Ngũ Hành Thiên

Chương 347: Lục Đạo nguyệt



Dịch giả: Tiểu Băng

Giơ giơ thanh kiếm lên xem.

Ngải Huy thầm khen trong lòng, quả là kiếm tốt!

Tuy không sánh được với ngân chiết mai, nhưng cũng là một thanh tinh phẩm. Phi Tuyết Ngân kết hợp với thiên không anh, làm cho thân kiếm có màu hồng nhạt hiếm thấy, thân kiếm nhẹ tênh như không. Vỏ kiếm hoa lệ tinh mỹ, mặt trên viết ba chữ theo thể triện "Tuyết lưu anh" .

Ngải Huy phỏng chừng, bán cái này lấy ba trăm điểm thiên huân hẳn là không vấn đề gì. Kiếm tu ít, hảo kiếm càng thiếu. Quả không hổ là minh chủ, ra tay luôn là thứ tốt.

Ngải Huy nghĩ, có nên lúc đang chỉ điểm Kiếm thuật, bán nó hay không?

Kiếm tốt như vậy, ai có duyên mới chiếm được!

Không có bốn trăm điểm thiên huân, làm gì có hai chữ hữu duyên?

Ngải Huy duỗi vai, để tới lúc đó có thể bán tuyết lưu anh với giá cao, hắn quyết định phải cố gắng biểu hiện, phát dương Kiếm thuật Côn Luân, không phụ lòng minh chủ bồi dưỡng.

Khởi động cơ thể xong, Ngải Huy ngồi xuống, quay đầu hỏi Hoa Khôi: "Chắc là đi xa nhỉ, chúng ta tới nhà ai?"

Mặt Hoa Khôi tối sầm: "Tới lúc đó rồi biết."

Ngải Huy cũng không tức giận: "Kỳ thực ta cảm thấy, các ngươi đâu cần đưa ta đi, cứ đưa cái địa chỉ cho ta, ta tự tới không được à?"

Hỏa Phù Vân dưới chân không phải vật phàm, bên ngoài nhìn rất phổ thông bình thường, nhưng bên trong chỗ nào cũng có thể nhìn ra chủ nhân của nó rất coi trọng nó.

"Ai nói là đưa ngươi đi?" Hoa Khôi lườm một cái, hắn hối hận vì là người dẫn đường của tên khốn kiếp này.

Ngải Huy ồ một tiếng: "Phía sau chở Tiêu Thục Nhân?"

Hoa Khôi kinh ngạc: "Đầu óc rất nhạy ha."

Hắn không nói chữ nào, mà Sở Triều Dương lại đoán ra được là Tiêu Thục Nhân, quả là lợi hại.

"Hỏa Phù Vân này còn xa hoa hơn cả cái Cát Tường Hào bị ta xử đẹp kia nữa, lại còn có ngươi đồng hành, Côn Luân đâu có cái gì đáng để làm thế, trừ Tiêu Thục Nhân."

Hoa Khôi gật đầu, vừa định khen Sở Triều Dương đầu óc thông minh, đã nghe thấy Sở Triều Dương đổi đề tài: "Vậy chúng ta nói chuyện phí áp tải đi. Ngươi xem một chút, ta nhọc nhằn khổ sở giúp ngươi áp tải Tiêu Thục Nhân, vô cùng nguy hiểm! Ta là quỷ nghèo. . ."

Hoa Khôi nghe không vô nổi, giận tím mặt: "Cút!"

"Này này này, đừng tưởng ngươi là người dẫn đường của ta, là có thể mắng ta." Ngải Huy mở to hai mắt.

Hoa Khôi quyết định câm miệng nhắm mắt, không để ý tới tên khốn kiếp nữa.

Không lâu sau, Hỏa Phù Vân chậm rãi hạ xuống một cái sân kiểu cổ điển.

Từ phương vị mà nhìn, thì không phải nằm ở trung tâm Ngân Thành, mà ở một góc xa xôi nào đó. ở một nơi toàn là tháp cao chen chúc như Ngân Thành, mà có được một cái trang viên rộng lớn thâm thấp liên miên như thế này, quả là hiếm thấy.

Tuy còn chưa biết là gia tộc gì, nhưng Ngải Huy đã cảm giác được khí tức thế gia phả vào mặt.

Ngải Huy từ Hỏa Phù Vân nhảy xuống, dưới chân là lớp gạch xanh cũ kỹ, bồn hoa, tường vây mọc đầy dây leo già và rêu xanh xung quanh, chỗ nào cũng có dấu vết tháng năm.

Là một gia tộc có lịch sử lâu đời.

Ấy là ấn tượng đầu tiên trong lòng Ngải Huy.

Quản gia nhỏ bé đã sớm đứng đợi ở bên khom người, cung kính nói: "Là Sở tiên sinh phải không ạ? Ngài đi đường cực khổ. Chỗ ở của ngài đã được sắp xếp xong, ngài có cần nghỉ ngơi một chút không? Phu nhân có việc ra ngoài, tới tối mới trở về. Phu nhân hy vọng có thể được cùng ăn tối với Sở tiên sinh, có được không ạ?"

"Không thành vấn đề." Ngải Huy gật đầu: "Dẫn ta tới nơi nghỉ ngơi trước."

"Rõ." Quản gia gật đầu với người hầu đứng chếch sau lưng, người hầu vội vã chạy tới, quản gia nói: "Đưa Sở tiên sinh tới Trúc viên."

Người hầu cung kính: "Dạ."

Quản gia xoay người lại nói với Ngải Huy: "Có nhu cầu gì, xin Sở tiên sinh cứ việc phân phó hạ nhân."

Ngải Huy thầm tặc lưỡi, quản gia này làm việc thực là cẩn thận chu đáo. Với những quy củ nghiêm ngặt của các thế gia, Ngải Huy chẳng ảnh hưởng lắm, may mà mình chỉ vờ vịt làm phu tử, cái chính là tìm cách bán tuyết lưu anh bán đi, a, không đúng, là giúp tuyết lưu anh tìm được người hữu duyên.

Nhưng Tiêu Thục Nhân cũng được đưa tới nơi này, xem ra nhà này và minh chủ có quan hệ không ít nha. . .

Theo người hầu đi tới Trúc viên, Ngải Huy hỏi: "Không biết phủ thượng quý tính là gì? Tới đây vội vàng, minh chủ còn chưa kịp nhắc nhở."

Người hầu vừa dẫn đường, vừa cung kính trả lời: "Tệ phủ họ Diệp."

Họ Diệp? Ngải Huy vắt hết óc, trong ký ức của hắn, trong đám thế gia của Ngân Vụ Hải, không có nhà nào họ Diệp. Nhưng rõ ràng nhà này rất có dáng của thế gia cao cấp kia mà.

Người hầu nói xong thì im bặt, chuyên tâm đi trước dẫn đường, Ngải Huy cũng không hỏi thêm. Hắn đang bận suy nghĩ tới việc Tu luyện Hỗn Độn Nguyên lực, có năm mươi hạt Hỗn Độn Nguyên lực đậu, vậy tốc độ tu luyện của mình có thể tăng nhanh. Phải mau tìm ra bản chép tay kia, rời khỏi Ngân Thành, không biết vì sao, Ngân Thành luôn làm hắn cảm thấy lúc nào cũng có sóng ngầm cuồn cuộn, sẵn sàng biến thành vòng xoáy lớn.

Ngôi nhà này có sân rất to, Ngải Huy đi theo người hầu cả chừng mười phút mới tới Trúc viên.

Ngải Huy thầm cảm khái, Ngân Thành tấc đất tấc vàng, thế mà nơi này lại có sân to tới vậy.

Trúc viên là một tiểu viện độc lập, những cây trúc đu đưa, cực kỳ thanh nhã. Tất cả đồ dùng, đều đầy đủ. Thứ làm Ngải Huy thỏa mãn nhất, là có tĩnh thất và diễn võ trường riêng, tuy đều không lớn, nhưng để cho một mình hắn sử dụng thì thoải mái.

Một thân một mình, không có hành lý, đi thẳng vào bắt đầu tu luyện.

Việc Tiêu Thục Nhân được sắp xếp ở đâu, hay Diệp phủ lợi hại bao nhiêu, hắn không chút quan tâm. Diệp phủ cực yên tĩnh, là nơi tu luyện cực tốt. Có một nơi yên tĩnh để tu luyện, thực không thể tốt hơn.

Tu luyện Hỗn Độn Nguyên lực, tiến vào thảo đường, tới lầu bảy điển tịch viện thì Hỗn Độn Nguyên lực cũng tiêu hao không còn, nên hắn vào diễn võ trường luyện Kiếm thuật.

Minh chủ là Đại sư kiếm thuật, chuyện này nằm trong dự kiến của hắn.

khi xem bộ truyền thừa do minh chủ biên soạn, tuy còn nhiều chỗ thô sơ, mơ hồ, nhưng hắn có thể cảm giác được, minh chủ đã tìm tới được cánh cửa của Kiếm thuật chi đạo.

Hắn cảm thấy ước ao.

Nhưng hắn không tu luyện theo phương pháp đó, không phải hắn cao ngạo, muốn tự sáng chế tuyệt học của chính mình, mà là bộ truyền thừa này còn cách điểm hoàn thành rất xa.

Ngải Huy nghĩ, minh chủ muốn hoàn thành bộ tuyệt học này, thì ít nhất phải cần tới hai mươi năm nữa. sau đó, còn cần nhiều đời tiếp theo tiếp tục hoàn thiện.

Đây mới là chỗ lợi hại của tuyệt học trong các thế gia, chúng đều được nhiều thế hệ luân phiên tu chỉnh, phát triển, đưa chúng tới điểm hoàn mỹ.

Truyền thừa của Minh chủ còn quá đơn sơ, nhưng đã khơi gợi ra nhiều ý tưởng, dẫn dắt cho Ngải Huy. Bản thân trình độ Kiếm thuật của Ngải Huy vốn đã không thấp, qua một thời gian tìm tòi, hắn cũng đã từ từ hình thành phong cách kiếm thuật của bản thân mình.

Ví dụ như Nguyên lực Kiếm Hoàn, trên đời có lẽ chỉ một mình hắn có.

Nhưng Minh chủ hiểu biết về Kiếm thuật cực kỳ có hệ thống, Ngải Huy nhiều lần phải thán phục. có những chỗ được minh chủ đánh dấu, có lẽ đó là ý kiến từ những phu tử. có thể thấy, bộ truyền thừa này, không, Ngải Huy muốn gọi nói là kiếm điển thì đúng hơn, là minh chủ tụ tập sức mạnh của mọi người.

Minh chủ là muốn phục hưng Kiếm tu a. . .

Không phục hưng Kiếm thuật, làm sao lấy hai chữ "Côn Luân" làm tên?

Bản kiếm điển thô sơ ấy, đã mang tới cho Ngải Huy rất nhiều linh cảm, hắn thấy như mình đã sờ tới một cánh cửa sổ mới.

Hắn đã thấy thấp thoáng chiêu kiếm mới trong đầu, chúng đã xuất hiện nhiều lần trong mấy ngày hắn lật xem kiếm điển.

Điều này làm hắn rất hưng phấn.

Hắn xách tuyết lưu anh, nhảy vào diễn võ trường.

Không cần phải cố sức, cứ làm theo cảm xúc.

Thời gian dần trôi qua, hắn hồn nhiên vong ngã, có lúc dừng lại, cau mày đăm chiêu, nửa ngày không nhúc nhích, có lúc kiếm pháp ngổn ngang, thân hình lảo đảo.

Khi ánh mặt trời ngả xuống dần, cả Trúc viên được bao trùm trong ánh chiều tà.

Mắt Ngải Huy bỗng sáng lên, hắn đột ngột bước tới một bước, xuất kiếm!

Mũi kiếm tuyết lưu anh màu hồng nhạt đẩy ra một luồng gợn sóng mơ hồ, không gian xung quanh mũi kiếm vặn vẹo, sáu gợn sóng to, rõ rệt hình trăng khuyết từ bên trong tràn ra.

Một cái lá trúc bị thổi lên, trong nháy mắt bị ánh kiếm chém qua, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, ánh kiếm lạnh lẽo rực lên, bao phủ lá trúc.

Một nhúm bột xanh biếc trên không trung hóa thành làn khói xanh lục, nó nhạt dần, rồi biến mất.

sáu vầng trăng khuyết không tiêu tán, mà quay quanh người Ngải Huy.

Huyền Nguyệt là một chiêu thực dụng, nhưng quá rõ rệt, dễ đối phương nhìn thấu. Hơn nữa lực phá hoại của Huyền Nguyệt không lớn.

Ngải Huy khẽ vung tuyết lưu anh, sáu vầng trăng khuyết xoay tròn cuốn quanh thân kiếm, hắn xoay cổ tay một cái, mũi kiếm đâm hướng xuống dưới.

Sáu vầng trăng hợp lại thành một, Ngải Huy có thể cảm giác được dao động Nguyên lực ngừng lại, một ánh kiếm mới sáng hơn, ác liệt hơn hẳn xuất hiện.

Trên nền đá lót xuất hiện một vết kiếm mỏng, nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhìn thấy. không ai biết, vết kiếm đó sâu tới mười trượng.

Ngải Huy nắm chuôi kiếm, nhẹ nhàng hướng mũi lên trên, một dải lụa trong vết kiếm bay ra, lại tỏa ra thành sáu vầng trăng, bay xung quanh hắn.

Ừ, không tồi không tồi, Ngải Huy cực kỳ hài lòng, uy lực và biến hóa, đều lợi hại hơn Huyền Nguyệt trước đây nhiều.

Hơn nữa Ngải Huy còn phát hiện, chỉ cần sáu vầng trăng Huyền Nguyệt bất diệt, thì lượng nguyên lực hắn tiêu hao là cực kỳ ít ỏi.

Chiêu này gọi là Lục Đạo nguyệt đi, Ngải Huy nghĩ làm sao dùng chiêu Lục Đạo nguyệt này, ví dụ như giương đông kích tây, ví dụ như sáu nguyệt hợp nhất, rồi khi vừa chạm vào binh khí của kẻ địch thì lại tán ra làm sáu, vân vân.

Bỗng nhiên, Ngải Huy cảm thấy mặt đất dưới chân rung rung.

Hả?

Xùy xùy xùy!

một dòng nước, từ trong vết kiếm xì ra, phun tóe vào Ngải Huy.

Ngải Huy giật mình, chiêu kiếm vừa rồi, chắc đã chém trúng dòng nước ngầm trong lòng đất.

Mới ngày đầu tiên tới nhà người ta đã phá hoại… ai da, không hay lắm nha. . .

Ngải Huy luống cuống tay chân, dòng nước phun rất mạnh, rất khó lấp lại. Có Lâu Lan ở đây thì tốt biết mấy, chút vấn đề nhỏ này một giây đồng hồ là giải quyết xong.

Ngải Huy nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, hắn vội vã giậm chân một cái, oanh, một cái hố sâu đường kính chừng hai mét xuất hiện.

Lấp lại được rồi.

Người hầu vừa tới cửa, nghe thấy tiếng nổ vang thì giật mình, một lát sau mới dám lên tiếng: "Sở tiên sinh, đã tới giờ dùng cơm tối, phu nhân và khách nhân đều đang đợi ngài."

Khi thấy Ngải Huy cả người ướt đẫm, người hầu sửng sốt.

Ngải Huy cười vô hại: "Ăn cơm? Đi đi, ta cũng thấy đói rồi."

Người hầu mờ mịt đi theo Ngải Huy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.