Ngũ Hành Thiên

Chương 33: Tiếng vọng



Sư Tuyết Mạn liên tục đánh hỏng hai mươi sáu cái cọc gỗ, đá vỡ ba mươi bảy cái bia sắt, lúc này mới ngừng lại thở hổn hển.

Lau mồ hôi trên mặt một cái, qua một trận phát tiết như thế, lửa giận tích tụ trong lòng nàng đã thoải mái hơn rất nhiều. Đối với việc lúc trước đưa ra chủ ý mù chiến này, trong lòng nàng có chút tự đắc, nhưng mà nàng không nghĩ đến, hiện thực trả cho nàng một cái tát vang dội.

Từ sau lần trước gặp phải tên hỗn đản chết tiệt kia, Sư Tuyết Mạn cảm thấy mình đã bắt đầu đụng phải số con rệp rồi, mọi chuyện đều trở nên không thuận lợi.

Nàng nhìn thấy Vĩnh Chính thúc thúc vội vã chạy vào, liền không khỏi dừng chân lại, trong lòng hiện lên một phần mong đợi, chẳng lẽ là có tin tức của tên hỗn đản kia?

“Tiểu thư, mới vừa lấy được tin tức, thiếu gia Tổ Diễm bị người ta đánh bất tỉnh tại một nhà đạo trường.”

Sư Tuyết Mạn sửng sốt một lát, rồi mới phản ứng lại: “A, Tổ Diểm bị đánh bất tỉnh sao? Bây giờ hắn thế nào rồi?”

Từ nhỏ nàng đã quen biết Tổ Diễm, hai nhà quan hệ không tệ, được coi là thế giao*. Tổ Diễm nhỏ hơn nàng hai tuổi, trong mắt nàng gã vẫn là con nít, lúc nhỏ, hắn luôn quanh quẩn phía sau nàng, tựa như cái đuôi. Không nghĩ tới sau khi lớn lên một chút, tên đó bắt đầu hiển lộ thiên phú, vậy mà lại trở thành người đầu tiên trong lứa nhỏ nhất của Tổ gia lĩnh ngộ ‘Hỏa võng thiên chu biến’.

(*)Thế giao: quan hệ nhiều đời.

Từ đó về sau, Sư Tuyết Mạn rất ít gặp lại gã, đoán chừng là bị giam ở nhà tu luyện, là người duy nhất trong một đời mới, nên sự coi trọng của Tổ gia đối với gã khẳng định phải vượt qua những người khác. Điểm này, Sư Tuyết Mạn cũng như vậy, thế nhưng nàng tương đối hiểu chuyện, yêu cầu đối với bản thân tương đối cao, không cần người khác đốc thúc, ngược lại trong nhà cũng không ước thúc nàng bao nhiêu.

Vĩnh Chính nói: “Người Tổ gia đến đưa hắn về rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Sư Tuyết Mạn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt nàng ngay lập tức trở nên nghiêm trọng: “Lai lịch đối phương thế nào?”

“Còn chưa biết, gần đây có rất nhiều cao thủ từ nơi khác đến Tùng Gian Thành thể nghiệm mù chiến.” Vĩnh Chính nói tiếp: “Hiện tại chỉ biết đối phương là một vị thổ tu, có một cái Sa ngẫu rất thông minh, hắn đã đánh bại thiếu gia Tổ Diễm trong mù chiến.”

“Mù chiến sao?” Sư Tuyết Mạn cả kinh, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ ngay tới tên hỗn đản lần trước, nhưng mà đối phương là thổ tu, vậy thì không đúng rồi. Ký ức của Sư Tuyết Mạn đối với mỗi chi tiết trong lần giao thủ trước vô cùng khắc sâu, tuy rằng nàng không có biện pháp phán đoán thân phận đối phương, thế nhưng nàng dám khẳng định hắn nhất định không phải thổ tu.

Hơn nữa, cho dù là tên hỗn đản đó, cũng không có khả năng chiến thắng Tổ Diễm trong mù chiến.

Sư gia và Tổ gia là thế giao, Sư Tuyết Mạn biết rõ hơn nhiều về tuyệt học của Tổ gia so với người bình thường. Nàng đã sớm nghe nói Tổ Diễm mở ra lưỡng cung, mà ‘Hỏa võng thiên thu biến’ chỉ cần mở ra lưỡng cung là có thể học tập ‘địa hỏa mạng nhện’, dò xét động tĩnh xung quanh, nó chính là lợi khí chân chính cho mù chiến.

Thậm chí có thể nói, mù chiến tạo ra dành cho Tổ Diễm.

Trong tỷ thí bình thường, Sư Tuyết Mạn có tám phần mười nắm chặt đánh bại Tổ Diễm, nhưng mà nếu là mù chiến, nàng biết rõ mình nhất định là bại.

Vậy mà Tổ Diễm lại bị người ta đánh bại trong mù chiến!

Hơn nữa còn là bị đánh đến hôn mê!

Trong lòng Sư Tuyết Mạn nghĩ mà khiếp sợ, nàng lục tìm trong trí nhớ, những thổ tu lợi hại ở Cảm Ứng tràng, có ai có thể đánh bại Tổ Diễm tại mù chiến. Rất nhiều học viên thổ tu mạnh hơn Tổ Diễm, nhưng mà nàng thật không biết ai có thể chiến thắng Tổ Diễm trong mù chiến.

Nàng dần dần bình phục khiếp sợ, nói: “Đối với hắn cũng là chuyện tốt, tránh cho hắn kiêu ngạo.”

Vĩnh Chính nhìn thoáng qua tiểu thư, trong lòng âm thầm cười khổ, khi ông ta mới nghe được tin đó, cũng bị chấn động ngây ra. Gần đây, quả thực Tùng Gian thành có thể dùng gió nổi mây bay để hình dung. Ông ta ở nơi đây đã rất nhiều năm, đã quen với việc Tùng Gian thành bình tĩnh. Ở Cảm Ứng tràng, nơi này là một cái tiểu địa phương, không có cao thủ gì.

Đột nhiên hưng thịnh mù chiến, mang đến biến hóa không tầm thường cho Tùng Gian thành.

Có thể tưởng tượng được, tin tức Tổ Diễm bị thua hôn mê cùng thổ tu thần bí sẽ lan truyền rất nhanh, đến lúc đó chỉ sợ sẽ hấp dẫn càng nhiều cao thủ đến đây. Hơn nữa, đạo trường nhà mình còn có cất giấu nhân vật phong vân như tiểu thư, nếu bị ngoại giới biết rõ, vậy thì đến lúc đó Tùng Gian thành sẽ rất náo nhiệt.

Được rồi, những thứ này đều không phải mình càn rỡ quan tâm.

Vừa nghĩ đến cái trò mù chiến này còn là do mình làm ra, ông ta liền cười khổ.

Sư Tuyết Mạn bỗng nhiên nói: “Nghe ngóng về thổ tu này một chút.”

Vĩnh Chính gật đầu: “Vâng.”

Tin tức Tổ Diễm bị thổ tu thần bí đánh bại lấy tốc độ kinh người truyền đi khắp toàn bộ Tùng Gian thành. Bởi vì Tổ Diễm thực sự quá nổi danh! Tuy rằng với cảnh giới lưỡng cung của hắn, đặt ở Cảm Ứng tràng không tính là cái gì, nhưng mà bản thân gã lại mang tuyệt học ‘Hỏa võng thiên chu biến’, như vậy là đủ rồi.

Lịch sử Tổ gia đã lâu, ở bên trong mỗi một đời con cháu Tổ gia, hễ là người lĩnh ngộ được ‘Hỏa võng thiên chu biến’, sau ba mươi tuổi không có ai mà không phải là cường giả. Tổ Diễm đã thể hiện được thiên phú kinh người của gã, thực lực hiện tại chỉ là bị giới hạn bởi tuổi tác. Tuổi nhỏ như vậy mà đã lĩnh ngộ tuyệt học, làm cho mọi người tin tưởng tương lai gã càng thêm sáng lạn.

Hơn nữa tuyệt học chính là tuyệt học, cho dù chỉ mở ra lưỡng cung, nhưng mà thực lực của Tổ Diễm không thua kém chút nào những học viên mở ra bốn cung kia.

Tổ Diễm tiến vào Cảm Ứng tràng với hào quang đệ nhất nhân trong thế hệ tân sinh của Tổ gia, tuy rằng không phải ai cũng biết đến hắn, nhưng mà luận về danh khí thì Tổ Diễm vượt lên trước bất cứ một vị học viên nào tại Tùng Gian thành.

Ngay cả đệ nhất thiên tài của Tùng Gian thành là Đoan Mộc Hoàng Hôn, danh khí cũng kém xa Tổ Diễm.

Tổ Diễm bị thua tại Tùng Gian thành, không cần nghĩ cũng biết nó mang đến hiệu ứng oanh động như thế nào, toàn bộ thành thị đều đang thảo luận rốt cuộc vị thổ tu thần bí kia là ai. Hơn nữa chuyện này tạo ra ảnh hưởng không chỉ có giới hạn tại Tùng Gian thành, sau khi nghe nói đến chuyện này, thì rất nhiều học viên xuất sắc ở thành thị khác cảm thấy rất hứng thú đối với mù chiến có phong cách riêng của Tùng Gian thành, mộ danh đến đây.
(* Mộ Danh: yêu thích)

Không ai biết một trong những nhân vật chính của toàn bộ sự kiện, Ngải Huy cùng Lâu Lan lại thê thảm cỡ nào.

Rầm rầm, Lâu Lan tựa như một bãi cát, từ trên tường che trượt xuống.

"Ngải Huy, cảm giác thế nào rồi?"

Lâu Lan đang trong hình dáng dòng cát, trượt đến bên cạnh Ngải Huy, bộ dạng Ngải Huy nhìn qua thê thảm vô cùng, cả người quấn đầy một vòng lại một vòng băng vải trắng, trông cực giống xác ướp, cánh tay phải treo phía trước ngực.

Bên trong chính đường của đạo trường, Ngải Huy nằm ngửa trên ghế dựa, gặm cọng cỏ xanh trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ: "Tệ vô cùng, Lâu Lan ngươi không sao chứ?"

"Thiệu sư nói phải qua ba ngày thân thể Lâu Lan mới có thể đứng lên lại, trước đó không có biện pháp giúp Ngải Huy trị liệu." Lâu Lan nói: "Ngải Huy có muốn đi tìm mộc tu y sư trị liệu một chút trước hay không?"

"Không cần." Ngải Huy nói: "Dù sao ba ngày cũng không gấp. Chờ ngươi khỏe, rồi lại trị liệu cho ta. Ta là quỷ nghèo!"

"Được." Lâu Lan không phản đối, dòng cát giống như con rắn quấn quanh tại cây cột bên cạnh Ngải Huy rồi bò lên trên, bò đến độ cao ngang với đầu Ngải Huy.

"Lâu Lan, ngày hôm qua thực sự là cám ơn ngươi." Ngải Huy bỗng nhiên nói.

"Vì sao Ngải Huy phải cám ơn Lâu Lan? Đây không phải là chuyện nên làm sao?" Lâu Lan có chút không hiểu được hỏi.

"Ý ta nói chính là trước khi đi ngươi không quên đòi tiền thưởng." Hai mắt Ngải Huy nhìn trời, trong miệng lẩm bẩm: "Thật nhiều tiền a! Phát tài rồi, phát tài rồi!"

Ngày hôm qua, quả thật tiền thưởng cho một trận đấu với Tổ Diễm kia phi thường hậu hĩnh, đạt đến năm mươi vạn, đối với Ngải Huy mà nói nó đúng là một khoản cực lớn.

"Chúng ta thắng rồi a." Giọng Lâu Lan tràn ngập sung sướng, trận đầu thực chiến của mình, có thể đạt được thắng lợi, khiến nó vô cùng hài lòng. Hơn nữa mình phát huy ra tác dụng rất trọng yếu, không có chuyện gì làm cho Lâu Lan thỏa mãn hơn điều này.

Ngải Huy bỗng nhiên ân cần hỏi: "Đúng rồi, thân thể của ngươi, Thiệu sư nói như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.