Mục Lôi suýt chút nữa đã nghĩ rằng có người đang chơi bọn họ. Chỉ mấy dặm đường ngắn ngủi vậy mà lại như một cơn ác mộng, họ lúc ngừng lúc chạy, ì ạch mãi mới tới. Gã thầm nghĩ, lẽ nào là tiền bối Nhạc Bất Lãnh đang thử chiêu thức gì đó, nếu không sao lại xuất hiện chuyện quỷ dị như vậy được?
Mãi tới khi bọn họ tới gần nơi đóng quân Nịnh Mông đã thấy ở ngoài đã có kha khá người đang đứng túm năm tụm ba, thỉnh thoảng lại có người kêu lên mấy tiếng thán phục. Đó là những cư dân vốn sinh sống tại nơi đóng quân này, họ bị dao động do Lôi Đình Chi Kiếm tu luyện tạo ra làm cho sợ hãi, bèn chạy ra xem.
Một lát sau, họ mới dần thích ứng, dồn dập đứng chờ ngoài nơi đóng quân, chờ khi Lôi Đình Chi Kiếm tu luyện xong.
Thính lực của Mục Lôi khá tốt, gã mau chóng bị cuộc nói chuyện của hai người hấp dẫn:
"Lôi Đình Chi Kiếm quả là lợi hại, làm ta sợ tới mức kinh hồn bạt vía, dao động này quả là mãnh liệt."
"Đúng thế, ta sẽ giảm thọ mất thôi, trái tim cứ đập lại ngừng, đập lại ngừng, chắc ta sẽ chết sớm mấy năm quá."
"Làm sao được chứ? Người ta là Lôi Đình Chi Kiếm đó."
"Ai, không ngờ nơi đóng quân rách nát như vậy bọn họ cũng dùng được, không sợ mất thân phận à?"
"Hôm nay họ vẫn sẽ tập luyện như vậy chứ?"
Hai người vừa nhìn nhau vừa nói. Chờ khi hiểu được mình vừa nói gì, sắc mặt cả hai mới tái đi. Họ vừa nghĩ tới cảnh mỗi ngày phải sống trong khí tức kinh khủng như thế, đều cảm thấy đau đầu.
"Ồ không!"
"Ông trời!"
...
Mục Lôi nghe thấy hai người nói chuyện, hơi giật mình. Lôi Đình Chi Kiếm? Lẽ nào là Lôi Đình Chi Kiêm đang tu luyện, lẽ nào là Ngải Huy? Gã giật mình. Thực lực của Ngải Huy đã cao như vậy sao?
Thế nhưng gã vừa nghĩ đã cảm thấy không đúng. Khí tức và dao động nguyên lực này tuyệt đối không phải là một đại sư mới lên cấp có thể tạo ra. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao gã lại nghĩ tới Nhạc Bất Lãnh, bởi chỉ có cường giả như y mới có thể tạo ra dao động nguyên lực kinh người tới vậy. Mà khả năng duy nhất còn lại thì, bên trong chắc là một loại kiếm trận nào đó.
Dù sao thì Mục Lôi cũng là một cường giả từng đánh nam dẹp bắc, nên chỉ vừa nghĩ một chút đã đoán trúng tám chín phần mười. Lôi Đình Chi Kiếm, vừa nhìn tên đã thấy rõ đặc tính của chiến bộ này rồi.
Có điều, dao động nguyên lực và khí tức kinh khủng như thế này, xem ra gã cần đánh giá lại thực lực của Lôi Đình Chi Kiếm. Tuy rằng hiện giờ gã vẫn chưa hoàn toàn đoán được chiến lực của chiến bộ, song gã đã có dự cảm, họ còn lợi hại hơn nhiều so với những gì mà gã nghe được.
Sắc mặt Dư thúc tái nhợt, hiện giờ tuổi lão đã cao, thực lực cũng không mạnh, thế nên dưới uy áp như vậy, áp lực mà lão phải chịu vô cùng lớn. Ngải Huy là sư đệ của tiểu thư, lại từng cứu tính mạng của nàng, thế nên lão vẫn coi hắn là người trong nhà. Tiếc rằng Ngải Huy đã có Sư Tuyết Mạn, nếu không theo lão thì Ngải Huy hoàn toàn có thể là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí cô gia. Trước kia nghe mọi người có vẻ coi thường Lôi Đình Chi Kiếm nên lão còn thấy lo, bởi dù Ngải Huy là đại sư, nhưng trong phương diện chiến bộ vẫn chỉ là người mới mà thôi. Giờ chứng kiến cảnh này, nỗi lo trong lòng lão mới trút được. Thế nên tuy rằng uy áp của nơi đóng quân làm lão phải cố hết sức gánh chịu, nhưng gương mặt đã tái nhợt của lão vẫn không nhịn được mà lộ vẻ tươi cười.
Ở bên cạnh lão, hộ vệ Lục phủ đều ngơ ngác đứng đó.
Càng gần nơi đóng quân, áp lực càng khủng bố, thế nên cảm giác hiện giờ của họ càng khác so với khi ở ngoài xa.
Dư thúc quay đầu nhìn đám hộ vệ, thấy một tên đã sắp nằm bẹp dí xuống đất, gần như đã chôn mặt xuống cỏ, cả người run lẩy bẩy bèn quát lớn: "Trịnh Hiểu! Đứng lên! Nhìn ngươi đi, nếu cứ như vậy, gặp phải kẻ địch thì chỉ làm cá trên thớt mặc cho người ta chém giết mà thôi."
Trịnh Hiểu là một hộ vệ do thương hội phía dưới đề cử lên, vóc người thanh tú đoan chính, thực lực cũng không kém, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của thương hội đó nên mới được đề bạt lên, không ngờ lá gan lại nhỏ như thế.
Dư thúc cố tình quát to, nhưng càng là đang cổ vũ. Trước giờ lão vẫn luôn bao dung các đệ tử trẻ tuổi, bởi theo lão thì lá gan cứ rèn luyện là to ra, dần dần chỉ bảo sẽ khá lên.
Những hộ vệ khác quay lại nhìn thấy bộ dáng của Trịnh Hiểu thì không khỏi phì cười. Tuy rằng họ cũng rất sợ, nhưng không một ai kém tới như vậy. Tiếng cười này hòa tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi làm Trịnh Hiểu đỡ hơn, nhìn qua thấy không còn run rẩy như trước.
Đúng lúc này, chợt mọi người phát hiện, âm thanh quanh họ đã biến mất, cả không gian đã chìm vào trong im lặng.
Chưa chờ họ kịp phản ứng thì chợt, một tiếng kiếm reo như cánh hạc xuyên thủng mây xanh, bay vút lên tận trời cao vang lên. Ai nấy đều cảm giác như bị một cái dùi cắm vào đầu, từng cọng tóc gáy trên người dựng đứng lên.
Chỉ nghe Ô..n...g một tiếng, đầu óc bọn họ lập tức trống rỗng. Giờ phút này, nếu có thể quan sát vẻ mặt của chính mình, họ sẽ thấy trên đó không có mấy nét sợ hãi mà chỉ toàn là mờ mịt.
Mục Lôi là người duy nhất còn giữ được tỉnh táo ở đây, cũng chỉ có trên mặt gã mới thấy vẻ sợ hãi.
Uy áp, uy áp khủng bố, uy áp còn kinh khủng hơn lúc nãy không biết bao nhiêu lần, song xét về dao động nguyên lực thì lại không có chút nào, dao động nguyên lực đã nhỏ hơn vừa nãy rất nhiều.
Đây là loại kiếm trận quỷ gì vậy?
Gã cảm thấy khó hiểu. Sự kinh ngạc trong lòng gã còn lớn hơn vừa rồi, bởi gã biết muốn làm được như vậy là khó tới mức nào. Uy áp mãnh liệt đồng nghĩa với nguyên lực kinh người, còn không có nguyên lực dao động nghĩa là Nguyên lực đã co lại, cũng nghĩa là công kích này đã gần như đạt mức hoàn mỹ.
Ầm!
Chấn động làm Mục Lôi thức tỉnh, mau chóng phục hồi tinh thần. Hả? Gã thấy hình như có điều gì đó bất thường, song cụ thể là gì thì không rõ, có điều dao động nguyên lực hoàn toàn không khớp với tiếng kiếm reo kia.
Chuyện gì đã xảy ra?
Gã vội định thần nhìn lại, chỉ thấy lúc này nơi đóng quân Nịnh Mông đã chìm trong tro bụi và những tiếng ầm ĩ.
Nơi đóng quân Nịnh Mông đã hỗn loạn.
Bên trong nội doanh, những tiếng hô kinh ngạc vang lên:
"Chuyện gì xảy ra?"
"Có người bị thương không?"
"Khặc khặc khặc..."
...
Cố Hiên phản ứng nhanh nhất, y cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại, khẽ phất tay áo, một cơn gió cuốn lên, xua tan đám bụi mù.
Mọi người chợt giật mình.
Hiện giờ, không có một nơi nào trong bảy toàn kiếm tháp còn hoàn chỉnh, đâu đâu cũng có tường đổ ngói vỡ.
Sao... Chuyện gì xảy ra?
Chợt có người kinh ngạc thốt lên: "Lão đại đâu?"
Tất cả mọi người vội vã nhìn ra bốn phía, tìm bóng Ngải Huy nhưng không thấy đâu nữa cả. Thấy vậy mọi người mới giật mình, đưa mắt nhìn nhau, đều có linh cảm không lành.
Chợt Lâu Lan chỉ vào phế tích tháp Thiên Quyền: "Ở kia!"
Lúc kiếm tháp đang công kích, Lâu Lan buộc phải rời xa, nếu không rất dễ bị ánh kiếm làm tổn thương. Thế nên trước nay gã đều ở cửa phòng thủ, chờ đám Ngải Huy xong việc là lao ra cứu người. Có điều đây là lần đầu tiên bảy kiếm hợp nhất nên Ngải Huy lo cho an toàn của Lâu Lan, bảo hắn đứng ra chỗ xa hơn.
Mọi người vọt tới phế tích Thiên Quyền, cố gắng đào. Tuy rằng Lôi Đình Chi Kiếm mới được thành lập, nhưng mọi người đã rất tín phục vào Ngải Huy. Trước giờ hắn chưa bao giờ lên mặt vênh váo, đều làm gương tu luyện cho tất cả binh sĩ. Mà lượng tu luyện của hắn cũng nhiều hơn người khác.
Trước kia mọi người còn lo cho tương lai của Lôi Đình Chi Kiếm, hiện giờ nỗi lo đó đã tan thành mây khói theo mấy tòa kiếm tháp kia.
Ở một chiến bộ mà bộ thủ và sĩ tốt đồng cam cộng khổ, thưởng phạt phân mình thì mọi người còn gì bất mãn nữa? Bộ thủ như thế sao lại không được ủng hộ đây?
Một lúc sau, họ mới đào Ngải Huy ra.
"Đào được rồi!"
"Lão đại còn sống!"
...
Mọi người vừa nói chuyện vừa định lôi Ngải Huy lên, nhưng vừa đụng phải quần áo hắn đã thấy ai đó hét lên một tiếng thê thảm.
Những người đụng phải Ngải Huy đều kêu lên:
"Tay của ta!"
"Trên người lão đại có đao!"
...
Những người khác thấy thế vội vàng bỏ tay ra. Một lát sau, người vừa kêu mới bò lên, thấy bàn tay không có vấn đề gì mới giật mình. Cảm giác vừa rồi y như lúc bị cắt vào tay.
Trình độ Cố Hiên cao nhất, gã vội nói: "Đây chắc là khí tức của kiếm, mọi người chú ý, đừng động vào quần áo, chỉ dọn dẹp đá vụn một chút thôi."
Đất đá quanh người Ngải Huy mau chóng bị dọn sạch, lúc này mọi người mới phát hiện lão đại đang duy trì tư thế đứng thẳng cầm kiếm.
Có điều.... Lãnh Ngọc Tiểu Nhận trong tay Ngải Huy chỉ còn lại chuôi kiếm mà thôi.
Xoẹt xoẹt, những tia điện không ngừng di chuyển từ bàn tay Ngải Huy tới thanh kiếm, làm mọi người giật mình. Tuy rằng Ngải Huy là đại sư Lôi đình đầu tiên nhưng doanh trại chủ yếu là Kiếm thuật. Nêu trong mắt Cố Hiên, Ngải Huy giống với một kiếm tu hơn đại sư lôi đình.
Đây là lần đầu tiên họ thấy lôi đình của Ngải Huy.
Từ nãy tới giờ, đôi mắt của Lâu lan vẫn lấp lóe liên tục. Mãi một lát sau hắn mói nói: "Ngải Huy không bị thương."
Nghe thế, mọi người mới thở phào một hơi, nhao nhao thảo luận.
"Có lẽ là đang đốn ngộ."
"Thật là lợi hại!"
Đốn ngộ hay không thì chưa biết, mọi người chỉ thấy Ngải Huy đang nhắm mắt, thân hình như một tác phẩm điêu khắc.
Mọi người ồn ào nói.
"Sao kiếm tháp lại sụp?"
"Chắc là không chịu được tác dụng của bảy kiếm hợp nhất rồi."
"Ta cũng nghĩ thế. uy lực bảy kiếm hợp nhất này quá lớn."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Hỏi lão đại đi."
"Càng nói ta càng thấy buồn bực. Kiếm tháp này tốt thì tốt thật, nhưng sao chúng ta mang đến chiến trường được? Không lẽ phải gánh tháp?"
"Tuy rằng ta không ngại lắm, nhưng... gánh tháp? Nhìn có vẻ hơi ngu ngu không?"
"Chỉ là hơi thôi à?"
Mọi người nhiệt tình thảo luận, giờ này bọn họ có quá nhiều điểm khó hiểu. Dù sao thì họ cũng mới chỉ gia nhập Lôi Đình Chi Kiếm, những chuyện này tốt nhất là giao cho lão đại.
Bỗng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Cố Hiên nhảy dựng lên: "Ai?"
Giữa không trung, Mục Lôi từ từ xuất hiện, khí thế của gã làm mọi người biến sắc, đại sư!
Mục Lôi nhìn vào kẻ vẫn đứng im nãy giờ, Ngải Huy.
Chợt một bóng người tới ngăn cản ánh mắt cảu hắn.
Sa Ngẫu?
Mục Lôi chỉ cảm thấy hơi bất ngờ nhưng cũng không để ý quá, ánh mắt của hắn lướt qua Lâu Lan rồi lại dừng lại trước mặt Ngải Huy.