Ngũ Hành Thiên

Chương 253: Ác chiến dưới đường ngầm



Dịch giả: gaygioxuong

Đùng!

Tiếng nổ trầm trọng vang lên trong lồng ngực lão Lôi.

Một vệt trăng lưỡi liềm cuốn theo một đám bụi máu nhỏ li ti, chui ra khỏi lưng lão Lôi. Tên Huyết Tu xông tới chi viện ở đằng sau không kịp né tránh, đành phải dùng cánh tay che chắn chỗ yếu hại.

Có thể sống sót qua trận chém giết khốc liệt của Thương Binh Doanh, không kẻ nào không thuộc hạng hung tàn. Bị thương không những không làm cho tên Huyết tu này cảm thấy sợ hãi, mà trái lại còn kích thích bản tính hung hãn của gã.

Hự lên một tiếng, kẻ này không lùi mà tiến. Chợt thấy thân thể gã uốn éo một cách quái dị, bàn chân đạp vào vách động.

Nhanh như một bóng ma lướt vèo qua bên hông lão Lôi, thân hình còn chưa tiếp đất, chân kia đã cong gập lại giống như một thanh đao gãy.

Hành động của gã cực nhanh, cú đá này nhanh như chớp, động tác lại gọn gàng không một tiếng động. Ngay khi cái chân như một cây đao bổ xuống, tiếng rít bén nhọn đột nhiên vang vọng khắp hầm ngầm.

Sụt!

Chân gã giống hệt như một thanh đao sắc bén, lập tức cắm ngập xuống nền đường hầm, lớp đá cứng rắn không khác gì đậu hũ.

Bên trong đường ngầm, gã Huyết tu biến đổi sắc mặt.

Trượt rồi!

Không thể nào!

Một loạt đòn tấn công của gã hầu như không gián đoạn bất cứ khoảnh khắc nào. Hơn nữa, một cước đó của gã có phạm vi công kích cực lớn, cứ tưởng rằng đã nắm chắc, không ngờ lại thất bại.

Ngải Huy ở đâu?

Lẽ nào Ngải Huy đánh trúng mục tiêu là lập tức lùi lại?

Bỗng nhiên có thứ gì đó hướng thẳng tới lưng gã, đó là một luồng khí lạnh lẽo sắc bén giống hệt như của một cây châm. Thân thể gã thoáng sững lại, còn đôi mắt đột nhiên trợn trừng, tỏ vẻ không thể tin nổi.

Gã nghĩ tới một khả năng.

Ngải Huy không những không hề lùi, mà còn chủ động áp sát vào lão Lôi, mượn thân thể lão Lôi để che giấu chính mình.

Nói cách khác, Ngải Huy đang ở ngay sau lưng gã!

Dù cho hai bên là kẻ địch, gã vẫn phải thật lòng tán thưởng tốc độ và khả năng ứng biến của Ngải Huy. Thế nhưng, gã cũng đồng thời chợt cảm thấy lạnh buốt toàn thân. Gã khác lão Lôi. Dù biết danh tiếng của Ngải Huy, nhưng gã vẫn tràn đầy tự tin đối với phe mình. Nguyên nhân là bởi gã biết rõ năng lực của mình đã tăng vọt với tốc độ vượt quá sức tưởng tượng; Thậm chí, theo cách nhìn nhận của riêng bản thân là đã vượt ra khỏi lẽ thường, bởi vậy đã mang lại cho gã một sự tự tin tuyệt đối.

Cho dù đối phương là Ngải Huy, gã vẫn cảm thấy mình có sức đánh một trận.

Thế nhưng, đến lúc này, gã mới chính thức cảm nhận được, Ngải Huy đáng sợ lẫn nguy hiểm đến mức độ nào. Khi hai bên giao chiến, bọn chúng tuyệt đối rơi vào thế yếu, bị Ngải Huy giành hết thế chủ động.

Nếu như biết được đối phương phát hiện ra mình chỉ trong nháy mắt, Ngải Huy nhất định sẽ vô cùng tán thưởng. Lúc này, Ngải Huy đang thu gọn người, áp sát vào lưng lão Lôi.

Bị Nguyên lực sắc bén xuyên thủng người từ đằng trước ra phía sau, nhưng tên Huyết tu thậm chí không hề cảm thấy đau đớn, nguyên nhân là vì kiếm ảnh của đối phương quá mức sắc bén.

Tên Huyết tu nổi điên. Tranh thủ lúc cơn đau còn chưa kịp tác động, bàn chân đang cắm ngập dưới mặt đất đột nhiên đạp mạnh, ép lưng ép về phía sau, mặc thanh trường kiếm xuyên qua thân thể, biến lưng mình thành một bức vách, đổ ập về phía Ngải Huy.

Ngải Huy thực sự không ngờ đối phương lại hung tàn tới như vậy, không ngần ngại dùng thương tích đổi lấy mạng.

Cũng đúng vào lúc này, Huyết tu phía sau đã đuổi giết tới nơi.

Quả đấm của tên Huyết tu phía sau bao bọc trong một vầng sáng đỏ tươi, giống hệt như một mũi khoan, đánh thẳng tới Ngải Huy. Ngải Huy xuất quỷ nhập thần khiến đối phương hầu như chết khiếp. Khi đánh ra cú đấm này, đối phương đã dốc hết toàn bộ sức lực, toàn thân lờ mờ ánh lên màu đỏ tươi, uy thế tăng vọt.

Nhận thấy không gian né tránh trong đường hầm có hạn, đối phương chủ động ép Ngải Huy phải cứng đối cứng.

Chỉ cần cứng đối cứng, bọn chúng sẽ tận dụng được toàn bộ ưu thế của số đông.

Trong nháy mắt, Ngải Huy rơi vào tình thế nguy hiểm bị tấn công từ hai mặt trước sau. Mắt thấy không thể tránh khỏi, thì chợt thấy Long Chuy Kiếm của Ngải Huy đột nhiên uốn cong, giống như một cái lò xo bị nén chặt. Lưng đối phương ép mạnh về phía sau, khiến cho thanh kiếm hầu như bị uốn cong hết cỡ.

Thế nhưng, do Long Chuy Kiếm uốn cong làm giảm bớt lực, thế ép của đối phương thoáng chựng lại.

Ngải Huy buông tay không khống chế lực uốn cong của Long Chuy Kiếm nữa. Long Chuy Kiếm bị uống cong hết cỡ, giống như lò xo đàn hồi, đột nhiên bật thẳng ra, lực đàn hồi đột ngột bùng phát. Cơ thể Ngải Huy bị lực phản chấn đẩy lùi về phía sau, nhân đó hắn áp sát lưng vào lồng ngực lão Lôi, thân thể run lên bần bật.

Ngư Củng Bối!

Nguyên lực tuôn trào cùng với lực phản chấn từ Long Chuy Kiếm truyền sang, giống như hai dòng nước lũ hòa vào nhau, hình thành nên một cơn sóng thần, đổ ập vào cơ thể lão Lôi đã mất đi ý thức.

Rầm, lồng ngực lão Lôi đột nhiên lõm vào. Ngay sau đó, giống như một cục đá bị con thú khổng lồ đang lao nhanh húc trúng, thân thể gã để lại một vệt mờ trên không trung, rít lên bay thẳng về phía sau.

Lúc này, tên Huyết tu phía sau muốn thu lực đánh lại thì đã không còn kịp, đành nhắm mắt nhắm mũi tiếp tục đánh ra nắm đấm ám màu đỏ tươi đó.

Nắm đấm bao bọc trong sắc đỏ tươi va chạm dữ dội với thân thể lão Lôi.

Tiếng xương vỡ nát cùng với tiếng quả đấm nặng nề giáng vào thân thể máu thịt khiến người ta hãi hùng khiếp vía, vang vọng trong động ngầm.

Đến lúc này, tên Huyết tu bị thương đã tuyệt vọng từ tận đáy lòng. Tất cả đòn tất công của bọn chúng dường như đều nằm trong dự tính của Ngải Huy, bản tính hung hãn đang bùng cháy giống như bị một chậu nước dội tắt ngúm, giờ gã chỉ muốn chạy trốn.

Khi lực đánh của Long Chuy Kiếm vừa truyền tới, thân thể gã đột nhiên bổ nhào về phía trước, hòng mượn lực bỏ chạy.

Gã cảm giác thanh kiếm đang cắm sau lưng mình dường như có răng cưa, mỗi khi kéo ra được một phân đều gây đau đớn chết đi sống lại. Thế nhưng, lúc này gã đã không thèm để ý gì đến điều đó, chỉ muốn bỏ chạy nhanh được chút nào hay chút ấy.

Thân thể lao về phía trước, chỉ lát nữa là sẽ thoát khỏi lưỡi kiếm thì gã chợt cảm thấy thanh kiếm xương giống như lưỡi cưa đó dường như đột nhiên sống lại.

Cảm giác đó mãnh liệt đến mức, lông tóc toàn thân gã đột nhiên toàn bộ dựng đứng.

Trong lòng chợt cấp báo nguy hiểm chưa bao giờ từng có, gã có dự cảm, mạng sống của mình thực sự sắp chấm dứt.

Không!

Thần kinh kích động khiến gã hoàn toàn quên sạch tất cả mọi kiêng kỵ. Trên người gã, từng cái Huyết văn lần lượt sáng bừng lên. Tất cả các Huyết văn đều cỡ xấp xỉ một đồng tiền, phân bố đều trên cơ thể gã, trên mặt, sau gáy, cánh tay,... Chúng di động chầm chậm. Nếu như lúc này Ngải Huy đếm kỹ càng thì sẽ phát hiện ra, số lượng Huyết văn trên người kẻ này, không hơn không kém, vừa vặn chín cái.

Huyết văn sáng lên, máu chảy trong cơ thể gã sôi trào, giống như dung nham đang cháy sáng. Máu trong cơ thể nhận ra có kẻ ngoại lai xâm lấn, chúng loi nhoi như một đám quái vật, điên cuồng lao tới Long Chuy Kiếm ở vị trí sau lưng.

Gã thực sự không hiểu tại sao lại thành ra như vậy, bởi bản thân mới kết xong Huyết văn không bao lâu. Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, đòn phản kích đó dường như tuân theo bản năng ẩn giấu sâu trong cơ thể.

Máu trong cơ thể gã Huyết tu chảy cực nhanh. Nếu như có thể nhìn xuyên qua da thịt thì sẽ phát hiện ra, lúc này trong cơ thể tên Huyết tu xuất hiện vô số tia máu. Chúng xuất phát từ mọi ngõ ngách của cơ thể, đổ dồn về mũi của cây Long chuy kiếm.

Khi dòng máu đó tiếp xúc với Long Chuy Kiếm, một tiếng kiếm ngân kỳ dị chợt vang lên.

Giống như tiếng rắn rít.

Long chuy kiếm rất hưng phấn, nó đánh hơi thấy hơi thở của đồng loại.

Cũng ngay lúc đó, một đầu dải băng quấn quanh cánh tay Ngải Huy chợt ngóc đầu lên như rắn, hết sức quái dị quấn lấy chuôi kiếm.

Long chuy kiếm vừa mới ngân lên đột nhiên im bặt. Thanh Long chuy kiếm linh động ma quái, đột nhiên biến thành im lìm như một thanh cời lò.

Biến cố đó phát sinh trong nháy mắt, ngay cả Ngải Huy cũng không kịp phản ứng.

Dải băng!

Dải băng mới hấp thu một giọt máu tươi của cô gái áo đỏ không lâu, Ngải Huy vẫn chưa kịp kiểm tra kiểm tra biến hóa của nó.

Dải băng là vật Huyết Luyện thời xưa, có thể hấp thu máu tươi.

Vật Huyết Luyện có đặc tính hấp thu máu tươi thì chẳng có gì đáng kỳ quái, nhưng chính vì có đặc điểm này, dải băng đã cứu sống Ngải Huy nhiều lần.

Nếu như không có dải băng, hắn đã ô hô ai tai trong thời kỳ đầu của Huyết tai.

Đối với đặc tính hấp thu máu tươi của dải băng, hắn vẫn luôn không quên dè chừng. Trải qua quá trình chú tâm quan sát, hắn phát hiện ra dải băng dường như càng ngày càng kén chọn máu tươi.

Hiện giờ, nếu là máu của Huyết Thú bình thường, dải băng sẽ không có một chút phản ứng.

Chỉ khi gặp phải một vài loại máu đặc thù thì nó mới có phản ứng, ví dụ như giọt máu cực kỳ quái dị của cô gái áo đỏ kia chẳng hạn.

Ngải Huy không ngờ lần này dải băng lại có phản ứng. Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, Long Chuy Kiếm "sợ hãi" dải băng. Đúng vậy, nếu như hai thứ đều thực sự là vật thể sống, vậy thì đó chính là sợ hãi.

Những đặc tính này của dải băng, đã biểu lộ ra sự siêu phàm của nó.

Đột nhiên, Ngải Huy tràn đầy hiếu kỳ đối với dải băng. Vào thời đại tu chân, hình thái thật sự của nó là gì?

Đáng tiếc sư nương chỉ tình cờ nhặt được, hoàn toàn không biết gì về xuất xứ của nó.

Những suy nghĩ đó của Ngải Huy chỉ diễn ra trong nháy mắt. Sắc đỏ ma quái chớp nhoáng lướt dọc theo Long Chuy Kiếm rồi chìm vào dải băng. Giống như đã đi săn thành công, dải băng lặng yên không một tiếng động thu lại, tự động quấn ở cánh tay Ngải Huy. .

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Ngải Huy nhất định cho rằng cảnh tượng vừa rồi là ảo giác.

Long Chuy Kiếm lại quay trở về trong tầm khống chế của Ngải Huy. Mũi và lưỡi kiếm truyền lại cảm giác khiến Ngải Huy giật mình choáng váng.

Gã Huyết tu trước mặt đã không còn hơi thở của sự sống. Huyết văn sáng ngời trên người gã lúc trước, đến giờ đã hoàn toàn xám xịt.

Vút!

Tiếng gió tiếp cận từ phía sau, Ngải Huy nhẹ nhàng linh hoạt né tránh.

Thân thể mềm như bún của lão Lôi bay sát qua người, Ngải Huy vẫn kịp thấy trong đôi mắt đang trợn trừng của gã dường như vẫn còn lưu lại sắc thái không thể tin nổi trước khi chết.

Thấy hai tên đồng bạn bị Ngải Huy giết chết chỉ trong nháy mắt, đôi mắt tên Huyết tu phía sau thoáng lóe lên niềm kinh hãi. Gã thét lạc cả giọng: "Thạch Vĩ! Ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì!"

Còn chưa kịp dứt lời, Ngải Huy đã lại như mãnh thú vồ mồi, lao vọt tới gã.

Tên Huyết tu lùi về sau từng bước một, liều mình chống đỡ.

Tần suất xuất kiếm của Ngải Huy cực nhanh, dày đặc như mưa rào. Không có bất cứ chiêu thức nào đẹp mắt, tất cả chỉ là một vài chiêu kiếm có vẻ vô cùng phổ thông. Thế nhưng, khi được Ngải Huy đánh ra, những kiếm chiêu này lại chuẩn, nhanh, có uy lực không tầm thường.

Long chuy kiếm của hắn giống như một vật sống, vô cùng ma quái, có thể uốn lượn theo đủ mọi hướng, lúc nào cũng có thể đâm ra từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi. Đáng ghét nhất chính là bảy thanh tiểu kiếm, chúng như một đàn ong nguy hiểm. Chỉ cần lộ ra sơ hở dù là vô cùng nhỏ bé, cũng sẽ bị chúng chích cho một cái.

Trong nháy mắt, toàn thân Huyết tu không có chỗ nào không có vết thương, giống như một người máu.

"Thạch Vĩ, cứu ta. . ."

Huyết tu không nói được hết câu, Long Chuy Kiếm gập lại một cách quái dị, chui qua khoảng trống giữa hai cánh tay gã.

Phụt!

Máu tươi văng tung toé, thân thể tên Huyết tu cứng đờ, Long Chuy Kiếm đã xuyên thủng yết hầu gã.

Tên Huyết tu đổ rầm xuống đất.

Thạch Vĩ run rẩy toàn thân. Hắn không ngờ cuộc chiến đấu lại nghiêng hẳn về một bên như vậy. Cổ họng trở nên khô khốc, gã cà lăm nói: "Ngải Huy, ta bị ép, ta không muốn đối địch với ngươi. Ngươi, ngươi bỏ qua cho ta đi. . ."

Thấy Thạch Vĩ có vẻ quen mặt, Ngải Huy bĩnh thản đáp: "Ta biết ngươi, ngươi là học viên Tùng Gian Viện."

Phản ứng bình thản của Ngải Huy khiến Thạch Vĩ thả lỏng được phần nào, giọng nói trở nên lưu loát hơn rất nhiều: "Quá tốt rồi, ta cứ sợ ngươi không nhận ra ta. Coi như nể nhau là người cùng trường, thả ta đi đi."

"Nếu như muốn sống, ngươi chỉ còn cách đầu hàng." Đôi mắt thản nhiên nhìn xoáy vào đối phương, Ngải Huy nói chắc nịch: "Ta sẽ giao ngươi cho phủ thành chủ. Ngươi sẽ không chết, họ cần quan sát ngươi. Hơn nữa, ngươi còn có cơ hội nhận được thuốc chữa."

"Không, ta không đầu hàng. . ."

Đôi mắt Thạch Vĩ lóe lên sự hung ác lẫn bạo ngược, nét mặt phản ánh rõ tâm trạng đang giằng xé.

"Vậy thì một mất một còn." Trường kiếm chợt chấn động, Ngải Huy từ từ bước lại gần Thạch Vĩ.

Ngải Huy dần áp sát tạo ra áp lực đè nặng lên Thạch Vĩ, tâm trạng giằng xé càng biểu hiện rõ nét hơn trên gương mặt gã. Đôi mắt liên tục lóe sáng, lúc thì tỏ ra hoảng sợ lúc thì tỏ ra nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.