Tin Ngải Huy tới Thiển Thảo Thành như cơn lốc lan ra, tất cả đạo phỉ to nhỏ ở khu biên cảnh Thải Vân Hương và Phỉ Thúy Sâm đều nhận được tin tức.
Trước lúc này, tên tuổi Lôi Đình Kiếm Huy tuy rằng vang dội, nhưng trong mắt mọi người, đấy chỉ là một hình tượng anh hùng do Trưởng Lão Hội dựng nên, để tôn vinh sự tích ba năm trước. Lúc đó thực lực và cảnh giới của Ngải Huy đều không cao, vẫn còn là một người học viên, lập nên kì tích ở Tùng Gian Thành, nhưng người giải quyết rốt ráo cuộc chiến vẫn là Vương Thủ Xuyên và Hàn Ngọc Cầm.
Tùng gian phái đi theo Ngải Huy, người ta cho rằng ấy chỉ là vì Ngải Huy có mị lực cá nhân xuất chúng.
Mãi cho đến trận chiến này.
Thảo tặc và Ngải Huy gặp nhau, phát sinh xung đột nghiêm trọng, Ngải Huy lông tóc không tổn hại, thảo tặc tử thương nặng nề, hơn 200 người thương vong, tạo nên dấu ấn trong lịch sử của giới thảo tặc. Đại tướng thảo tặc Tào Ninh tử trận, càng làm cho quần hùng kinh sợ, đẩy tên tuổi Ngải Huy lên cao.
Mọi người không thể không dùng ánh mắt mới nhìn Lôi Đình Kiếm Huy.
Thì ra Lôi Đình Kiếm Huy, thực lực cá nhân thực sự là cường hãn!
Một người một kiếm nghênh chiến thảo tặc, giết người như ngóe, giết luôn thủ lĩnh, thảo tặc tán loạn, chiến tích làm người ta hoa mắt. Con số tử vong kinh người, chứng tỏ Lôi Đình Kiếm Huy là người tàn nhẫn.
Người ta nhận ra, đây là kẻ không nên trêu vào.
Cùng nổi danh, còn có cái tên Minh Tú.
Lục Minh Tú ở Thiển Thảo Thành sinh sống rất biết điều, Lục gia cũng chỉ bảo vệ ở trong bóng tối, có rất ít người biết lai lịch thật sự của Minh Tú.
Thiển Thảo Thành yên tĩnh, bị Ngải Huy bay tới gây ra cơn sóng lớn mênh mông. Những thực lực núp trong bóng tối đều nhộn nhạo, nước ao bị quấy lên đục ngầu.
Ngải Huy còn chưa tới Thiển Thảo Thành, ảnh hưởng của trận chiến đã lan khắp.
Sào huyệt của Thảo tặc cách Thiển Thảo Thành rất xa, phải liên tục phi hành hai ngày hai đêm. Thế đạo hỗn loạn, thảo tặc hai năm qua phát triển rất mãnh liệt, lúc đầu chỉ có hơn ba mươi người, bây giờ đã vượt quá bốn ngàn người.
Đã trở thành một thế lực lớn của khu biên cảnh Phỉ Thúy Sâm.
Sào huyệt thảo tặc là một cái trại lớn, phạm vi tới mấy chục dặm, thủ vệ nghiêm ngặt.
Những cây đại thụ với tán lá dày đặc che khuất bầu trời. Khi có địch tấn công, chúng sẽ dâng lên màn sáng phòng ngự, có năng lực phòng ngự xuất sắc.
Trên những nhánh cây ở gần đỉnh, mọc dày đặc những tán cốt chi.
Tán cốt chi là một loại linh chi chuyên để phòng thủ, vẻ ngoài có hình tròn dẹp, mọc đầy hoa văn hình quạt, nhìn qua giống như tán cốt, nên mới được gọi tên là tán cốt chi. Trong tán cốt chi có mọc năm tới mười gân cốt tiễn, nếu gặp phải địch tấn công, chúng sẽ liên tục không ngừng phóng ra những mũi tên đó.
Giữa đám cây cối chằng chịt đầy dây leo, trên dây leo lủng lẳng các hồ lô đủ màu. Chúng chính là hồ lô pháo nổi danh của Mộc tu, có thể phun ra những quả đạn màu sắc khác nhau từ bên trong hồ lô, hồ lô pháo màu khác nhau, thì thuộc tính cũng khác nhau.
Dưới những tán cây dày đặc, là những dãy phòng ốc chỉnh tề, lấp lóe ánh sáng dìu dịu, dù khuất dưới bóng cây, cũng không tối tăm chút nào.
Người không biết đi vào, sẽ ngỡ mình đi vào trụ sở của Mộc chiến bộ, và thực sự, nơi này đúng là dựa theo tiêu chuẩn của Chiến bộ mà xây dựng.
Nghị Sự Đường do ba cây Kim Cương thụ có lực phòng thủ siêu cường hợp lại với nhau, nửa thân dưới của chúng hoàn toàn là cùng một gốc, tạo nên một căn phòng cực lớn, chúng mà không bị phá hủy, thì Nghị Sự Đường không thể sụp.
Nghị Sự Đường chứa được chừng bảy mươi, tám mươi người, hiện giờ trong phòng có hơn hai mươi người, đều là tâm phúc của Trịnh Hiểu Mạn.
"Rốt cuộc là ai để lộ tin tức?"
"Làm sao Ngải Huy biết chúng ta muốn ra tay với Lục Minh Tú?"
"Chắc chắn hắn đã biết từ trước, nên mới chạy tới."
Mọi người ồn ào, cả bầu không khí kinh hoàng. Kế hoạch bắt cóc Lục Minh Tú họ đã chuẩn bị rất kĩ, và từ rất lâu, nhưng vẫn còn chưa tiến hành thực hiện, thế mà đã bị người ngoài biết được, bảo mọi người làm sao bình tĩnh?
Ầm, một quyền đập mạnh lên bàn, Trịnh Hiểu Mạn phẫn nộ rít lên: "Tất cả im miệng!"
Trịnh Hiểu Mạn chỉ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thân hình cao dong dỏng, dung mạo không thể gọi là mỹ nữ, nhưng khí chất cuồng dã và dáng vóc chuẩn đẹp, vẫn làm hút mắt người ta.
Đội ngũ này là Trịnh Hiểu Mạn một tay thành lập, cực có uy tín, mọi người lập tức câm miệng, Nghị Sự Đường im phăng phắc.
Nhớ tới Tào Ninh, ánh mắt Trịnh Hiểu Mạn ảm đạm, ngẩng đầu lên căm hận nói: "Chuyện Lục Minh Tú tạm thời để đó, lão Tào không thể chết đi vô ích, chúng ta phải báo thù cho hắn! Chưa báo thù xong, ta không làm chuyện gì khác!"
Dứt lời, cô quay đầu đi ra khỏi Nghị Sự Đường.
Những người còn lại nhìn nhau.
Một hán tử gầy gò ngồi trong góc, ánh mắt đảo qua đảo lại, vẻ suy tư.
Lão đại làm mọi người đều thấy xấu hổ và lúng túng, từng người tản ra.
Hán tử gầy gò đi về phòng mình, sau khi nhìn quanh thấy không có ai theo dõi, mới đóng cửa lại.
Sau lưng hắn vang lên một thanh âm: "Tại sao Ngải Huy biết được tin tức?"
Hán tử gầy gò bình thản: "Cái này phải hỏi các ngươi mới đúng, việc liên lạc thông tin trong trại những ngày qua đều bị ngăn cách, không tin nào truyền ra ngoài được cả."
Một người giấu mình trong bóng tối lạnh lùng: "Ở bên ta chắc chắn là không có."
Hán tử gầy gò không nhịn được: "Không nói chuyện đó nữa, chuyện bây giờ là bây giờ phải làm gì. Lão đại đã nói rồi, chưa báo thù cho Tào Ninh thì sẽ không làm gì hết. Giao dịch của chúng ta sẽ hỏng mất."
Người trong bóng tối cười khẩy: "Một cái Lôi Đình Kiếm Huy mà các ngươi sợ đến như vậy?"
Hán tử gầy gò cười gằn: "Nói hay lắm, vậy ngươi diệt Lôi Đình Kiếm Huy đó đi, ta nộp thủ cấp hắn cho lão đại, là kế hoạch lập tức được bắt đầu."
Người trong bóng tối yên lặng.
Tào Ninh bị giết, ba trăm thuộc hạ dưới trướng thương vong quá nửa, đây là một chiến tích hiển hách.
Hắn trầm ngâm một lúc, giọng hòa nhã hơn: "Chúng ta phải nghĩ ra cách mới được, món làm ăn lớn thế này, không thể để mất được."
Hán tử gầy gò nghiêm mặt, hắn đương nhiên mối làm ăn này, đốivới thảo tặc, là không thể nào bỏ được.
Phỉ Thúy Sâm.
Một đoàn Hỏa Phù Vân gắn huy chương Lục gia phi nhanh, hướng bay rõ ràng là Thiển Thảo Thành. Những đằng xe ven đường nhìn thấy huy chương trên Hỏa Phù Vân đều lập tức né tránh nhường đường, chứng tỏ quyền thế của Lục gia ở Phỉ Thúy Sâm.
Trong Hỏa Phù Vân, trong một thư phòng cực đơn gian, một nam tử thân hình hùng vĩ đang vùi đầu chuyên tâm làm việc, một lão bộc đứng trang nghiêm trong góc.
Không ngừng có thuộc hạ ra ra vào vào, đặt tin tức lên bàn cho hắn, ai ra vào cũng rất cẩn thận, cố gắng không tạo ra âm thanh, sợ làm bộ thủ đại nhân giật mình.
Hắn chính là bộ thủ của Thảo Sát Bộ ở Phỉ Thúy Sâm hiện nay, Lục phong.
Hắn không ngẩng đầu, hỏi: "Lễ vật cho Minh Tú chuẩn bị xong chưa?"
Lão bộc đứng trong góc trả lời: "Chuẩn bị xong ra, đều là những thứ Minh Tú tiểu thư thích nhất. Vải vóc, đồ thêu, thư họa danh gia, và một món tàn kiện pháp bảo thượng cổ."
Tay Lục phong ngừng lại: "Tàn kiện Pháp bảo?"
Lão bộc kính cẩn nói: "Là một cây cờ, không còn trọn vẹn, chỉ là có hình thêu trên mặt rất tinh mỹ, lão bộc nghĩ Minh Tú tiểu thư sẽ thích, nên mới tự ý làm chủ bỏ thêm vào."
Lục phong tán thưởng: "Làm tốt lắm."
Hắn ngừng chốc lát, nói tiếp: "Ngươi để tâm quản lý mấy việc vặt trong phủ, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Đứa cháu kia của ngươi, tháng sau bảo nó tới bộ báo danh đi."
Một thuộc hạ vội vã đi vào: "Đại nhân, đây là tin mới nhận được, có liên quan tới Minh Tú tiểu thư."
"Liên quan tới Minh Tú? Đưa đây!" Lục Phong ngẩng lên, tướng mạo hắn rất đẹp, môi mỏng, mũi cao, trán cao, mắt sáng quắc.
Hắn nhận tờ báo cáo, đọc kĩ, ồ lên một tiếng: "Giết chết Tào Ninh?"
Càng xem hắn càng giật mình, đầu tiên là hơn ba trăm người, tử thương vượt quá hai trăm, bức đến mức Tào Ninh phải dùng chiêu đồng quy vu tận. Ngải Huy không chỉ lông tóc không tổn hại, mà trái lại, tất cả tâm phúc của Tào Ninh đều bị diệt sạch.
Lục Phong đương nhiên biết Tào Ninh.
Thảo tặc là tử địch của Thảo Sát Bộ, hắn vẫn luôn nghĩ cách đối phó bọn họ. Nhưng thảo tặc đi lại không theo quy luật, sức chiến đấu lại không tầm thường, Tào Ninh là một trong những đại tướng của thảo tặc, không ngờ bị Ngải Huy một người một ngựa giết chết. Với số lượng thương vong này, Ngải Huy tuyệt đối là một kẻ giết người không chớp mắt.
Hắn không ngẩng đầu lên, dặn dò: "Đi, lấy hồ sơ về Ngải Huy lại đây."
Lão bộc vội đáp: "Vâng!"
Hồ sơ của Ngải Huy nhanh chóng được đưa tới cho Lục Phong. Lục Phong đối chiếu, phát hiện ra một sự chênh lệch to lớn.
Hồ sơ của Ngải Huy, cảnh giới: Nhất nguyên. Thực lực đánh giá: Yếu ớt. Ưu điểm: Có mị lực cá nhân, am hiểu lung lạc lòng người, được người ủng hộ.
Lục phong xé hồ sơ lưu thành từng mảnh: "Làm lại hồ sơ mới."
Lão bộc nghiêm nghị: "Vâng!"
Lục Phong ngồi xuống, rơi vào suy tư, ngón tay vô thức gõ gõ mặt bàn. Hắn đương nhiên biết Ngải Huy, mọi chuyện liên quan tới Minh Tú hắn đều biết rõ ràng. Ngải Huy và Minh Tú tình cảm sâu sắc, nhưng Ngải Huy lúc đó thực lực quá yếu, hắn chưa hề nghĩ tới việc kết giao.
Không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Ngải Huy lại trở nên lợi hại đến thế!
Hắn lại cầm tờ tin báo lên, đọc thật kĩ, tờ báo cáo này làm hắn quá chấn động.
Trong báo cáo, cảnh giới của Ngải Huy là nhị nguyên, tốc độ tăng cảnh giới làm người khiếp sợ. Nhưng chân chính để Lục phong khiếp sợ, lại là việc một thân một kiếm đấu với đội Tào Ninh, giết thủ lĩnh, tàn sát gần nửa quần tặc.
Ngải Huy thể hiện thiên phú chiến đấu cực kỳ kinh người, kết hợp với tuổi tác của hắn, Lục Phong phán đoán, Ngải Huy có khả năng bước vào đại sư rất cao.
Hắn ngẩng đầu lên: "Chuẩn bị cho Ngải Huy một phần lễ vật."
Lão bộc đáp: "Dạ, theo quy cách nào?"
Lục phong không chút do dự: "Quy cách cao nhất."
Lão bộc sửng sốt, vẻ khó xử: "Nhưng thời gian, e là. . . Có chút vội vàng."