Ngũ Hành Thiên

Chương 226: Kiếm hoàn



Dịch giả: gaygioxuong

Biện pháp mà Ngải Huy nghĩ ra, mặc dù không tránh khỏi mạo hiểm nhưng lại không quá phức tạp.

Tuy rằng Nguyên lực trong cơ thể bị ảnh hưởng do chấn động lưu lại của Kiếm thai, biến thành Nguyên lực kiếm tương tự Kiếm ảnh, nhưng thứ Nguyên lực này lại không ở trong hình thái hoàn chỉnh.

Đối với loại Nguyên lực kiếm này, Ngải Huy chẳng xa lạ gì. Trước đây, Nguyên lực mà hắn tu luyện có tính chất giống hệt. Điểm khác nhau là ở chỗ, trước đây có Kiếm thai, với nhịp đập như trái tim, nó dẫn dắt những Nguyên lực kiếm này.

Trước Kiếm thai, những Nguyên lực kiếm này vô cùng ngoan ngoãn, có thể hoàn thành các hình thức vận chuyển tinh tế, hơn nữa, còn không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì tới thân thể hắn.

Đối với việc khống chế Nguyên lực, Ngải Huy rất ỷ lại vào Kiếm thai, nhất là mỗi khi bản thân rơi vào trạng thái Kiếm thai thì lại mạnh mẽ hơn nhiều. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã quen thói dùng trạng thái Kiếm thai để khống chế Nguyên lực.

Đến giờ, Kiếm thai đã vỡ nát, hắn không có cách nào khống chế những Nguyên lực kiếm nguy hiểm này, do đó tạo thành vấn đề lớn nhất mà bản thân đã từng gặp phải. Kiếm thai là chìa khóa khống chế Nguyên lực kiếm, bây giờ chìa khóa đã mất, trong khi Nguyên lực kiếm lại còn nhiều hơn rất nhiều.

Tái tạo lại một Kiếm thai, là một việc bất khả thi.

Phương pháp tu luyện Kiếm thai hắn có được chỉ là bản thiếu hụt. Lúc ấy, do may mắn, hắn đã gieo mầm Kiếm thai thành công. Đến giờ, hắn thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Xét theo chiều hướng tích cực, đây có lẽ chẳng phải là chuyện xấu. Kiếm thai có thể phát triển đến tình trạng đó đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi, việc sau này nên tu luyện như thế nào, hắn mù tịt chịu chết.

Kiếm thai nổ tung dẫn đến cảnh giới tăng lên chỉ trong một thời gian ngắn, đã mang lại cho Ngải Huy một trải nghiệm cả đời không quên.

Chấn động do Kiếm thai lưu lại, tuy rằng sẽ ảnh hưởng tới Nguyên lực, nhưng cuối cùng đã rất yếu ớt. Những Nguyên lực hệ Kim này có một phần thuộc tính của kiếm, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có một phần đó mà thôi.

Ý nghĩ của Ngải Huy là, nếu chúng nó đã biến thành Nguyên lực kiếm không hoàn chỉnh, vậy nếu như cải tạo chúng thành hoàn chỉnh thì sao?

Nếu muốn nói hiện giờ Ngải Huy có điểm nào mạnh hơn trước đây? Thì đó chính là kiến thức về kiếm.

Kiến thức về kiếm là một lĩnh vực rất rộng, bao gồm từ kiếm cho đến kiếm thuật, kiếm chiêu, vận chuyển Nguyên lực,... Xét theo mặt bằng đó, hiện trạng hiện giờ của Ngải Huy tương đương với trước khi có Kiếm thai.

Đương nhiên, Ngải Huy của bây giờ vẫn không thể làm được như lúc có Kiếm thai, có độ nhạy cảm đặc biệt và bản năng nhạy bén đối với tất cả những thứ liên quan tới kiếm. Đây chính là nguyên nhân hắn không có biện pháp gì với Nguyên lực kiếm vào thời điểm này.

Thế nhưng, nếu như những Nguyên lực kiếm này lớn hơn một chút? Giống hình thù một thanh kiếm hơn nữa? Hình thái càng hoàn chỉnh hơn thì sao?

Mình có khống chế được nhuần nhuyễn hơn một chút nào nữa hay không?

Cho nên, ngay cả Ngải Huy cũng cảm thấy biện pháp này rất mạo hiểm, bởi vì chưa từng có người làm như vậy.

Nguyên lực bên trong tám cung đều ở thể tinh túy, không có hình thái. Loại Nguyên lực này rất dễ khống chế. Hơn nữa, chúng không những không tạo ra thương tích ngầm cho thân thể, mà còn không ngừng thâm nhập vào trong máu thịt, giúp thân thể ngày càng trở nên mạnh mẽ. Rèn luyện máu thịt, nguyên lý chính là như vậy.

Trong khi đó, Nguyên lực biến hóa thành hình thái kiếm càng hoàn chỉnh bao nhiêu, vậy thì sẽ càng sắc nhọn, càng dễ dàng gây thương tổn cho bản thân bấy nhiêu. Ai mà chẳng muốn Nguyên lực chảy xuôi trong cơ thể êm ả như nước sông, mà không phải là sắc bén như đao kiếm.

Ngải Huy chỉ lo lắng duy nhất điều này, phương pháp này có làm tổn thương mình hay không?

Năm phủ tám cung chưa bao giờ là nơi kiên cố bền chắc, một khi cung phủ bị thương vậy thì không khác gì tàn phế.

Về phần Nguyên lực kiếm có hình thái tiếp cận hoàn chỉnh, vậy thì không thể thúc đẩy hoặc là rất khó khống chế. Nhưng trái lại, Ngải Huy lại cảm thấy vấn đề này không phải là không có cách giải quyết.

Chỉ cần cầm kiếm trên tay là hắn sẽ có biện pháp khống chế chúng. Đây là niềm tự tin lớn nhất của Ngải Huy vào thời điểm này.

Phương án này, trước đây người khác không hề nghĩ tới, cho nên không có ai có tác dụng tham khảo đối với hắn cả.

Ngải Huy chỉ do dự trong chốc lát rồi lập tức đưa ra quyết định.

Nếu như đổi lại là thời kỳ trước khi Huyết tai phát sinh, hắn nhất định sẽ không mạo hiểm như vậy. Hắn sẽ đến chỗ sư phụ và sư nương xin giúp đỡ, đến chỗ Viện trưởng xin giúp đỡ, hoặc là chờ đợi cao thủ có học thức uyên bác hơn chỉ điểm. Tất cả những phương pháp đó đều an toàn hơn hẳn so với hắn tự mình mạo hiểm.

Tu luyện chưa bao giờ là trò chơi dành cho trẻ con. Một khi thất bại, nhiều khả năng sẽ tạo thành tổn thất không thể cứu vãn, cung phủ bị thương, thân thể tàn tật, tính tình biến đổi hoàn toàn, thậm chí mất cả tính mạng cũng chẳng có gì là lạ.

Nếu có đủ thời gian, Ngải Huy nhất định sẽ không lao đầu vào vòng nguy hiểm lớn lao như vậy.

Nhưng vấn đề là hiện giờ hắn không có thời gian.

Hắn không phải đang sống trong một thành Tùng Gian trong thời kỳ yên tĩnh thanh bình, mà đang trong thời kỳ Huyết tai, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết. Nếu như không thể nhanh chóng khôi phục lại năng lực, cảnh ngộ của hắn sẽ cực kì bi đát.

Hiện giờ không phải là lúc hắn có thể nhàn nhã thong dong lục lọi tìm kiếm. Có lẽ chỉ một chớp mắt sau, một con Huyết thú sẽ nhào tới, hắn sẽ chết ngay tại chỗ.

Với kinh nghiệm trải qua ở Man Hoang, Ngải Huy đã thừa hiểu sự tàn khốc của cuộc đời. Lúc càng nguy hiểm, mỗi người càng phải thể hiện ra giá trị của mình. Chỉ có dựa vào lực lượng của chính mình để tìm đường sống, thì mới có thể sống sót.

Thú vương không còn lực lượng, sẽ nhanh chóng bị tộc quần xua đuổi.

Thú vương còn như thế, huống hồ là một kẻ bé xíu như mình?

Hắn thừa biết, Lâu Lan sẽ bảo vệ mình, Bàn Tử sẽ bảo vệ mình, Sư Tuyết Mạn sẽ bảo vệ mình. Thế nhưng, mọi người ai cũng khó mà tự bảo vệ cho bản thân, một con Huyết thú lợi hại một chút là có thể khiến cho bọn họ bị diệt toàn quân.

Vận mệnh chính là một ván bạc, người càng có nhiều thẻ đánh bạc thì càng có thể ung dung, càng có thể nhàn nhã. Đối với bọn họ, có thể nói phạm phải một sai lầm không ảnh hưởng tới toàn thể. Nhưng đối với người thiếu thẻ đánh bạc, lại không có thứ gì đáng giá, vậy thì ngoại trừ mang chính mình ra đặt cược thì không còn cách khác.

Rất may là Ngải Huy đã quen thuộc với sự quẫn bách không có gì đáng giá, bảo rằng đưa ra lựa chọn chẳng qua chỉ là tự đánh lừa chính mình.

Làm gì có lựa chọn để mà chọn.

Khi cuộc sống và vận mệnh đã như thế, vậy thì hãy chấp nhận đi, than khóc và kể khổ ngoại trừ khiến bản thân càng nhu nhược hơn thì không đánh đổi được bất cứ sự thương hại và trợ giúp nào. Cuộc đời là chiến trường, mỗi người đều phải nghênh đón rừng thương mưa tên, người sợ chết luôn luôn chết trước hết, người dũng cảm thì bò qua thi thể mà tiến tới.

Dù sao cũng đã tồi tệ hết mức rồi.

Ngải Huy tự an ủi mình. Tạm thời hắn nghĩ không ra phương án nào tốt hơn. Có lẽ sẽ xảy ra vấn đề hoặc là có di chứng nào đó, nhưng trước hết hãy cứ tìm cho mình một chút lực lượng để tự bảo vệ rồi tính sau.

Ngải Huy cảm giác, hiện giờ bản thân không mảnh vải che thân, phơi mình trong gió táp mưa sa, không có chút cảm giác an toàn nào cả.

Hắn không còn do dự nữa, kiếm chiêu trên tay bắt đầu biến hóa, Nguyên lực kiếm trong cơ thể cũng đồng thời bắt đầu vận chuyển. Dựa theo biện pháp tu luyện Nguyên lực trước đây, hắn dẫn Nguyên lực vào trong trường kiếm, sau đó lại dẫn chúng quay trở về cơ thể mình, gia nhập vào vòng vận chuyển Chu thiên.

Động tác trước đây có thể dễ dàng hoàn thành, bây giờ không có Kiếm thai, độ khó đột nhiên tăng vọt.

Quá trình không thể nào coi là thuận lợi, Ngải Huy cần phải không ngừng huy động trường kiếm, thông qua kiếm chiêu để dẫn dắt Nguyên lực kiếm trong cơ thể.

Tất cả tâm thần được Ngải Huy đặt vào việc vận chuyển Nguyên lực, hắn vô cùng chuyên chú. Kiếm chiêu gượng gạo xung đột, nhưng hắn dường như không hề nhận ra, vẫn tiếp tục cố chấp cưỡng ép đánh ra.

Nguyên lực kiếm nhỏ giọt chảy ngược từ trường kiếm trở về, chầm chậm vận chuyển theo Chu thiên dọc theo tám cung.

Sau một vòng Chu thiên hoàn chỉnh, Ngải Huy có thể cảm giác được, sự sắc bén của Nguyên lực kiếm trong cơ thể đã tăng lên rất nhỏ. Tuy rằng mức độ tăng không đáng kể, nhưng lại là sự cổ vũ rất lớn đối với Ngải Huy, bởi điều đó rất khớp với suy nghĩ của hắn.

Nguyên lực kiếm trong cơ thể thực sự quá nhiều, số lượng tham gia vào vòng vận chuyển Chu thiên chỉ là bộ phận nhỏ không đáng kể trong số đó.

Nhưng đối với Ngải Huy, không thể nghi ngờ gì đây là một sự khởi đầu tốt.

Khi đến vòng Chu thiên thứ chín, cuối cùng Ngải Huy đã cảm nhận được những Nguyên lực kiếm này đã biến đổi rất lớn. Chúng trở nên linh hoạt trôi chảy, trường kiếm trên tay Ngải Huy giống như nam châm, có lực hấp dẫn khó giải thích đối với chúng.

Ngải Huy phát hiện ra, những Nguyên lực kiếm đã sắc bén hơn nhiều đó, rất dễ khống chế. Chỉ cần Ngải Huy vừa có ý nghĩ, chúng sẽ lập tức vận chuyển, tốc độ nhanh hơn nhiều so với Nguyên lực của hắn trước đây.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã phát hiện ra một vấn đề, những Nguyên lực kiếm này quá nhỏ, nên số lượng bản thân cần phải đồng thời khống chế thực sự quá nhiều, điều này tạo ra gánh nặng rất lớn cho tinh thần.

Hay là mình cần phải kết hợp chúng lại thành Nguyên lực kiếm lớn hơn một chút? Như vậy thì có thể giảm bớt số lượng của chúng?

Đã không còn gì để mất, Ngải Huy nghĩ đến là làm ngay.

Nguyên lực kiếm nhỏ như lông trâu không ngừng tập trung lại, dung hợp, hình thành Nguyên lực kiếm to bản hơn. Nhìn lướt qua, Nguyên lực kiếm này giống như một thanh kiếm thực sự. Chúng được Ngải Huy mô phỏng theo đúng khuôn đúc của đoản kiếm trong hộp kiếm bằng đồng xanh, khiến chúng có vẻ linh động khác thường.

Hộp kiếm bằng đồng xanh đã bị hủy hoại trong trận chiến trên đường phố.

Ngải Huy không dám lơ là một chút nào. Nguyên lực kiếm càng mạnh mẽ, có nghĩa là càng nguy hiểm. Nếu bây giờ đột ngột dừng lại, Ngải Huy không biết liệu trong cơ thể mình có lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng nhầy nhụa hay không?

Một lần nữa xuất hiện vấn đề, làm thế nào mới có thể chứa đựng Nguyên lực kiếm lại trong tám cung?

Tinh thần tập trung cao độ, Ngải Huy không kịp ca thán, chỉ vắt óc nghĩ biện pháp. Thử mấy loại biện pháp mà vẫn không có quá nhiều hiệu quả, Nguyên lực kiếm linh hoạt khác thường, đặc biệt mẫn cảm với kiếm. Chỉ cần trường kiếm trên tay Ngải Huy làm ra một động tác rất nhỏ, nó lập tức chạy đánh vèo phải đến cả nửa vòng trong cơ thể Ngải Huy.

Ngải Huy dùng kiếm để khống chế Nguyên lực kiếm trong cơ thể, kém xa so với khi dùng Kiếm thai.

Tám cung trống không, hoàn toàn không lưu giữ được Nguyên lực kiếm.

Bỗng nhiên Ngải Huy nghĩ đến Kiếm hoàn mà sư phụ đã tặng.

Hai chiêu Huyền Nguyệt và Lạc Trần đều xuất phát từ vật này.

Ngải Huy đã đọc rất nhiều kiếm điển, coi như có một chút kiến thức về Kiếm hoàn.

Kiếm hoàn đầu tiên sinh ra khi người tu chân cuốn nhuyễn kiếm vừa dài nhỏ vừa mỏng như cánh ve thành vòng tròn, to bằng viên sáp, có thể cất giấu trên người hoặc trong cơ thể, khó bị phát hiện, cho nên mới được gọi là Kiếm hoàn.

Những Nguyên lực kiếm này không dễ khống chế như thế, có thể luyện chúng thành Kiếm hoàn hay không?

Thời điểm này Ngải Huy đã không còn nghĩ ngợi gì nữa, tiếp tục thử nghiệm.

Kiếm thuật xuống dốc đã nhiều năm, rất nhiều người, ngay cả từ Kiếm hoàn cũng chưa từng nghe thấy, chứ chưa cần phải nói đến chế tạo ra Kiếm hoàn, hơn nữa còn là chế Nguyên lực của mình thành Kiếm hoàn.

Tất cả đều cần Ngải Huy tự mình tìm tòi. Hắn chỉ có thể tìm kiếm phương pháp tu luyện Kiếm hoàn trong những kiếm điển mà mình đã từng đọc, chiếu theo đó để tu luyện thì khẳng định là không thành công, nhưng có thể dùng để tham khảo.

Khi thành công cuốn một Nguyên lực kiếm thành Kiếm hoàn, hắn nhanh chóng phát hiện ra, Kiếm hoàn quá nhỏ, vô cùng nhẹ, không dễ khống chế. Hơn nữa, Kiếm hoàn chỉ do một Nguyên lực kiếm tạo thành, rất không ổn định.

Kiến thức về kiếm của Ngải Huy quả thực đã thâm sâu hơn trước rất nhiều. Không lâu sau, hắn đã tìm ra nguyên nhân.

Hắn không hề nóng giận, lại bắt đầu lại từ đầu.

Lại tiếp tục tu luyện Nguyên lực kiếm để nó dày dặn hơn trước, đồng thời tu luyện ra số lượng nhiều hơn.

Sau đó hắn khống chế những Nguyên lực kiếm đó, đồng loạt tập trung vào một điểm. Giống như một vòng xoáy, những Nguyên lực kiếm đó xoáy tròn với tốc độ cao, co rút lại, dần dần hình thành nên một Kiếm hoàn tròn trịa.

Kiếm hoàn lặng lẽ lơ lửng trong cung tay trái của Ngải Huy, tự mình quay tròn.

Cung tay trái trống không, Kiếm hoàn nhỏ đến mức đáng thương, nhưng khóe miệng Ngải Huy lại vô thức nhếch lên thành một nụ cười.

Hắn cảm giác mình đã tìm ra phương pháp chính xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.