Ngũ Hành Thiên

Chương 32: Ám hiệu



Không có người nào nhớ tới Lâu Lan.

Tô Diễm căn bản không để Lâu Lan vào mắt, hơn nữa gã bị Ngải Huy kích thích cho tức giận nên đã sớm quên đi Lâu Lan. Mà lúc này thần kinh Ngải Huy căng thẳng cao độ, hoàn toàn dựa vào bản năng cùng kinh nghiệm phong phú để né tránh, hiển nhiên sẽ không quản nổi Lâu Lan. Về phần khán giả dưới đài đều bị công kích đẹp mắt mà sắc bén của Tổ Diễm thu hút, trong lòng tràn đầy chấn động, đâu còn nhớ rõ cái Sa Ngẫu có phần vụng về kia?

Lâu Lan cứ như vậy đứng trong góc, nó ngơ ngác nhìn Ngải Huy chạy khắp đài mà suy nghĩ, phải làm thế nào để trợ giúp hắn.

Hiện tại nó hoàn toàn thoát khỏi sự khẩn trương lúc ban đầu, đã khôi phục bình tĩnh lại như cũ, thế nhưng cũng không có tác dụng gì...

Hoàn toàn không cách nào chen tay, tại phương diện chiến đấu, nó không hơn không kém chính là một con gà mờ mới tinh. Ngải Huy được nó coi là chiến thần, đang bị đuổi chạy khắp đài, không có chút lực hoàn thủ nào.

Thực lực của đối phương thực sự quá mạnh mẽ!

Trong hoàn cảnh thực lực chênh lệch tuyệt đối như vậy, Lâu Lan không nghĩ ra được biện pháp nào có thể cải biến cuộc chiến.

Nếu như thời điểm này Ngải Huy đột nhiên dừng lại hỏi nó: “Lâu Lan, nghĩ ra biện pháp chưa?”

Nó nhất định sẽ nói: “Chúng ta vẫn là đầu hàng đi.”

Tiếp đó nói cho Ngải Huy, dựa theo trạng thái phát triển trước mắt, kết quả cuối cùng đã định trước là sẽ thất bại. Cánh tay phải của Ngải Huy đã gãy xương, muốn chữa tốt phải tốn không ít tiền, nếu như đánh nữa thì ngươi sẽ bị tổn thương nặng hơn, phải tốn càng nhiều tiền. Sau đó dùng danh nghĩa tình bạn để nhắc nhở Ngải Huy, Ngải Huy ngươi rất nghèo a.

Đây là cách làm lý trí nhất.

Thế nhưng rất rõ ràng, ở nơi này lý trí cũng vô dụng thôi. Nó nhớ tới con mắt của Ngải Huy, không phải rất sáng ngời mà băng lãnh thâm thúy, lại có chút ánh sáng trôi nổi bên trong.

Cho nên, nhiệt tình ẩn sâu trong nội tâm sẽ bạo phát vào lúc này sao?

Lâu Lan có chút ước ao, nó không biết vì cái gì Ngải Huy lại liều như thế, vì cái gì lại bất chấp tất cả như vậy, vì cái gì đã biết rõ nhỏ yếu hơn nhiều so với đối phương mà vẫn phải chiến đấu, vì cái gì bị truy đuổi chạy trốn khắp đài không có lực hoàn thủ nhưng vẫn không đầu hàng?

Đây là nhiệt huyết sao?

Lâu Lan nghiêm túc nghĩ tới chính mình, trên người mình chưa từng xuất hiện nhiệt tình như vậy.

Mình thực sự là nghĩ quá nhiều, Lâu Lan có chút tự giễu.

Nó nhắc nhở bản thân, Lâu Lan, ngươi là Sa Ngẫu.

Thế nhưng, có thể có một vị bằng hữu như vậy, cũng là một chuyện khiến người hài lòng. Hơn nữa, hiện tại mình còn kề vai chiến đấu cùng Ngải Huy! Ách, nhìn lướt qua tràng diện chiến đấu kịch liệt cuồng bạo cách đó không xa, hắn có phần không quá xác định mà nói thầm, cũng coi như là sóng vai đi…

Một chút không vui vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Tuy rằng Lâu Lan không có nhiệt tình như Ngải Huy, nhưng mà ngươi là bằng hữu, vị bằng hữu đầu tiên cũng là duy nhất của Lâu Lan, lí do chiến đấu như vậy là đủ rồi.

Lâu Lan là Sa Ngẫu a.

Thân thể Lâu Lan bỗng nhiên tản ra, hóa thành một bãi cát.

Khắp nơi trên lôi đài tràn ngập khí lưu kích động, Lâu Lan mượn nhờ lực lượng khí lưu để lơ lửng ở không trung. Thỉnh thoảng có vài mảnh nhỏ xuyên qua thân thể nó, nhưng mà nó không có bất cứ phản ứng gì. Nó giống như một đám mây cát không thu hút, im lặng trôi nổi trong hỏa diễm đang cuộn trào mãnh liệt.

Nó có hiểu biết nhất định đối với ‘Hỏa võng thiên chu biến’, nó cũng có xem qua miêu tả về ‘địa hỏa mạng nhện’. ‘Hỏa võng thiên chu biến’ có thể trở thành tuyệt học, điểm đáng giá để khen ngợi nhất trong đó chính là nó có khả năng phát triển thật lớn, sau khi lĩnh ngộ nó thì cứ mỗi lần mở ra một cung, thực lực sẽ bạo tăng gấp đôi.

Lấy cảnh giới lưỡng cung để thúc động ‘địa hỏa mạng nhện’ là thập phần miễn cưỡng, tối thiểu bốn cung mới tương đối thích hợp. Nếu như thúc động ở lưỡng cung thì gặp phải sơ hở, đó là chỉ có thể phát hiện địch nhân đứng trên mặt đất. Nếu như địch nhân từ không trung tới gần, sẽ không khiến ‘địa hỏa mạng nhện’ phản ứng.

Đáng tiếc Ngải Huy không biết bay.

Trên thực tế, cái gọi là nhược điểm chỉ có ý nghĩa đối với đối thủ thực lực không sai biệt nhiều. Thực lực song phương chênh lệch lớn như vậy, dù cho biết rõ nhược điểm cũng không có tác dụng gì.

Lâu Lan lơ lững giữa không trung, bập bềnh trong khí lưu.

Nó có thể cảm thụ được, nguyên lực và thể lực của đối phương đang tiêu hao rất lớn, theo tần suất công kích chậm dần và âm thanh thở dốc liền có thể nhìn ra được. Nhưng mà ngược lại, Ngải Huy thảm hại hơn, thể lực hắn đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận.

Thậm chí Lâu Lan có thể cảm ứng được, hai chân Ngải Huy đang run lên.

Nó không khỏi bội phục, cái từ ‘ý chí’ này đối với Sa Ngẫu mà nói thì có phần xa lạ, nó có nhìn thấy trong sách từ này, nhưng mà bây giờ nó tận mắt nhìn thấy Ngải Huy cỡ nào liều lĩnh, nó mới thực sự cảm giác được, đây gọi là ý chí đi.

Ngải Huy thật lợi hại!

Nhưng vào lúc này, Ngải Huy xông qua bên cạnh nó, ngay sau đó, một cái trọng thối từ trên trời giáng xuống, phanh, trùng điệp đập trên mặt đất, lại lần nữa sai lệch một chút.

Nhìn thấy đối thủ ở ngay bên cạnh, Lâu Lan đột nhiên phát động.

Tổ Diễm không nghĩ đến sẽ bị tập kích, toàn bộ sự chú ý của gã đều tập trung trên người Ngải Huy, hơn nữa tập kích còn đến từ không trung.

Vù!

Một chùm mây cát bỗng nhiên tản ra, nhanh như chớp bao vây lấy Tổ Diễm, có một tầng cát nhỏ luồn vào dưới bàn tay Tổ Diễm, xuất hiện một tầng cát hơi mỏng giữa bàn tay hắn và mặt đất.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, sắc mặt Tổ Diễm đại biến, giữa bàn tay và mặt đất xuất hiện một ít cát nhỏ khiến cho liên hệ giữa gã và ‘địa hỏa mạng nhện’ bị ảnh hưởng, xung quanh lập tức trở nên có chút mơ hồ.

Sàn sạt sàn sạt!

Vô số cát nhỏ đang ma sát.

Ngải Huy ý thức có chút tan rã, khi nghe được âm thanh cát nhỏ ma sát, giống như một đạo thiểm điện nổ tung trong đầu, đâm phá tầng mây, rọi sáng đầu óc mơ hồ của hắn.

“… Chúng ta ước định một cái ám hiệu cảnh báo, là dùng âm thanh hạt cát ma sát, âm thanh không nên quá lớn, nhỏ một chút, ta có thể nghe…”

Con ngươi đang tan rã đột nhiên co rụt lại, khí thế của Ngải Huy chợt biến đổi.

Hắn điều chỉnh tư thế, đùi phải đột nhiên đạp lên mặt đất, chi, âm thanh chói tai do đế giày ma sát vào mặt đất, kéo theo một đám khói xanh. Thân thể Ngải Huy nghiêng rất lớn, cơ hồ song với mặt đất, hai tay của hắn bảo trì rất cân đối vô ý thức chống trên mặt đất.

Ngừng thân hình, Ngải Huy không chút do dự dồn hết một chút thể lực sau cùng và tất cả nguyên lực hắn có, cùng sử dụng tay chân, cả người tựa như lò xo đẩy mình bung ra, đụng tới cái thân hình bị cát vàng bao quanh kia.

Giữa không trung, thân thể Ngải Huy hơi cong.

Trong nháy mắt khi lưng hắn đụng đến vật thật, thân thể của hắn làm ra phản ứng bản năng nhất.

‘Ngư củng bối’!

Phanh!

Khác với âm thanh trọng thối của Tổ Diễm, âm thanh bùng nổ này nặng nề dị thường, giống như từ chỗ sâu trong lòng đất truyền đến, càng có thêm cỗ lực lượng chấn nhiếp nhân tâm.

Cát vàng tung ra bốn phía tựa như mưa xối xả, thân hình Tổ Diễm dường như bị một con tê giác điên chạy húc vào, phanh, trực tiếp đụng lên màng ngăn cách, giống như bột mì đập bẹp dán lên màng ngăn cách. Một lát sau, hắn mềm nhũn rồi chậm rãi trượt xuống khỏi màng ngăn cách.

Trọng tài ở sát biên cuống quýt chạy tới, sau khi kiểm tra mới thở ra một hơi: “Không có việc gì, chỉ là hôn mê thôi.”

Bên trong đạo trường là một mảnh tĩnh mịch, mọi người đều bị nghịch chuyển như vậy làm cho chấn động không nói ra lời.

Chút sức lực sau cùng của Ngải Huy đều bị cái ‘Ngư củng bối’ kia ép sạch, hiện tại ngay cả một cái ngón tay hắn cũng không động đậy nổi.

Sàn sạt sàn sạt.

Vô số cát vàng cuồn cuộn trên sàn đài, tựa như dòng nước suối tụ tập, sau một lát, trước mặt Ngải Huy tập trung một bãi cát vàng lớn, là Lâu Lan.

Cát vàng chui xuống dưới người Ngải Huy, nâng hắn lên, như dòng cát trượt ra ngoài tràng.

Mọi người ngơ ngác nhìn một màn này, tất cả đều tĩnh mịch, bọn họ còn chưa có bình tỉnh lại từ chấn động vừa nãy.

Cát vàng không có nâng Ngải Huy đi ra cửa, mà là trực tiếp trượt đến trước mặt lão bản đạo trường, phốc, Vụ Hồn thảo bị dòng cát phun ra, rơi trên bàn của lão bản. Tiếp theo một bộ phận dòng cát biến ảo thành một cái bàn tay, mở ra giơ đến trước mặt lão bản.

Lão bản ngây ngẩn cả người.

Đợi trọn vẹn mười giây, cái tay cát vàng không kiên nhẫn mà vỗ thình thịch thình thịch thình thịch vài cái lên bàn trước mặt lão bản, không ngừng dùng ngón cái chà sát ngón trỏ ra hiệu.

Lão bản bừng tỉnh hiểu ra, cuống quýt cầm tiền thưởng đặt ở trên bàn tay cát vàng.

Lúc này cát vàng mới nâng Ngải Huy, thản nhiên rời đi trong một mảnh tĩnh mịch cùng trợn mắt há mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.