt được Hải Bảo trên Long Tích Hỏa, về sau sẽ không thể gọi nó là rác của biển nữa rồi. Một khi tinh thể máu có thể kích phát một số pháp bảo, giá cả những pháp bảo hư hại trước đây bị vứt xuống Ngân Vụ Hải như rác rưởi, sẽ tăng lên chóng mặt. Giá của Hải Bảo cũng sẽ tăng vọt.

Đáng tiếc, mình không có tiền vốn để làm ăn. Hay là thế này, mở lời với mấy người sư nương, có lẽ Phường thêu có thể kiếm được thêm một khoản cũng không biết chừng. Nhưng ngay sau đó, hắn không nhịn được phì cười. Có còn sống rời khỏi nơi đây hay không còn chưa biết, nghĩ gì đến chuyện kiếm tiền.

Thực tế nhất là tăng cường phẩm chất của Long Tích Hỏa. Uy lực của nó cao thêm một phần, mình có thêm một phần hi vọng sống sót. Hơn nữa, có thể thấy được, Long Tích Hỏa còn lâu mới có thể đạt tới điểm mạnh nhất. Điều này cũng ý nghĩa là chỉ cần có thêm nhiều Huyết tinh, uy lực của Long Tích Hỏa còn có thể tiếp tục tăng lên.

Ngải Huy ổn định lại tinh thần.

Hắn đã tương đối thuần thục Huyền Nguyệt, trắc trở nhất là khi dùng Bắc Đẩu để vận chuyển.

Trong cơ thể, bảy cung đồng thời chấn động, bảy luồng Nguyên lực đồng thời tuôn ra. Ngải Huy đang chuẩn bị kết hợp dòng chảy của chúng thành một.

Nhưng đúng lúc này, không hề có dấu hiệu báo trước, kiếm thai ở mi tâm đột nhiên chấn động.

Một cảm giác khó miêu tả bằng lời, lan tỏa khắp toàn thân Ngải Huy. Lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ đầu đến ngón chân. Vui sướng lẫn kích động biến mất sạch sẽ, Ngải Huy chìm đắm trong trạng thái lạnh lẽo tĩnh mịch trước nay chưa từng có. Ngay cả Long Tích Hỏa trên tay cũng lạnh lẽo như băng giá, nhưng lại có cảm giác nó giống như một bộ phận trên thân thể.

Ngải Huy chợt có linh cảm, quay đầu nhìn lên phía trên tường vây.

Rõ ràng trên đó chẳng có cái gì. Hắn chợt "Nhìn" thấy một đám sương mù ở chỗ đó.

Hắn không biết đó là cái gì, nhưng có thể cảm nhận được thái độ thù địch của nó.

Nguyên lực trong cơ thể vận chuyển trôi chảy tự nhiên hơn nhiều. Trước đây, Ngải Huy cần phải phân tâm khống chế, nhưng đến giờ chúng tự động vận chuyển một cách trôi chảy.

Long Tích Hỏa vẽ ra một quỹ tích mê hồn trên không trung. Lúc này, trong cái nhìn của mấy người Sư Tuyết Mạn, Ngải Huy dường như đã biến thành một người khác.

Hắn chỉ vung vẩy kiếm, nhưng mỗi một động tác đều mềm mại không chút gượng ép và tràn đầy mỹ cảm, mang phong thái thong dong tự nhiên.

Hai mắt sáng ngời, Sư Tuyết Mạn chợt nhớ tới lần đầu tiên mình nhìn trông thấy kiếm thuật của Ngải Huy. Lúc ấy, nàng chỉ có cảm giác tạm được mà thôi. Nhưng đến giờ, càng ngày Ngải Huy càng có phong phạm của một bậc cao thủ.

Tận mắt nhìn thấy Ngải Huy biến đổi từng chút từng chút một, mới có thể sâu sắc hiểu được, hắn đáng sợ tới nhường nào.

Người bị chấn động hơn cả là Đoan Mộc Hoàng Hôn. Mỗi khi gã đắc ý với tiến bộ của mình thì Ngải Huy sẽ ngay lập tức giáng cho gã một gậy. Gã cho rằng mình đã tiến bộ rất nhanh, nhưng Ngải Huy còn tiến bộ nhanh hơn.

Nhìn Ngải Huy toát ra khí thế mạnh mẽ, Đoan Mộc Hoàng Hôn không kìm được, siết chặt nắm đấm.

Ngươi đã phát triển đến tình trạng này rồi sao?

Thật sự là quá tốt! Quá kích thích!

Có đối thủ mạnh mẽ như ngươi vậy, là may mắn lớn nhất của Đoan Mộc Hoàng Hôn ta. Ta sẽ không để ngươi chờ ở phía trước quá lâu!

Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm giác máu toàn thân sôi trào, ý chí tranh đấu trước nay chưa từng có giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, kích thích thân thể gã khe khẽ run rẩy.

Đang giống như nhàn nhã dạo chơi, Ngải Huy chợt hành động.

Long Tích Hỏa trong tay vạch ra một đường vòng cung như trăng khuyết.

Vệt kiếm hình trăng khuyết chợt lóe rồi biến mất trong không trung, nhanh đến vô cùng.

Khi Ngải Huy nhìn về phía mình, tâm thần Nghiêm Hải lập tức chấn động, y thừa hiểu mình bị phát hiện rồi! Không còn kịp hiểu ra vì sao Ngải Huy có thể phát hiện ra mình, y đã quay người muốn chạy trốn.

Không đợi y kịp hành động, ánh sáng chói mắt lóe lên, nỗi sợ hãi chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần y. Con quỷ đã thoát ra khỏi tầm khống chế của y, nó quay phắt lại muốn chạy trốn. Y thừa hiểu, đó là nỗi sợ hãi theo bản năng của con quỷ, giống như trong vầng sáng kia có cái gì đó mà nó vô cùng sợ hãi.

Một vầng trăng khuyết cắt qua không gian bay tới.

Tốc độ cực nhanh, y chỉ kịp nhìn thấy một vầng sáng lóe lên rồi biến mất. Tiếp theo, y cảm thấy có thứ gì đó xuyên qua thân thể.

Ngay sau đó, cảm giác tê liệt lan ra khắp toàn thân y.

Y cúi đầu, nhìn thấy trên ngực mình có một lỗ thủng. Ở mép lỗ thủng, một đường viền sáng chói mắt, giống như ngọn lửa bén vào giấy, không ngừng lan rộng ra xung quanh.

Đó là. . . sét?

Nghiêm Hải ngơ ngác nhìn viền sáng chói mắt không ngừng lan rộng ra.

Đến giờ y đã biết được tại sao con quỷ lại sợ hãi đến thế. Vào thời đại tu chân, ma quỷ xác chết,... sợ nhất là sấm sét. Sấm sét được coi là một trong những lực lượng chí dương chí cương trong trời đất, là thiên địch của các loại ma quỷ.

Thế nhưng, vì sao lại có sét?

Ngũ Hành Thiên không có sét, chỉ có kim mộc thủy hỏa thổ. Nguyên tu duy nhất có dính dáng tới sét là Thủy tu. Mây mù của Thủy tu có thể sinh ra sét. Sét ngoài thiên nhiên đều được hình thành từ mây. Sét cuồng bạo, mang tính hủy diệt, đã được mọi người coi trọng từ lâu lắm rồi. Không biết có bao nhiêu Thủy tu đã thử chế ra sét. Nhưng cho tới tận bây giờ, sét do Thủy tu chế ra không có tác dụng trong chiến đấu.

Ở thế giới Tu chân, sấm sét khác hẳn. Chúng có một cái tên riêng, đó là Lôi cương. Lôi cương có rất nhiều chủng loại, Huyết luyện cũng có Lôi cương, ví dụ như Xích Huyết Thần Lôi,...

Nhưng thế giới tu chân biến mất từ lâu, hiện giờ mọi người đã không thể nào hình dung ra được, thứ được gọi là Lôi cương thực ra có hình dạng như thế nào.

Không đúng, không phải sét, mà là Lôi cương!

Không hiểu vì sao, ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Nghiêm Hải rồi bám rễ chặt ở trong đó.

Y nhìn chằm chằm vào Long Tích Hỏa đang ở trên tay Ngải Huy. Khi nhìn thấy tinh thể hình củ ấu trên thân kiếm, y mới chợt vỡ lẽ ra, đó là Hải bảo.

Thế nhưng, Ngải Huy làm thế nào kích hoạt được Hải bảo? Không phải là. . . dùng tinh thể máu đấy chứ?

Đau đớn khiến Nghiêm Hải tự động thoát ra khỏi cơ thể con quỷ. Những tia sét nhỏ xíu không ngừng ăn mòn thân thể con quỷ. Con quỷ giống như một tờ giấy bị lửa bén từng chút một rồi bị thiêu đốt hầu như không còn lại gì.

Nghiêm Hải mở bừng mắt, phun ra một búng máu, gương mặt trắng bệch hơn vài phần.

Chiêu Hồn Phiên trước mặt y, không có lửa mà tự cháy. Y còn chưa kịp dập lửa, Chiêu Hồn Phiên đã cháy thành tro tàn, ngay cả cái cán được chế tạo bằng xương cũng không ngoại lệ.

Nghiêm Hải thù hận nhìn vào sâu bên trong ngõ hẻm rồi quay người bỏ đi.

Đêm hôm nay thiệt hại nghiêm trọng, y đã mất đi bảo vật duy nhất, đã thế còn bị thương. Không thể mang ra so sánh với tổn thương do cú va chạm lúc ban ngày được, tổn thương về tâm thần không thể dễ dàng chữa khỏi.

Y giống như một con sói bị thương, biến mất trong bóng đêm.

Đạo tràng Binh Phong. Mọi người bừng bừng hưng phấn thảo luận về một kiếm vừa rồi của Ngải Huy, chói mắt đến dường nào.

Kiếm thai ở mi tâm Ngải Huy lại tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ say. Ngải Huy thoát ra khỏi trạng thái lạnh lùng đến vô cảm. Hắn đang cố nhớ lại vừa rồi mình "Nhìn" thấy cái gì? Vì sao kiếm thai lại phản ứng mạnh như vậy? Kiếm thai cũng cảm giác được nguy hiểm hay sao?

Trong lòng Ngải Huy chợt bất an. Đầu tiên hắn nghĩ đến Thần Huyết, nghĩ đến ông lão trong tù, lẽ nào Thần Huyết đã phát hiện ra mình?

Đó thực sự chẳng phải là việc tốt lành gì. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.