Ngũ Hành Thiên

Chương 245: Muốn làm người không?



Dịch giả: nhatchimai0000

Hà Dũng vô thần nhìn đám dây leo dày đặc, chúng nó tựa như rắn thả xuống, đầu ngọn chậm rãi chuyển động, chỉ cần người bệnh có bất cứ dị động gì là chúng nó liền sẽ ùa lên. Hà Dũng là một vị Mộc tu, những dây leo hắn đã từng coi là đồng bọn bây giờ lại là những thẩm phán lạnh lùng.

Ban đầu là nỗi sợ hãi, tiếp đến là sụp đổ, đến bây giờ thì chết lặng, Hà Dũng đã biết rõ mình không còn hi vọng sống sót.

Đến thời điểm này, hắn đã không còn sợ hãi như trước, cứ chờ đợi tử thần phủ xuống.

Không hi vọng có may mắn, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều. Oán giận không? Chả có gì để oán giận. Tử vong nghĩa là kết thúc, chính tay giết chết huynh đệ đồng bọn, đó là sự đau khổ hơn nhiều.

Khi hắn nhiễm huyết độc, sự phán xửa đã bắt đầu.

Huyết độc lan tràn trong cơ thể hắn, hắn cảm nhận thấy mãnh thú đáng sợ đang thức tỉnh trong cơ thể. Hắn tình nguyện chết ở Thương Binh doanh chứ không muốn mất ý thức tấn công con người như loài dã thú. Dùng thân thể này đi giết chết bằng hữu thân nhân của mình, hắn tình nguyện chết đi.

Tử thần không đến ngay, Huyết độc đang lan tràn.

Thời gian trước lúc tử vong luôn luôn khiến người ta không tự chủ ngẫm lại đời mình. Tuy rằng cuộc đời của hắn không làm được chuyện gì đáng kể, không kiếm được nhiều tiền, không có thành tựu gì đáng giá, còn vài tiếc nuối nhỏ chưa thực hiện được, nhưng hắn đã thỏa mãn.

Hắn có đứa con khả ái và người vợ mỹ lệ, quan trọng là bọn họ còn sống.

Giờ phút cuối cùng hắn đã đẩy con và vợ mình tránh đi, hắn tự hào với sự dũng cảm của mình, không có kết cục nào hoàn mỹ hơn như vậy.

Mình sẽ chết, nhưng họ sẽ sống sót, vậy là đủ.

Hắn cảm thấy mình là người may mắn, bây giờ hắn chỉ cần hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng, chờ đợi tử thần đến.

Huyết độc lan tràn với tốc độ phi thường nhanh, hắn có thể cảm thụ được thân thể mình biến hóa, không phải suy yếu mà là tràn đầy lực lượng, lực lượng táo bạo. Trong lòng hắn không ngừng nổi lên vài ý nghĩ giết chóc, chúng nó mọc lên như cỏ dại.

Thể trạng hắn trở nên cường tráng, móng tay trở nên sắc bén, tựa như móng vuốt của con cọp. Lúc nửa đêm, hắn có thể nghe thấy âm thanh xương cốt sinh trưởng, cơ nhục trở nên tráng kiện rắn chắc, lông trên người mọc ra cơ hồ tốc độ mắt thường có thể thấy. Giọng nói thô và khàn khàn, khi nói ra thì như dã thú gầm gừ.

Tròng mắt hắn trở nên huyết hồng, xao động bất an, chỉ cần một chút xíu âm thanh cũng khiến sát ý nổi lên.

Thân thể bắt đầu xuất hiện một vài hành động không khống chế được, bất cứ người nào tới gần đều bị hắn tấn công.

Hà Dũng phát hiện hắn đang dần mất đi khả năng khống chế thân thể, nhưng hắn chả có mấy sợ hãi. Người bệnh nào cũng thế, Huyết độc lan tràn khiến bọn họ bắt đầu thú hóa, bọn họ sẽ biến thành Huyết thú nguy hiểm, điên cuồng tấn công mọi người xung quanh.

Mà khi tới thời điểm đó, dây leo thả xuống đỉnh đầu sẽ là phán xử cuối cùng, kết thúc cuộc đời hắn.

Hà Dũng biết, cuộc đời mình sắp sửa kết thúc. Càng đến thời khắc sau cùng, hắn càng cảm thấy cái chết là giải thoát. Thân thể không khống chế được, tâm thần bị sự giết chóc lấp đầy khiến hắn vô pháp nhớ lại những quãng thời gian sinh hoạt tốt đẹp, làm hắn vô pháp nhớ được nụ cười vui vẻ hân hoan của thê tử và hài tử.

Như vậy thì tồn tại còn có ý nghĩa gì? Vừa nghĩ đến chuyện thân nhân mình nhìn thấy bộ dáng xấu xí, hắn không rét mà run, cái chết không đáng kể chút nào nếu so với chuyện đó.

Đúng lúc kết thúc tất cả rồi.

Mau tới đi!

Nhưng mà chuyện khiến hắn khủng hoảng đã phát sinh, dây leo lơ lửng trên đỉnh đầu tựa như không nhìn thấy hắn mà cứ thản nhiên đung đưa trong gió.

Mau tới giết ta!

Trong lòng hắn điên cuồng gào thét, tiếng la phát ra từ cổ họng như tiếng dã thú rống giận.

Dây leo không có bất cứ phản ứng gì.

Vì sao?

Xung động giết chóc cuồng bạo từ sâu trong lòng hắn đột nhiên bùng phát, thế giới đỏ đậm giống như thủy triều chiếm cứ tầm mắt và đầu óc hắn, phần lý trí còn sót lại bị đẩy vào ngóc ngách. Thấy tận mắt tất cả nhưng thân thể lại rất xa lạ, hoàn toàn không bị hắn khống chế nữa.

Hắn bỗng dưng đánh về phía một người gần nhất, bàn tay mọc đầy móng tay sắc nhọn không phí chút lực xuyên thủng thân thể đối phương.

Đáp lại hắn là một tiếng rống giận như Huyết thú gào thét.

Toàn bộ Thương Binh doanh biến thành một trường chiến đấu tàn khốc.

Trên lầu cao, nhìn cảnh tượng chém giết phía dưới, lòng Nghiêm Hải rét lạnh. Mấy nghìn người đang chém giết nhau, cảnh tượng hỗn loạn máu tanh như thế khiến tay chân Nghiêm Hải băng lãnh. Gã chưa từng cảm thấy mình là người tốt, nhưng trường hợp này khiến gã toát ra nỗi sợ hãi từ trong bản năng.

Làm gã sợ hãi hơn nữa chính là người chính tay đạo diễn một màn này đang đứng ở bên cạnh, Điền Khoan đại nhân.

Trong nháy mắt đã đổ nhào xuống hơn một nửa số người, tiếng rống giận như dã thú cũng trở nên lác đác. Thi thể đầy đất và máu tươi giàn giụa khiến Thương Binh doanh giống như địa ngục.

Điền Khoan chậm rãi vạch kéo thực vật.

Dây leo dày đặc chi chít phút chốc sinh trưởng, tựa như từng con linh xà chui vào trong vũng máu. Chúng nó tham lam hút lấy máu tươi, tựa như nếm được mỹ vị trên thế gian, từng mảng huyết sắc chen lẫn trong màu xanh lục, nhìn dị thường yêu dị.

"Những tiên huyết này là loại phân tốt nhất, không được lãng phí." Thần sắc Điền Khoan lãnh đạm.

Lòng Nghiêm Hải run lên, gã do dự một chút, buột miệng hỏi: "Đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, có một điểm rất không minh bạch."

"A, điểm nào không rõ?" Điền Khoan thuận miệng đáp.

Nghiêm Hải cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Những người bệnh này đều bị Thánh huyết nhiễm, đều là người của chúng ta, như vậy... Có phải hơi đáng tiếc hay không?"

"Đáng tiếc?" Điền Khoan cười ha hả: "Ngươi cảm thấy tiếc?"

Nghiêm Hải lắp bắp: "Thuộc hạ cảm thấy, hợp nhiều người là một lực lượng không nhỏ."

Điền Khoan cười dài: "Ta chỉ cần người hữu dụng. Ngươi thấy người đông vậy nhưng tuyệt đại đa số đều không có tác dụng gì. Ta chỉ cần tinh anh. Năm mươi người, ta chỉ cần năm mươi người."

Lòng Nghiêm Hải run lên, hai chân run run, mồ hôi toát ra dọc sống lưng.

"Trong mấy nghìn người sàng lọc ra năm mươi người, cho chúng thế là nhiều cơ hội rồi." Điền Khoan nhẹ giọng cười: "Bị chết thì chỉ có thể nói bọn chúng quá yếu, người thắng mới có tư cách nhận cơ hội."

Nghiêm Hải hối hận không ngừng, mình lại quên? Đại nhân chính là loại người chiến thắng sau cùng trong phương thức đào thải như vậy.

Ánh mắt Điền Khoan hướng về Tu La tràng ở phía dưới, tiếu ý trên mặt càng thịnh.

"Muốn làm người, nào có chuyện dễ dàng như vậy?"

Người bệnh còn đứng càng ngày càng ít, dây leo trên đỉnh đầu đỏ tươi ướt át. Uống no máu, chúng nó tựa như huyết xà yêu dị và linh động.

Sau cùng trong sân chỉ còn lại có năm mươi người, những dây leo màu máu yêu dị kia chen chúc xông tới, cuốn chặt lấy họ. Bọn họ gào rống, giãy dụa giống như dã thú.

"Nhìn đi, đây là năm mươi người mạnh nhất, chỉ có người thắng mới có cơ hội sống sót." Điền Khoan chợt ngừng nói, mặt hiện lên nụ cười: ".. Và phần thưởng."

Y vươn một chân ra ngoài cửa sổ, dây leo màu máu theo bốn phương tám hướng vọt tới như thủy triều, hình thành một cái thang dưới chân y.

Đạp bậc thang đan bện bằng dây leo, y cất chân bước xuống, giống như quân lâm thiên hạ.

Phía sau, Nghiêm Hải phủ phục dưới đất, trong lòng tràn đầy kính nể.

Điền Khoan lẩm bẩm: "Thảo nào nhiều người thích mượn nhờ ngoại lực, cảm giác này xác thực không tệ."

Người sống sót ở phía dưới ngẩng đầu trừng mắt nhìn Điền Khoan, trong con mắt đỏ đậm toàn là phẫn nộ, bọn họ hướng về phía Điền Khoan rống giận.

Tiếng người bệnh kêu rên đả kích sĩ khí rất lớn, cho nên Thương Binh doanh được xử lý đặc biệt, dây leo có tác dụng cách âm, tiếng rống giận rung trời nhưng bên ngoài không nghe thấy gì cả.

"Đối với cường giả phải có đủ tôn kính."

Trong nụ cười của Điền Khoan lộ ra sự tàn khốc, huyết quang nồng nặc bùng phát lên từ người y.

Trong huyết quang ẩn chứa sự uy nghiêm và bá đạo, trong mắt người sống sót bị huyết đằng quấn quanh tan biến phẫn nộ lập tức, biến thành sợ hãi. Bọn họ run cầm cập, khi huyết đằng buông bọn họ ra, tất cả bọn họ thùm thụp quỳ rạp dưới đất.

Thân thể Nghiêm Hải cũng phát run, cuối cùng gã biết rõ thục lực của đại nhân kinh khủng cỡ nào.

Huyết quang quanh người đại nhân khiến gã e sợ, phục tùng, trong đầu gã không có chút ý nghĩ phản kháng, nhiệt độ máu huyết trong cơ thể đột nhiên hạ xuống, gã thấy mình giống như giữa băng nguyên rét lạnh.

"Chúc mừng các ngươi đã có cơ hội hoàn toàn mới, cơ hội đều là phần thưởng đối với người thắng."

Âm thanh trong Huyết quang uy nghiêm và mê hoặc.

Hà Dũng run cầm cập, thân thể hắn đang run, những xung động giết chóc kia biến mất, thay vào đó là sự phục tùng và e sợ, giống như là bản năng khắc sâu trong lòng dã thú đối với thiên địch.

Hắn hoàn toàn mất đi sự khống chế thân thể.

Một chút lý trí còn sót lại cũng đang run rẩy, trong màu đỏ giống như thủy triều, hắn nhìn thấy mình giết chết Nguyên tu xa lạ gần mình nhất, giết chết bạn tốt đã quen biết hai mươi năm, giết người nọ đến người kia, người quen biết cũng như không quen biết...

Bàn tay dính đầy máu tươi.

Hắn tựa như người đứng xem, sợ hãi mà nhìn chăm chú vào giết chóc điên cuồng, liên tục không ngừng giết chóc, một chút lý trí còn lại kia phiêu diêu trong cơn giết chóc trào dâng, vô lực như cành khô. Khoái cảm sau khi giết chóc rõ ràng như thế, làm hắn sợ hãi như thế.

Không...

Hắn chỉ muốn chết, chỉ muốn kết thúc tất cả điều này.

Huyết quang đỏ lòm bao phủ thế giới của hắn, trong huyết quang có một giọng nói: "Lúc nào cũng vậy cơ hội là phần thưởng cho người chiến thắng."

Cơ hội...

Thân thể dã thú rục rịch muốn động, một chút lý trí sau cùng lung lay sắp đổ, sẽ là cơ hội gì?

"Cảm giác của dã thú thế nào? Không được khống chế, bản năng giết chóc, cảm giác có phải tệ vô cùng hay không? Muốn khống chế tất cả hay không? Khống chế thân thể các ngươi. Các ngươi có thể làm lại được, lần nữa có được tất cả, lần nữa nắm giữ tất cả. Các ngươi có thể bắt đầu cuộc đời mới, có thể bắt đầu cuộc sống mới, lần nữa làm người."

"Muốn làm người không?"

Trong hồng quang, thanh âm kia khi thì phiêu miểu xa xôi, khi thì ngay tại bên tai.

"Muốn làm người không?"

...

"Muốn làm người không?"

Thanh âm vọng đi vọng lại, lần lượt khảo vấn.

Một chút lý trí sau cùng của Hà Dũng cơ hồ sụp đổ, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên hình ảnh lần đầu tiên quen biết thê tử, hiện lên hình ảnh hắn dắt hài tử tập tễnh tập đi, hiện lên hình ảnh hắn ngăn cản huyết thú, hắn còn nhớ khi nhìn thấy người nhà không tổn hại chút lông tóc nào thì trong lòng đột nhiên ổn định.

Không phải cái gì đều có thể tới lần nữa, bởi vì không phải cái gì đều có thể buông tha.

"Không..."

Tiếng dã thú gầm lên dị thường rõ ràng.

Điền Khoan có phần bất ngờ: "Thực sự là tiếc nuối."

Huyết đằng bỗng chốc căng thẳng, đâm vào cái ót dã thú, thân thể dã thú cứng đờ, vẻ sáng bóng trong đôi mắt đỏ đậm rút đi. Huyết đằng rút ra, thi thể dã thú té ngã xuống đất, khuôn mặt đầy lông hiện lên sự an tường khó tả.

"Kế tiếp."

"Muốn làm người không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.