Ngũ Hành Thiên

Chương 236: Chạy nhanh



Dịch giả: nhatchimai0000

Ý nghĩ đột nhiên toát ra làm Ngải Huy hưng phấn rừng rực.

Long Tích Hỏa bị hủy, hắn đau lòng mãi, hắn dùng Long Tích Hỏa rất thuận tay. Điểm rất đáng được khen ngợi của Long Tích Hỏa là sự kiên cố.

Hiện tại hắn trở thành cuồng ma ăn kiếm, ngoại trừ việc hắn khó mà khống chế nguyên lực ra, phẩm chất những thanh kiếm này không đủ cao, không thể chịu đựng nguyên lực cuồng bạo là nguyên nhân trọng yếu.

Kiếm tu suy sụp đã lâu, người tu luyện kiếm tu ít thảm, thị trường nhỏ bé, các công tượng tự nhiên không muốn tốn hao sức lực chế tạo. Phầm chất Long Tích Hỏa không tệ nhưng mãi không bán được cũng đã phản ánh sự suy sụp của kiếm tu.

Bội kiếm của mọi người đa số đề làm trang sức, đa số đều là trường kiếm tiêu chuẩn, tài liệu phổ thông, không thể chịu đựng nguyên lực quá mạnh mẽ.

Ngải Huy có thể nói là bối rối khi đối mặt với việc không có kiếm.

Long Tích Hỏa bị hủy nhưng bảy viên Hải bảo hẵng còn. Ở trận chiến giữa đường cái, Long Tích Hỏa bị tia điện tác động nên bây giờ bên trong bảy viên hải bảo tràn ngập lôi điện cuồng bạo. Lúc trước Ngải Huy đã từng nghĩ dùng Hải bào chế tạo lại một thanh kiếm tốt, nhưng chiến trường hung hiểm vẫn chưa có thời giờ để chế tạo kiếm?

Cái xương sống huyết xà trên tay này lại khá là thuận tay.

Vung múa một lát, Ngải Huy đã đại khái hiểu rõ đặc tính của nó. Đối với người bình thường, xương sống huyết xà xoay chuyển linh hoạt cực khó khống chế, nhưng đối với cao thủ kiếm thuật như Ngải Huy thì đây không phải là vấn đề lớn, hắn nhanh chóng điều khiển tự nhiên.

Chính là một thanh nhuyễn kiếm a!

Một khi khắc phục được vấn đề khó khống chế, vấn đề liền chuyển thành ưu thế, kiếm chiêu biến hóa trở nên càng thêm quỷ dị khó dò. Những biến hóa phức tạp kia ở trong mắt thường nhân chẳng qua chỉ là biến hóa hơn mà thôi, nhưng trong tay cao thủ kiếm thuật có thể biến điều đó thành sát cơ chí mạng.

"Ngải Huy là định dùng nó như trường kiếm sao?" Lâu Lan hiếu kỳ hỏi.

"Được lắm, Lâu Lan không cảm thấy nó rất thích hợp dùng làm kiếm sao?" Ngải Huy hỏi.

Hắn yêu thích không nỡ buông tay, không ngừng múa may, xương sống huyết xà căng ra thẳng tắp, đâm vào không trung rung động xuy xuy, trên vách tường đối diện tức thì xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ sâu không thấy đáy.

"Đúng là rất thích hợp." Con mắt Lâu Lan sáng lên, một lát sau nói: "Loại tài liệu này Lâu Lan chưa từng gặp, Ngải Huy cho Lâu Lan một mẩu nhỏ để Lâu Lan phân tích, có thể trợ giúp Ngải Huy chế nó thành một thanh kiếm."

Ngải Huy vui mừng khó giải thích: "Lâu Lan biết chế tạo kiếm?"

"Không tinh thông lắm đâu." Lâu Lan có chút xấu hổ: "Lâu Lan chỉ xem qua 《 danh kiếm chế tạo toàn tập 》, 《 binh khí giải tỏa kết cấu 》, 《 binh khí nguyên lực tổng luận 》, 《 hoang thú và thảo binh 》, 《 Ngũ Hành Thiên lịch đại thiên binh tổng lục 》..."

Ngải Huy trợn mắt há mồm nghe Lâu Lan báo một chuỗi dài tên sách.

Năm phút trôi qua, Lâu Lan mới dừng lại, vẫn còn có chút xấu hổ nhưng rất nghiêm túc nói: "Tuy rằng trình độ của Lâu Lan rất có hạn, nhưng Lâu Lan nhất định sẽ nỗ lực trợ giúp Ngải Huy!"

Trình độ có hạn...

Nghe nửa câu đầu Ngải Huy cảm thấy rất vô lực, nghe đến nửa câu sau lại cực kỳ cảm động: "Cảm tạ Lâu Lan! Trình độ Lâu Lan rất cao! Lợi hại nhất!"

"Thật sao?" Lâu Lan mở to hai mắt.

"Đương nhiên!" Ngải Huy trả lời như đinh đóng cột.

Lâu Lan hoan hô một tiếng, sau đó cuồng sa đại phát... Ngải Huy liền khắc sâu hiểu biết cái gì gọi là cuồng ma quét dọn chiến trường.

Ngải Huy thắng lợi trở về, Huyết tinh đương nhiên phải giao ra, dù sao đây là chiến quả của mọi người. Nhưng Ngải Huy phát huy tác dụng rất then chốt, hắn nhận phần của mình, năm viên Huyết tinh.

Sư Tuyết Mạn cống hiến không ít, bởi vậy được chia Huyết tinh chỉ ít hơn Ngải Huy hai viên, là ba viên. Sư Tuyết Mạn phấn đấu quên mình cuốn lấy Huyết vượn, cũng là bộ phận không thể thiếu trong trận chiến này.

Chiến đấu liên tục cùng Huyết thú, mọi người cũng từ từ tìm ra quy luật. Chỉ có Huyết thú chín hoa văn và Huyết thú mạnh hơn mới có thể ngưng kết ra Huyết tinh. Huyết văn thú phổ thông và Huyết thú đê giai hơn chỉ ngưng kết ra Huyết keo hơi mềm.

Phàm là Nguyên tu tham chiến, đều được nhận chiến lợi phẩm của mình nên ai nấy đều vui vẻ ra mặt.

"Nếu như mỗi một trận chiến đấu đều được như hôm nay thì tốt!"

"Đừng có nằm mộng, có một lần đã kiếm ngon rồi."

"May mắn là, Tùng Gian thành chúng ta có Ngải Huy a "

...

Chiến lợi phẩm là chỗ tốt thực tế nhất, Huyết tinh có thể trợ giúp họ nhanh chóng tăng vọt thực lực. Thực lực đề cao thêm một phần, hi vọng sống sót lại lớn thêm một phần.

Ngải Huy được năm viên Huyết tinh phẩm chất đều cực kỳ tốt, trong đó viên tốt nhất hẳn phải là Huyết tinh của huyết xà, xương sống huyết xà cũng được thành chủ khen thưởng cho hắn.

Nhưng xương sống huyết xà cũng làm cho mọi người tặc lưỡi lấy làm kỳ, viện trưởng cảm thấy con huyết xà này có khả năng rất lớn đã lột xác tới cảnh giới tương tự con Huyết vượn ngày hôm nay.

Niềm vui sướng bởi chiến lợi phẩm nhanh chóng bị hòa tan.

Huyết thú chín hoa văn xuất hiện dị chủng mới.

Mọi người biết trận chiến kế tiếp sẽ kịch liệt hơn nhiều, nhanh chóng liền tản đi.

Thành chủ đã phái không ít Nguyên tu thổ hệ và mộc hệ tiến vào địa đạo, để xem có cách nào lấp kín hay không, nhưng hiện thực xem ra hi vọng khá xa vời.

Một đoàn người trở lại Binh Phong đạo trường, Ngải Huy phát hiện hứng thú của mọi người không cao lắm, sau khi hỏi lướt mới biết lại có ba học viên hi sinh. Bọn họ là nhóm học viên theo Sư Tuyết Mạn xông tới đầu tiên, tuy rằng mọi người đã không còn sợ hãi chiến đấu như lúc trước, nhưng khi nhìn thấy đồng bạn không ngừng hi sinh, tâm tình ai nấy đều vô cùng suy sụp.

Ai cũng không biết trận huyết tai này lúc nào mới kết thúc, tựa như chẳng ai biết đội chi viện trong truyền thuyết lúc nào mới đến được.

Huyết thú càng ngày càng mạnh, đồng bạn người nọ nối tiếp người kia ngã xuống, mọi người gánh chịu áp lực cũng càng ngày càng lớn.

Ngải Huy trầm mặc, hắn biết nhiều hơn nhưng không dám nói.

Nếu như mọi người biết Huyết tai ở toàn bộ Cảm Ứng tràng là một trường âm mưu, một âm mưu nhằm vào Ngũ Hành Thiên, hắn hoài nghi dũng khí sau cùng của mọi người đều sẽ tiêu tan.

Chi viện chậm chạp tới, cũng vẫn là hi vọng.

Sư Tuyết Mạn vừa trở lại Binh Phong đạo trường liền nhốt mình lại.

Ngải Huy cảm thấy có lẽ mình hẳn nên đến an ủi nàng? Nhưng hắn không biết phải an ủi thế nào.

—— không phải ngươi sai? Thương vong không thể tránh được? Lời vô dụng như vậy chẳng có bất cứ ý nghĩa gì vào lúc này.

Ngải Huy bỗng nhiên nhớ tới sư phụ sư nương.

Không biết bọn họ thế nào rồi?

Từ lúc Huyết tai, ngày ngày đều là chiến đấu. Ngày ngày đều khẩn trương đến nỗi không thở được, ngày ngày trôi qua đều giãy giụa chìm nổi trong sinh tử, có thể có thời khắc nghỉ ngơi thì cũng giống như đang trong thời khắc trước khi tắt thở, thêm một hơi thở kéo dài sự sống kia.

Hắn không quản nổi.

Nghĩ đến sư nương và sư tỷ Minh Tú, thực lực mạnh thế chắc chắn không có việc gì.

Ngải Huy luôn yên tâm về tình trạng sư phụ sư nương, trái lại cảm thấy bọn họ khẳng định sẽ lo lắng cho mình. Nhưng mà tại thời khắc này, không biết vì sao, hắn bỗng rất muốn tới thăm sư phụ sư nương.

Hắn ném một khúc xương rắn cho Lâu Lan, cất tiếng thăm hỏi mọi người một lượt rồi cất bước phóng tới phường thêu.

Hắn cho rằng mình đã nhìn quen sinh tử vô thường, hắn cho rằng mình đã lãnh hội sự tuyệt vọng sâu tối nhất, hắn cho rằng dù cho đối mặt tử vong mình cũng có thể thản nhiên cất lời hẹn gặp lại cái thế giới này.

Thế nhưng là đồng bạn bên cạnh từng người ngã xuống, từng sinh mệnh điêu linh, ngày mai sẽ có bộ dáng gì?

Hắn biết Huyết tai là âm mưu của Thần Huyết, nhưng vậy thì sao hả? Huyết thú không ngừng mạnh lên, mình có thể sống đến sau cùng không? Ừm, ngay cả chi viện chả biết thế nào, Ngải Huy thậm chí hoài nghi chi viện sở dĩ không đến được rất có khả năng đã gặp phải phục kích của Thần huyết.

Nếu như Huyết tai là một âm mưu, không thể có đạo lý không phục kích. Ngải Huy cảm thấy thứ mình có thể nghĩ đến, Thần Huyết sẽ không thể nghĩ không ra.

Không một ai biết, Ngải Huy thoạt nhìn thủy chung luôn bình tĩnh, chưa từng nổi giận nản lòng mà nội tâm còn tuyệt vọng hơn tất cả.

Hắn biết nhiều hơn mọi người.

Đôi khi, hoàn toàn không biết gì cả cũng không phải là chuyện xấu.

Ngải Huy cất chân cuồng chạy vào trong bóng đêm, trong lòng tựa như có thứ gì đó chặn lại, hắn muốn phát tiết nó ra. Hắn không biết làm thế nào mới có thể phát tiết ra, hắn chỉ biết cuồng chạy, dùng hết sức lực mà chạy.

Gió thổi qua khuôn mặt thiếu niên, cảnh vật hai bên nhanh chóng lướt về phía sau, hắn dốc hết sức chạy về phía phường thêu.

Hắn một hơi vọt tới cửa vào phường thêu, nỗi lòng tăm tối tiêu tán không ít, tâm tình cũng bình phục lại nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn thất kinh.

Cửa vào Phường thêu thủ vệ sâm nghiêm, khắp nơi là trạm gác.

Tuy rằng hắn đã nghĩ tới sư phụ sư nương sẽ được bảo hộ, nhưng bảo hộ sâm nghiêm như trước mắt lại khiến hắn cảm nhận thấy vẻ bất an. Hiện tại nhân thủ Tùng Gian thành căng thẳng cỡ nào, thành chủ phủ còn an bài nhiều nhân thủ như vậy tại phường thêu, thực quá không bình thường!

Đột nhiên có người vọt tới cửa vào phường thêu khiến Nguyên tu thủ vệ giật nảy mình.

Khi thấy rõ mặt người tới bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ tại Tùng Gian thành thanh thế Ngải Huy như mặt trời ban trưa, không ai không nhận ra.

"Ngải Huy, trận hôm nay làm tuyệt lắm!"

Có người la lên, lập tức kèm theo một tràng phụ họa.

"Quá tuyệt quá đã đáy!"

"Nhìn mà ta hận không thể xông tới!"

...

Trên mặt Ngải Huy vẫn mỉm cười, nội tâm dị thường bình tĩnh, tình huống khác thường làm hắn sinh cảnh giác.

Nghe động tĩnh, Minh Tú nhanh chóng bước ra, khi nhìn thấy Ngải Huy thì gương mặt nở nụ cười tươi: "Sư đệ!"

Ngải Huy thấy bộ dáng sư tỷ, trong lòng chấn động, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng sư tỷ tiều tụy đến như thế. Trong lòng hắn, sư tỉ vĩnh viễn điềm tĩnh dịu dàng, không quan tâm hơn thua, sao lại tiều tụy như thế?

"Sắc mặt sư tỷ sao lại kém như vậy?" Mặt hắn bất động thần sắc, thiết tha hỏi.

Chả lẽ định lén xuất thủ, lẽ nào Thành chủ phủ có ý đồ gì với sư phụ sư nương sao? Cưỡng bách bọn họ làm chuyện bọn họ không muốn làm?

Sát khí tràn ngập trong lòng Ngải Huy, âm u và tuyệt vọng đã đặt ở ranh giới bùng phát. Sự khác thường nơi đây lập tức kích động sát ý trong lòng Ngải Huy.

Sư phụ sư nương là cái vảy ngược trong lòng hắn, vô luận là ai muốn động tới sư phụ sư nương, hắn nhất định sẽ liều mạng.

Dù sao mình là một cái mệnh nát, chết thì thôi.

Trong mắt Minh Tú hiện ra tâm tình phức tạp, nàng không biết nên nói như thế nào. Cho dù biểu tình của sư đệ rất bình tĩnh, Nguyên tu ở xung quanh không một ai nhận thấy được nguy hiểm, nàng lại nhìn ra sát ý và sự quyết tuyệt trong mắt sư đệ.

Nàng biết sư đệ hiểu lầm rồi, lại nghĩ đến chuyện sư bá dặn không nên nói cho sư đệ, lại nghĩ đến sư phụ, tim nàng như bị đao cắt.

"Không liên quan gì cả." Minh Tú kiềm chế tâm tình mình, nàng đấu tranh bèn bảo: "Sư phụ đang bế quan. Sư đệ đi tìm sư bá đi."

Nàng không nghe theo lời sư bá dặn, nàng biết sư bá giấu giếm sư đệ là không muốn để sư đệ thêm lo lắng. Nhưng nàng cảm thấy nếu trong thời khắc sau cùng sư đệ mới biết được kết quả, vậy thì quá tàn khốc.

Hơn nữa, trong lòng nàng còn mơ hồ có phần mong đợi, có lẽ sư đệ có biện pháp a?

Sư đệ đã không còn là thiếu niên cần nàng phải bảo hộ, hắn đã là Lôi Đình Kiếm Huy mà Tùng Gian thành nhìn để hi vọng!

Ngải Huy đến địa chỉ của sư phụ, không nói hai lời, xoay người cuồng chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.