Tuyết bay đầy trời, Hắc Ngư Chủy Sơn hừng hực hơi nóng như cái bếp bự, giúp mùa đông lạnh băng có chút ấm áp.
Một khối nham thạch đột ngột xuất hiện lơ lửng trên đỉnh núi, trên ấy có hai người kề vai ngồi cạnh nhau. Đằng sau họ, Vân Nhiễm Thiên cắm vào nham thạch, lặng lẽ trong gió tuyết, như không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của hai người.
Sư Tuyết Mạn chống tay hai bên, chân đung đưa, đầu khe khẽ lắc lư, khiến đuôi tóc cũng lúc lắc theo. Cô nhìn ra dãy núi xa xa đã bị gió tuyết phủ lên lớp áo trắng tinh, màu xanh cây cỏ đã không còn.
Ngẫu nhiên quay sang, nhìn Ngải Huy khắp người quấn băng như cái xác ướp, khóe miệng không khỏi khẽ nhích lên cười, cảm thấy bộ dạng này của Ngải Huy thực là rất phù hợp với hoàn cảnh. Ngải Huy vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nửa người vẫn còn trong trạng thái cứng ngắc, bị cô xách theo lên núi.
Nhìn Thiết Nữu, Ngải Huy đau lòng. Hắn muốn nói lời ấy ra miệng, nhưng không tài nào nói được, chuyện như vậy làm sao mà nói?! Hắn cũng muốn nói tương lai nhất định sẽ rất tốt, nhưng nghĩ tới việc Thiết Nữu lập tức sẽ phải lao tới chiến trường, cửu tử nhất sinh, những lời này lại trở nên quá khách sáo giả dối.
Trong lòng rất bấn nhưng hắn không muốn biểu hiện ra ngoài, nên trong lòng thấy rất khó chịu.
Thiết Nữu đang mỉm cười, Ngải Huy biết cách đáp lại tốt nhất cũng nên là mỉm cười.
May mà có lớp băng che lại...
Hắn nỗ lực làm cho giọng nói của mình vẫn bình thường như cũ: "Đừng có chết sớm quá, ít nhất đừng có chết trước khi ta gặp được ngươi."
Sư Tuyết Mạn nghiêng đầu, nhìn hắn: "Ừ."
Ngải Huy nói: "Không cần phải nghe người khác chỉ huy, nếu thấy tình thế không đúng, phải rút lui ngay."
Sư Tuyết Mạn gật đầu: "Ừ."
Ngải Huy nói: "Không được quần chiến, phải giữ mình cơ động linh hoạt, giống như cách đàn sói đi săn ấy."
Sư Tuyết Mạn lại gật đầu: "Ừ."
Ngải Huy há to miệng, định nói tiếp nhưng lại thôi, thấy mình sao giống một bà mẹ lắm điều, nói cái gì con mẹ nó cũng như nói nhảm. Không hiểu sao trong lòng hắn bỗng thấy giận, giận vì cái gì mình cũng không làm được.
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt từ bên cạnh đưa qua, áp lên mặt hắn.
Cơn giận trong lòng Ngải Huy lập tức bị dập tắt, cách làn vải băng, hắn cảm nhận được sự dịu dàng từ bàn tay ấy.
Hắn bối rối: "Này..."
Bàn tay xoay mặt hắn sang, Ngải Huy thấy mình cứ như con rối, xương cổ bị xoay kêu lên ken két.
Ngải Huy nhìn thấy gương mặt Sư Tuyết Mạn đang tiến tới ngày càng gần.
Ngải Huy ngây người, Sư Tuyết Mạn nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ rung trong gió, gò má ngượng ngùng hây đỏ, xinh đẹp như ráng mây chiều.
Môi khẽ chạm vào môi.
Cách lớp vải băng, mà vẫn cảm nhận được làn môi mềm mại ấm áp ấy, và hơi thở hỗn loạn, khiến mặt Ngải Huy nóng rực.
Cả người hắn cứng ngắc, hai mắt mở to, trừng trừng nhìn những sợi lông mi đáng yêu rung rung như gợn sóng trước mặt.
Cô mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như đứng lại.
Đôi mắt vốn thanh tịnh giờ vừa ngượng ngùng vừa dịu dàng, và có cả sự kiên quyết khiến người ta đau lòng.
Môi rời ra, Sư Tuyết Mạn ngồi thẳng lên, gương mặt vẫn còn hây hây đỏ.
Ngải Huy bật thốt: "Phải sống sót."
Trong lòng Sư Tuyết Mạn không hiểu sao rất vui vẻ, gió tuyết đầy trời cũng trở nên đáng yêu rất nhiều. Cô nở nụ cười giảo hoạt: "Đương nhiên sẽ không chết, người nào đó còn thiếu nợ ta tám nghìn vạn còn chưa trả."
Sư Tuyết Mạn duỗi lưng một cái, cả người giãn ra, đứng dậy, rút Vân Nhiễm Thiên lên.
Quay đầu lại nhìn bộ dạng há mồm trợn mắt của Ngải Huy, bỗng nảy ra một ý tinh nghịch.
Lại ngồi xuống đối diện Ngải Huy, đưa ngón tay khẽ nâng cằm hắn lên, trừng mắt nhìn đôi mắt đang ngốc đờ ra của hắn: "Bí mật này ta đã giữ kín rất lâu rồi đó."
Dứt lời, cô đứng dậy, chỉnh trang lại áo giáp trên người, rồi nhảy xuống, như một con chim uyển chuyển bay vào trong gió tuyết, giọng nói tiêu sái xuyên qua gió tuyết xa xa vọng lại.
"Ta đi đây."
Chỉ còn gió tuyết, không còn thấy bóng hình xinh đẹp.
Ngải Huy ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng.
Trong lòng đầy thương cảm và phiền muộn, hắn kêu to: "Này, này, làm sao ta xuống dưới? Làm cho đã rồi phủi tay mặc kệ hả? Đồ nữ nhân qua cầu rút ván! Phải để ta tiễn ngươi đi chứ..."
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn mơ hồ nghe được trong gió tuyết có một tiếng cười trong trẻo lảnh lót như chuông bạc.
Gió tuyết rơi phủ đầy dãy núi.
***
Nam Cung Vô Liên cúi đầu đứng ở dưới bậc thang. Một giọng nói uy nghiêm từ bên trên vọng xuống: "Thiên Thần tiến triển thế nào? Trẫm nhớ đã hai mươi năm rồi đấy."
Từ khi An Mộc Đạt đạp không mà đến, tạp nên nguyên lực phong bạo càn quét khắp nơi, hôm nay là lần đầu tiên bệ hạ xuất hiện.
Bị gọi tới, Nam Cung Vô Liên đương nhiên không khỏi thấy lo sợ. Hắn đã đi theo bệ hạ rất nhiều năm, còn lâu hơn Bắc Thủy Sinh rất nhiều, và chưa bao giờ dám giở trò gì trước mặt bệ hạ.
Đừng thấy hắn ở ngoài thích làm gì thì làm, hoành hành bốn phương, ở trước mặt bệ hạ, hắn thực sự là một con chó thành thật.
Hồi Bắc Thủy Sinh còn nhỏ, được bệ hạ cứu sống, bệ hạ luôn thấy thương cảm cho vận mệnh của Bắc Thủy Sinh nên lúc nào cũng nhẹ nhàng che chở. Đôi khi, Nam Cung Vô Liên còn nghĩ, giữa hai người cứ như cha con.
Vì bệ hạ đã chặt đứt thất tình lục dục, nên đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Năm đó cấp trên của hắn trốn đi, Nam Cung Vô Liên leo lên được chức vị Cung chủ, tất cả đều là nhờ bệ hạ một tay thúc đẩy. Nam Cung Vô Liên biết mình tài năng bình thường, bệ hạ nhìn trúng mình chỉ vì mình là kẻ biết nghe lời.
Thế nên, từ khi lên chức, hắn không dám lười biếng chút nào, làm việc cẩn thận, cuối cùng cũng được bệ hạ chấp nhận, ngay cả tên Cung cũng cho sửa lại.
Dù ở ngoài hắn ngang ngược càn rỡ tới mức nào, nhưng chỉ cần hắn làm tốt chuyện bệ hạ giao phó thì mọi việc đều ổn.
Từ khi Thần quốc thành lập, bệ hạ rất ít khi gọi hắn tới gặp.
Hắn thở ra, cung kính bẩm: "Vi thần đang định tới báo cáo với bệ hạ. Trước khi Thiệu Sư đi, đã tiêu hủy gần hết tư liệu về Thiên Thần, nhưng may mắn vẫn còn sót lại một ít ghi chép thí nghiệm. Dựa trên những ghi chép này, có thể đoán ra năm ấy kế hoạch Thiên Thần của Thần Ngẫu Cung chỉ là vừa mới bắt đầu, Thiệu Sư chỉ mới hoàn thành sơ bộ việc thiết kế Thần Tâm, vẫn còn chưa thực hiện trong thực tế..."
Đế Thánh không kiên nhẫn cắt ngang: "Trẫm không muốn nghe mấy thứ này, trẫm hỏi ngươi, hiện nay tiến triển như thế nào?"
Nam Cung Vô Liên vội trả lời: "Có tiến triển, có tiến triển. Hồi trước vi thần đã tìm mọi cách để phục hồi như cũ, đáng tiếc không thành công bao nhiêu, mãi đến khi Hồng Ma Quỷ xuất hiện, hoàn thành huyết luyện chưa ai làm được. Vi thần đã ghi chép lại kĩ lưỡng tất cả mọi biến hóa, cuối cùng cũng thôi diễn ra kết cấu của Thần Tâm. Nhờ hồng phúc bệ hạ, viên Thần Tâm đầu tiên đã hoàn thành, đang muốn hiến cho bệ hạ."
Đế Thánh hứng thú: "A, trẫm muốn nhìn nó."
Không lâu sau, một cái quan tài băng được đưa tới.
Quan tài làm bằng băng, khiến cả sảnh đường lạnh hẳn đi. Trong quan tài chứa đầy chất lỏng màu đỏ như máu tươi, bên trong chất lỏng có một trái tim đang từ từ đập. Quanh trái tim có rất nhiều những sợi tua dài ngắn không đều, như những con sứa lơ lửng trong biển máu.
Đông, đông, đông.
Những tiếng đập như có như không vang lên trong lòng mọi người.
Đám thị vệ đều biến sắc, hoảng sợ nhìn quan tài băng.
Đế Thánh khẽ "di" một tiếng, uy áp đột ngột bao phủ cả đại điện, khiến mọi người như ngừng thở. Nam Cung Vô Liên chịu áp lực lớn nhất, lưng không tự chủ cúi xuống, ánh mắt sắc bén của bệ hạ như muốn đâm thủng người hắn.
"Làm không tệ, quả thực bất phàm."
Đế Thánh khen ngợi.
Nam Cung Vô Liên thở phào, sau lưng ướt đẫm. Bệ hạ ngày càng uy nghiêm, quả là thiên uy khó lường.
Hắn khiêm tốn: "Đều nhờ bệ hạ sáng suốt, cả Thú Cổ Cung đều hết sức quên mình, vi thần không dám kể công."
"Là ngươi sẽ là của ngươi, trẫm cần lấy chút công lao ấy của ngươi hay sao?" Đế Thánh mỉm cười, tâm tình không tệ: "Những người có liên quan, đều được ban thưởng."
Nam Cung Vô Liên phục xuống: "Tạ bệ hạ!"
Đế Thánh đổi đề tài: "Viên Thần Tâm đầu tiên này, ái khanh định dùng cho ai?"
Nam Cung Vô Liên đáp: "Thần Tâm chi uy, người thường không thể nào chịu nổi. Vi thần vẫn đang tìm một người có thể chất xuất sắc, ý của bệ hạ là?"
Đế Thánh thản nhiên: "Vậy dùng cho Diệp Bạch Y đi."
Nam Cung Vô Liên giật mình.
Hắn đã đoán vài người, nhưng không hề nghĩ tới Diệp Bạch Y. Diệp Bạch Y vốn có thân phận địa vị ngang bằng với hắn... Chẳng lẽ chiến sự có bất lợi?
Bệ hạ bất mãn với Diệp Bạch Y? Nhưng nếu là bất mãn, sao lại đem vật quý trọng như thế cho hắn? Nhưng nếu là coi trọng, thì cũng không giống. Thần Tâm mới được làm ra, chưa bao giờ được đưa vào cơ thể con người, biến số rất nhiều, Nam Cung Vô Liên là người luyện chế, mà cũng còn không dám nắm chắc chút nào về nó.
Nam Cung Vô Liên thực không hiểu nổi thái độ của bệ hạ với Diệp Bạch Y.
Nhưng hắn không dám nói gì.
Đế Thánh nói tiếp, lầm bầm như tự nói với mình: "Diệp Bạch Y bị trọng thương, khó mà sống được. Theo lý thuyết, đại phá bức tường Bắc Hải, cũng coi như một cái công lớn. Nhưng mà, Sư Bắc Hải, Trấn Thần Phong đều không lấy được, lại còn để mình bị trọng thương, đội ngũ cũng tổn thất không nhỏ. Trẫm thực không biết nên thưởng hắn hay là phạt hắn, nên để tùy vào số mạng của hắn đi."
Nam Cung Vô Liên đã hơi hiểu ra, khẽ nói: "Vi thần đã hiểu."
Đế Thánh nói: "Ngươi còn nhớ Thiệu Sư chứ?"
Nam Cung Vô Liên chớp mắt: "Vi thần nhớ kỹ."
"Ừ, ngươi nhớ kỹ mới phải, ngươi đã làm việc cho hắn hơn mười năm. Tuy không phải là người được hắn coi trọng nhất, nhưng là người đi theo hắn lâu nhất." Giọng Đế Thánh đầy hoài niệm, sau đó nhanh chóng trở nên lạnh như băng: "Thiệu Sư đã xuất hiện."
Nam Cung Vô Liên như bị sét đánh, lắp bắp: "Thiệu, Thiệu Sư xuất hiện..."
Đế Thánh cười mỉm: "Ái khanh đoán xem hắn ở đâu?"
Nam Cung Vô Liên ngơ ngác: "Thiệu Sư ở đâu?"
Đế Thánh cười lạnh băng: "Ha ha, hắn ở Mục Thủ Hội."
Ba chữ "Mục Thủ Hội" làm cho Nam Cung Vô Liên kinh hãi, ngơ ngác thì thào: "Mục Thủ Hội..."
Đế Thánh nói như tiện miệng: "Ái khanh muốn tìm lại tình thầy trò năm đó không?"
Nam Cung giật mình: "Vi thần không dám! Thiệu tặc phản bội bệ hạ, tội đáng chết vạn lần! Vi thần chờ lệnh bắt lão tặc!"
"Bắt?" Đế Thánh cười, lắc đầu: "Không, tại sao phải bắt? Trẫm muốn xem, Thiệu Sư với Mục Thủ Hội làm ra được cái gì! Trẫm cũng muốn biết, vì sao Thiệu Sư phản bội trẫm, trẫm tự hỏi chưa bao giờ làm lỗi gì với hắn!"
Đế Thánh lầm bầm: "Thiệu Sư a Thiệu Sư, ngươi còn chưa chịu chết, chẳng lẽ còn có cái gì muốn nói với trẫm?"
Mặt Nam Cung Vô Liên trắng bệch, vô thức run lên một cái.