Ngũ Hành Thiên

Chương 277: Mục tiêu



Dịch giả: Tiểu Băng

Tô Thanh Dạ chưa bao giờ biết mình có một bà dì.

Hắn chỉ biết dì từ Ngân Thành đến, cha nói dì rất có bản lĩnh, bảo hắn đi theo dì học hỏi, dì sẽ chỉ điểm thêm cho hắn tu luyện. Chỉ điểm hắn tu luyện? Tô Thanh Dạ không chút phản đối. Kế hoạch tu luyện Phu tử an bài cho hắn, tới giờ hắn còn chưa hoàn thành được một nửa. so với hai bạn cùng học Chu Vấn và Hoa Tiểu Vân, hắn đã chậm hơn rất nhiều.

Hoa Tiểu Vân là Thủy tu, nhà nàng là ở Bích Vân Lĩnh thành, mỗi tuần tới học hai ngày. Tô Thanh Dạ cảm thấy Hoa Tiểu Vân là người thông minh nhất trong ba người, nhưng mà xấu bụng.

Chu Vấn là cái hũ nút, tu luyện Kim Nguyên lực, từ lúc nghe Phu tử nói, kiếm không rời tay có thể tăng cường độ thành thạo, cái tên này ngay cả ngủ cũng ôm kiếm theo.

Trong ba người, kẻ thảm nhất chính là hắn, vì hắn tu luyện chính là Thổ Nguyên lực.

Thời nay, hai hệ thổ hỏa là những hệ khó luyện nhất, nếu không phải nhà hắn có chút của cải, chắc hắn đã không sống nổi. Trong ba người, hắn tu luyện chậm nhất, hắn rất rầu lòng vì chuyện này.

Hiếm thấy có người đồng ý ngồi nghe hắn oán giận, nên hắn thoải mái xả ra không ngớt.

Hoài Quân kỳ quái: " Phu tử ngươi chỉ dạy kiếm? Vậy ba người các ngươi tu luyện thế nào? Chẳng lẽ cùng tu luyện một loại Kiếm thuật truyền thừa?"

"Đương nhiên là khác nhau, Nguyên lực chúng ta khác nhau mà." Tô Thanh Dạ nói, vẻ đương nhiên: "Ta tu luyện là Sa Ngẫu kiếm, Chu Vấn tu luyện là trọng kiếm, Hoa Tiểu Vân tu luyện là vân hà kiếm."

Hoài Quân giật mình: "Ba loại truyền thừa?"

Tô Thanh Dạ lắc đầu: "Phu tử nói không phải truyền thừa, chỉ là kế hoạch tu luyện mà thôi."

Hoài Quân thở phào, mình càng ngày càng thích suy nghĩ lung tung. Tuy Kiếm thuật trong hai năm qua đã bắt đầu từ từ thịnh hành, người học càng ngày càng nhiều, nhưng cái có thể gọi là truyền thừa thì không có bao nhiêu.

Tô Thanh Dạ nói tiếp: "Phu tử nói, chúng ta còn nhỏ, trước tiên phải luyện cơ sở cho vững đã. Vững cơ sở rồi, mới có thể tự nghĩ ra một môn kiếm thuật truyền thừa cho chính mình."

Nói tới chỗ này, mắt Tô Thanh Dạ không khỏi hiện lên vẻ mơ ước.

Hoài Quân không nhịn được bật cười: "Tự nghĩ ra một môn Kiếm thuật truyền thừa? Truyền thừa là do tự nghĩ ra là được, dễ dàng như vậy sao? Thực là hồ đồ!"

Tô Thanh Dạ không vui: "Ngươi nói ai hồ đồ?"

"Chẳng lẽ không phải?" Hoài Quân cười khẩy: "Truyền thừa hiện nay, có cái nào mà không phải trải qua mấy đời người không ngừng hoàn thiện, cuối cùng mới thành hình? Há mồm mà bảo tự nghĩ ra truyền thừa, coi mình là ai? Thôi đi, ta vốn tưởng là kỳ nhân dị sĩ, ai ngờ, chỉ là hạng khoác lác bậy bạ. Không cần đi nữa, chúng ta trở về."

"Người tự mà về, ta phải tới đạo tràng." Tô Thanh Dạ giận sôi, nhưng phụ thân đã dặn phải nghe lời dì.

"Đạo tràng như vậy, cần gì phải đi." Hoài Quân thuyết phục: "Ngươi còn nhỏ, chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài, chưa nhìn thấy cao thủ chân chính, bị người khác lừa bịp hai câu liền tin là thật. Đi theo dì tu luyện, tốt hơn cái tên phu tử lừa bịp kia nhiều."

Tô Thanh Dạ không thể nhịn được nữa: "Có chết ta cũng không học với ngươi!"

Tô Thanh Dạ chạy đi.

Hoài Quân tính tình nóng nảy, thấy Tô Thanh Dạ ngu xuẩn mất khôn, thì liền mặc kệ. Tuy nàng đã đồng ý với phụ thân Tô Thanh Dạ truyền thụ tài nghệ cho hắn, nhưng Tô Thanh Dạ không muốn, nàng còn mừng rỡ trong lòng.

Nàng vội vã tới Ninh Thành chỉ là để mua Dạ Điểm Kiến, chứ chẳng hứng thú gì với cái thành nhỏ này.

Ngày hôm qua mua được năm cái Dạ Điểm Kiến, cộng thêm mười cái mua được từ một đội buôn chuẩn bị tới Ngân Thành, nàng là mua dùm cho người khác. Cái tên Dạ Điểm Kiến cổ quái này đây là lần đầu tiên nàng nghe nói, có người nói nó chỉ được bán trong phạm vi rất nhỏ, Ngân Thành thường không có hàng, rất khó mua được. Một vị quý nhân nghe nói nàng sắp tới Ninh Thành, nên tới năn nỉ nhờ nàng mua dùm mấy cái.

Quý nhân nhờ vả, nàng không dám thất lễ, nên ngay ngày đầu tiên tới Ninh Thành đã tới thẳng cửa hàng để tìm.

Ngân Thành với Ninh Thành, hai tòa thành ở hai đầu sông ngân vụ, phong thổ lại chẳng khác nhau mấy. Nàng đã lang bạt qua nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều thành thị ngày càng suy tàn, chiến tranh kéo dài ba năm đã gây nên ảnh hưởng rất lớn. Ở đâu cũng chỉ thấy tiêu điều, không ngờ ở đây lại gặp đượ c một nơi sinh cơ bừng bừng, trong lòng nàng cũng dễ chịu hẳn lên.

Bỗng nàng nhìn thấy một nhóm người, một đám nam nhân vây quanh một cô gái đoan trang.

Bọn họ tới rồi.

Nàng vội cúi đầu, giả bộ vội vã, đi lướt nhanh qua họ.

". . . Không ngờ lại gặp được sát bảo, thực là may!"

"Đúng đó, may mà Đại tỷ muốn xem câu bảo, nếu không đã vuột mất cơ hội rồi!"

"Cái kia Vương Bất Không Thủ đó trình độ thực là cao siêu. . ."

Hai chữ ‘sát bảo’ làm Hoài Quân chú ý, nàng còn chưa kịp nghe ngóng được gì thêm, đám người kia đã đi mất.

Tô Thanh Dạ chạy tới đạo tràng, nghe được bên trong vang dội tiếng quát, tiếng hô, mọi tức giận đều biến mất.

Tu luyện này hắn đã làm được ba năm, đã trở thành một phần cuộc sống. hắn không còn tức giận nữa, bởi vì —— Chu Vấn đã tới trước mình!

Hắn thấy khó chịu.

Đi vào đạo tràng, hắn nhìn thấy một người gầy gò. Trong bọn, Chu Vấn là người có gia cảnh kém cỏi nhất, phụ mẫu đều không còn, là một cô nhi, hắn không trả nổi học phí, nên quyết định bán mình cho Phu tử mười năm.

Phu tử là một người tốt.

Tô Thanh Dạ xuất thân nhà thương nhân, biết thời loạn lạc, cô nhi nghèo khổ ở đâu chẳng có. Tính tình Chu Vấn quái gở, khó ở chung, hôm nào cũng liều mạng tu luyện, coi những người khác đều là không khí.

Tô Thanh Dạ khó chịu vì tên Chu Vấn này còn khắc khổ hơn hắn. Có điều thiên phú Chu Vấn quá kém, vẫn luôn là người có thực lực yếu nhất trong số ba người. Người thực lực mạnh nhất là Hoa Tiểu Vân, tổ mẫu nàng ta nghe nói từng phục vụ trong quân bộ Vân Nghê, sau đó bị thương xuất ngũ.

"Thanh Dạ, chào buổi sáng!"

Lâu Lan vui vẻ chào, Tô Thanh Dạ cũng chào lại: "Chào buổi sáng, Lâu Lan!"

Ba người bọn hắn rất thích Lâu Lan, nhất là Tô Thanh Dạ, vì hắn là Thổ tu, thích Sa Ngẫu là bản năng.

Tô Thanh Dạ hỏi: "Phu tử có ở đây không?"

"Hắn đang nghỉ ngơi." Lâu Lan nói: "Thanh Dạ, kế hoạch tu luyện của đã hoàn thành được năm mươi bốn phần trăm, hôm nay phải cố gắng lên!"

Không biết tại sao, Tô Thanh Dạ bỗng nhiên nghĩ đến dì, không khỏi hỏi: "Lâu Lan, tự nghĩ ra truyền thừa khó lắm à?"

"Phải." Lâu Lan gật đầu: "Sáng tạo ra truyền thừa, phải có tích lũy thâm hậu và thiên phú bất phàm."

Tô Thanh Dạ không hiểu: "Vậy tại sao Phu tử lại bảo sau này chúng ta tự nghĩ ra truyền thừa?"

"Chỉ vì nó khó, thì chúng ta không thể làm được sao?" Lâu Lan hỏi ngược lại: "Chúng ta làm một việc, không phải bởi vì nó là mục tiêu của chúng ta, mà chỉ bởi nó dễ làm hay sao? "

Tô Thanh Dạ đỏ mặt.

Chu Vấn cười gằn, dừng lại, ôm kiếm đứng đó, vẻ mặt khinh bỉ, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Nhu nhược!"

Tô Thanh Dạ giận tím mặt: "Họ Chu, muốn đánh nhau hả?"

Chu Vấn mặt không hề cảm xúc: "Đánh rồi đừng có khóc lóc đi méc mẹ."

"Á, xem ra kế hoạch tu luyện hôm nay, có thể đổi thành đối kháng thực chiến." Lâu Lan cười híp mắt: "Hai người thấy sao?"

"Được!" Hai người đồng thanh, vốn đã nhìn nhau không vừa mắt.

" Sa Ngẫu của Thanh Dạ đâu?" Lâu Lan hỏi.

Tô Thanh Dạ ủ rũ: "Hôm qua bị phá, hư rồi."

"Thanh Dạ không có Sa Ngẫu, để công bằng, chúng ta chọn chiến trường cát, tiểu hàn kiếm đổi thành khinh nhuyễn kiếm, thế nào?" Lâu Lan hỏi hai người.

"Không thành vấn đề!" Tô Thanh Dạ lớn tiếng đáp, đầu hắn tính toán rất nhau. Tuy không có Sa Ngẫu, thực lực giảm mạnh, nhưng nền cát có lợi cho hắn. Hơn nữa Chu Vấn bình thường luyện đều là trọng kiếm, khinh nhuyễn kiếm chắc chắn không tiện tay, điểm này cũng có thể lợi dụng được.

Chu Vấn chỉ phun ra một chữ: "Được."

Thấy hai người đều đồng ý, Lâu Lan càng vui: "Kết quả trận này, có tính thành tích nha."

Hai người nghe vậy, thận trọng hẳn lên.

Thành tích trong đấu đối kháng rất quan trọng. Biểu hiện mà xuất sắc, sẽ được phu tử chỉ bảo, được Lâu Lan bồi luyện đối kháng, có thể nhờ Phu tử chế tạo trang bị riêng.

Thanht rọng kiếm của Chu Vấn, chính là phần thưởng của hắn.

"Bắt đầu!"

Hai bóng người nhào vào nhau.

Đoàn người xuyên qua ngõ nhỏ, một người mặc trang phục của Vĩnh Thịnh thương hội đi trước dẫn đường.

Tới cửa đạo tràng, người làm cung kính nói: "Các vị đại nhân, đây chính là đạo tràng của Vương Hàn."

"Làm phiền." Phó Nhân Hiên cho tiền thưởng, người làm vui mừng rời đi.

Một đám người đứng đánh giá đạo tràng có vẻ cũ nát trước mắt, cửa đạo tràng mở rộng, bên trong có tiếng hô vang, nhưng của rất ít người.

"Kiếm Tu đạo tràng."

Phó Dũng Hạo nhìn biển hiệu, nhíu mày: "Đây là đạo tràng? Sao bần tiện vậy, dùng một cái nhà kho hư cũ, treo tấm bảng lên là thành đạo tràng?"

Ngày hôm qua gặp người phụ trách thương hội, hỏi chuyện Vương Hàn, biết hắn có mở đạo tràng, mọi người đều hứng thú quyết định tới xem một chút. Dù sao ngày hôm qua, Vương Hàn ở trên sông ngân vụ biểu hiện quá mức kinh thế.

Mọi người hứng thú bừng bừng đi tới Vương Hàn đạo tràng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như thế, thì vô cùng thất vọng.

Nữ tử trong mắt cũng lóe qua vẻ thất vọng, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, cười nói: "Đến thì cũng đến rồi, cứ vào xem một chút."

Dứt lời, liền dẫn đầu đi về phía cửa chính, những người khác thấy thế, đành theo sau lưng.

Đi vào đạo tràng, nhìn thấy hai vị thiếu niên đang kịch liệt đối kháng, một con Sa Ngẫu đứng một bên xem. Sa Ngẫu chỉ liếc họ một cái, không nói lời nào, tiếp tục nhìn hai học sinh.

Chỉ có hai học sinh. . .

Phó Dũng Hạo không nói được gì, đây là đạo tràng có ít học sinh nhất mà hắn từng gặp. Làm hắn chợt nhớ tới Long Hưng đạo tràng ở Ngân Thành, hoa lệ hùng vĩ, chẳng khác gì một toà thành nhỏ.

Nữ tử nhìn hai học sinh.

Hai học sinh không chút phân tâm tới họ, chú tâm vào đánh nhau.

Nhìn một hồi, nữ tử liền không nhịn được khẽ ồ lên một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.