Ngũ Hành Thiên

Chương 268: Phản công



Dịch giả: Tiểu Băng

Hàn Ngọc Cầm vô cùng nghiêm túc, những nếp nhăn nho nhỏ trên mặt đều biến mất, đột nhiên như trẻ lại hai mươi tuổi. Trong phạm vi ba mét quanh bà, Nguyên lực nổ đùng đùng như pháo, tỏa ánh sáng lung linh.

Quanh người bà như có một cái Ngân Hà đang quay, vô số tinh thần sinh ra rồi diệt. Hàn Ngọc Cầm như Thần Linh hạ xuống nhân gian, khí tức mạnh mẽ bao phủ cả Tùng Gian Thành, Ngũ Hành hoàn chuyển động trên không trung cũng dừng lại.

Bà từ từ bước đi, bước chân không hề có tiếng động. Hai bên đường, cây cỏ đâm chồi, hoa tươi nở rộ, trong nháy mắt trái cây lúc lỉu treo đầy cành. Bầu trời chẳng biết từ lúc nào mây tụ lại, những giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, màn mưa như tơ. Một luồng ánh sáng xuyên qua đám mây dày, bao quanh người bà. Gió thu cuốn tới, ở sau lưng bà, hóa thành áo choàng màu bạc.

Cảnh tượng thực chấn động lòng người.

Các thủ vệ đều quỳ xuống, cả Vương Trinh và viện trưởng, cũng khom lưng chào. Chỉ có Vương Thủ Xuyên là còn đứng thẳng.

Gương mặt già nua toả sáng hào quang, trong mắt không hề che giấu sự ái mộ.

Ông đã quen thấy thê tử tỏa sáng, nhưng chưa có lúc nào, lại bằng được lần này. Bà trở thành tiên tử đẹp nhất thế gian. Những ký ức xa xưa thời trẻ ồ ạt kéo về, không dừng lại được.

Vương Thủ Xuyên si ngốc nhìn thê tử, trong mắt đầy kiêu ngạo.

Có một thê tử như vậy, cả đời này không tiếc. Có thể hoàn thành sự khẩn cầu của thê tử, đưa bà lên sân khấu thế này, cả đời này không tiếc.

Đúng vậy, cuộc đời này không tiếc.

Vương Thủ Xuyên mỉm cười thỏa mãn.

Hàn Ngọc Cầm hiểu nụ cười của phu quân, bà nhìn phu quân già nua, ánh mắt trong vắt, ôn nhu như nước, dịu dàng thi lễ: "Cảm tạ phu quân."

Dứt lời, vẻ mặt nàng lại trở về nghiêm nghị: "Minh tú, tới đây với ta, sau này sẽ có ích cho ngươi."

"Dạ." Minh tú mắt đỏ ửng, khẽ vâng.

Ngũ Hành hoàn buông xuống màn ánh sáng, bao phủ Hàn Ngọc Cầm, tạo thành một cầu thang dài năm màu.

Hàn Ngọc Cầm dẫn Minh Tú đi lên bậc thang, thần sắc thong dong.

Tùng Gian Thành vô cùng yên tĩnh, mọi người đều bị cảnh trước mắt làm cho ngây người, đây chính là Tông Sư sao? Thiên địa Nguyên lực cũng phải thuần phục như người hầu, nghe theo lời chỉ huy.

Ngải Huy ngơ ngác nhìn sư nương đang đi lên trời. Đây chính là Tông Sư sao? Nguyên lực đã hoàn toàn vận chuyển không còn theo thường thức, mọi hiểu biết của hắn về nguyên lực đều bị lật đổ. Đọc trong sách rồi, nhưng nhìn thấy tận mắt mới thực sự làm người ta rung động.

Ngoài Hàn Ngọc Cầm, không ai dùng được nguyên lực nữa. Bây giờ bà muốn giết ai, đều dễ như ăn bánh. Ngay cả muốn đồ thành, cũng chẳng tốn mấy công phu.

Đến lúc này, Ngải Huy mới hiểu, tại sao có một vị Tông Sư tọa trấn lại ổn như bàn thạch.

Có lẽ Tông Sư cũng chẳng khác mấy những cường giả tu chân thời cổ đại.

Điền Khoan cũng ngẩng đầu nhìn Hàn Ngọc Cầm, rồi thu hồi ánh mắt. Trong mắt hắn hung quang lấp loé, Hàn Ngọc Cầm tuy khí thế dọa người, nhưng hắn không hề có ý lùi bước.

Hắn không còn chỗ để lùi.

Hắn bây giờ còn tồn tại là nhờ vào chuy huyết, nếu hắn bỏ chạy, chuy huyết tiêu hao hết, Huyết văn sẽ hoàn toàn tan vỡ, máu tươi biến thành tử huyết, cuối cùng trở về hư vô, máu hóa thành nước trong.

Hắn sẽ biến mất, hồn phách không có cơ hội thoát đi được.

Nhất định phải thắng, chỉ có thắng lợi, mới giúp hắn không bị nghịch chuyển. Dù không thể khôi phục như lúc ban đầu, thì cũng có thể ổn định Huyết văn. Trước kia, hắn cảm thấy Thần Đạo gian nan nguy hiểm, nhưng lần này hắn mới thật sự hiểu Thần Đạo biến hoá thất thường, sát cơ tứ phía.

Nguyên lực của Tùng Gian Thành, vô cùng bài xích Huyết Linh lực trong người hắn. Nguyên lực trong không khí, như những mũi dao vô hình, không ngừng cắt chém thân thể hắn. Mặt hắn, tay hắn, cơ thể hắn, không ngừng xuất hiện từng đường vết thương, tiến lên hơn mười trượng, hắn đã thương tích khắp người, cả người ngang dọc vô số vết thương đỏ tươi.

Quỷ dị chính là, những vết thương này không có giọt máu nào chảy ra.

Điền Khoan vẫn biểu hiện như thường, như không hề biết.

Hắn biết mình phải đi nhanh hơn, bây giờ Tùng Gian Thành đã bài xích Huyết Linh lực như vậy, một khi Hàn Ngọc Cầm bắt đầu, vậy tình cảnh của hắn sẽ càng thêm hỏng bét, sự bài xích sẽ càng thêm mãnh liệt.

Điền Khoan như một cái bóng mờ, lặng lẽ lướt tới. Hắn biết đây là cơ hội cuối cùng, nên hắn cực kỳ chăm chú, phát huy Ảnh Thân đến mức độ lớn nhất.

Hắn xuất hiện ngoài thêu phường, mà không ai nhìn thấy.

Thủ vệ Thêu phường đều quỳ dưới đất, ai cũng chú ý nhìn vào Hàn Ngọc Cầm. Vương Trinh với viện trưởng cũng vậy, không ai nhìn thấy Điền Khoan.

Mục tiêu của Điền Khoan là Vương Thủ Xuyên.

Khí thế của Hàn Ngọc Cầm, Điền Khoan biết mình không phải là đối thủ. Bây giờ kim châm đã bố trí hoàn thành, chỉ có ngăn cản Hàn Ngọc Cầm, mới có thể ngăn cản cả kế hoạch.

Lấy cái gì ngăn cản một vị Tông Sư?

Vương Thủ Xuyên!

Chỉ có bắt Vương Thủ Xuyên, mới cản được Hàn Ngọc Cầm. Ánh mắt Hàn Ngọc Cầm ban nãy hắn thấy, đầy quyến luyến và tình cảm, bà nhất định sẽ không ngồi nhìn Vương Thủ Xuyên chết trên tay hắn.

Mục tiêu ban đầu của Điền Khoan là Minh Tú, không ngờ Hàn Ngọc Cầm lại lôi Minh Tú theo, nên chỉ còn lại Vương Thủ Xuyên.

Khống chế một lão già không có sức chiến đấu, còn dễ hơn nhiều.

Điền Khoan ngừng thở, con mắt biến thành xám trắng, thân thể hóa thành bóng mờ, không có nhiệt độ, không có nhịp tim, mọi dấu hiệu sự sống đều biến mất.

Bóng mờ dán sát mặt đất áp sát tới Vương Thủ Xuyên.

Ảnh Thân không phải pháp quyết lợi hại, nhưng vào trong tay hắn, lại trở thành cực kỳ nguy hiểm.

"Đây chính là Tông Sư sao?"

Vương Trinh ngơ ngác nhìn Hàn Ngọc Cầm, thất thần lẩm bẩm.

Không riêng ông, viện trưởng đứng cạnh cũng hồn bay phách lạc, không nói được lời nào. Tình cảnh trước mắt quá là chấn động.

Họ mới vừa đánh nhau với Huyết thú, chớp mắt một cái, tình hình đã đảo ngược, Huyết Thú đều ào ạt thối lui. Thắng lợi chưa bao giờ chân thực đến vậy. Kế hoạch bố thành, từ lúc đầu bọn họ đã phải dùng đến toàn lực, nhưng nói thật, cả bọn không ai có lòng tin, họ làm chỉ vì không có lựa chọn nào khác mà thôi.

Nhưng bây giờ, thắng lợi đã rõ, không ai còn chất vất gì nữa.

Bỗng nhiên, ông cảm thấy có cái gì đó.

Ngay lúc đó, Hàn Ngọc Cầm, cũng cảm nhận được sự khác thường, trong mắt loé ra một tia tàn khốc.

Viện trưởng quay phắt sang, nhìn thấy một bóng đen đột nhiên từ trên mặt đất bay lên, bắn về phía Vương Thủ Xuyên.

Trong mắt Điền Khoan, Vương Thủ Xuyên chẳng có ai bảo vệ, nhưng rồi đột ngột có một bức tường đá mọc vụt lên từ mặt đất, chặn trước mặt hắn. Trên tường đá, đều là thạch gai bén nhọn. Mắt Điền Khoan lóe hung quang, hắn gầm lên một tiếng, đâm thẳng vào tường đá.

Ầm!

Tường đá vỡ toang, bóng đen bay xuyên qua, tiếp tục bắn về phía Vương Thủ Xuyên.

Hàn Ngọc Cầm xoay người.

Điền Khoan dựng người dậy, bụng đau đớn, một thạch gai đâm thẳng vào bụng hắn. Hắn nghiến răng, một tay tóm cổ Vương Thủ Xuyên, tay kia nhổ thạch gai trên bụng. Hắn cẩn thận đẩy Vương Thủ Xuyên ra che trước mặt mình, tay nắm chặt cổ ông.

Thành công. . . Thành công rồi!

Nụ cười hiện trên môi hắn, điên cuồng vang vọng Tùng Gian Thành.

Vương Trinh với viện trưởng chóng váng, mặt trắng bệch, họ đã hiểu ý đồ đối phương, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Điền Khoan chưa bao giờ sung sướng như vậy, Tông Sư thì sao? Toàn thành là địch thì sao?

Hắn ngừng cười, lôi theo Vương Thủ Xuyên, từ từ bay lên.

"Thực là có lỗi, làm gián đoạn cuộc biểu diễn của các người. Nhưng như vậy cũng tốt, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện."

Hắn đắc ý lên tiếng, toàn thành ai cũng nghe thấy.

Hàn Ngọc Cầm xanh mặt: "Thả huynh ấy ra!"

Ngón tay Điền Khoan ấn vào yết hầu Vương Thủ Xuyên, làm Vương Thủ Xuyên như nghẹt thở, cả người run rẩy.

Phu quân chưa bao giờ gặp khổ như vậy, huynh ấy chỉ là một Phu tử mà thôi, trong lòng Hàn Ngọc Cầm run rẩy.

"Sao hả? Đau lòng? Thực là phu thê tình thâm a." Điền Khoan thản nhiên.

Hắn đã nắm được quyền chủ động, nắm được vận mệnh của mình, lúc nào cũng vậy, hắn luôn là người thắng cuối cùng. Dù có là Tông Sư thì sao hả?

Cảm giác này thực là mê người.

Thắng lợi lúc nào cũng ngọt ngào.

Ngải Huy như bị trúng một quyền, trong mắt chỉ toàn màu đen. Nhưng chỉ sau một giây, hắnđã tỉnh lại, vô cùng phẫn nộ.

Hắn chưa bao giờ tức giận như thế, xưa nay chưa bao giờ có.

Hắn biết ý của đối phương, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chính vì biết, nên hắn mới sợ hãi, mới run rẩy.

Hắn thà rằng mình chết, chứ không muốn phải thấy cảnh đó xảy ra.

Đội Viện Giáp số một ngây người, cả Tùng Gian Thành ngây người, mọi người gào lên phẫn nộ.

"Thả Vương phu tử ra!"

"Đồ khốn nạn!"

"Ta muốn bầm thây ngươi!"

. . .

Điền Khoan cười ha hả, cảm giác ai cũng muốn giết mình mà không ai làm được gì mình, cảm giác mai táng hi vọng của tất cả mọi người thực là tuyệt.

Thực là mê người!

Sư Tuyết Mạn tái mặt nhìn Ngải Huy, mỗi khi nàng không biết phải làm gì, thì đều nhìn Ngải Huy.

Ngải Huy run rẩy, không thở nổi.

Tay hắn vô thức mò mẫm xung quanh, mò tới Long Chuy Kiếm, thì nắm chặt lấy, run rẩy lần tới nắm lấy chuôi kiếm.

Ngải Huy đã bình tĩnh.

Hắn phải cứu sư phụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.