Đoan Mộc Hoàng Hôn nhíu chặt mi mắt tựa như đang khép chặt cửa sổ của tâm hồn mình lại. Ở sau cánh cửa đó là cả một không gian tuyết rơi mênh mông. Mỗi một bông tuyết màu xanh đang phiêu du, nhảy múa trên không trung chính là một đóa Thanh Hoa với muôn hình vạn trạng khác nhau.
Hắn trầm mê vào cái thế giới vừa đơn giản tới thuần túy, lại vừa muôn màu muôn vẻ của nơi này.
Đồ án dưới thân hắn lặng yên không một tiếng động, lại biến ảo lần nữa.
Thanh Hoa, chín trăm sáu mươi loại.
**********************
Ở một nơi khác trong sơn cốc, một tiếng gào thét đứt đoạn vang lên.
"【 Bất Ly 】? Tại sao không gọi luôn là 【 Ngã Ly 】?"
"Bây giờ là thời đại nào chứ, làm gì có ai tới quản chúng ta gọi nó là 【 Ngã Ly 】cơ chứ."
“Các người chẳng lẽ không biết suy nghĩ? Chỉ cần gọi kiếm này là [Ngã Ly], giá cả có thể sẽ tăng thêm ba thành đó!” (Cv: "Ngã Ly" là kiếm của La Ly trong "Thế giới tu chân", một truyện cũng của Phương Tưởng. Ngãi Huy cực thích những gì liên quan tới thời đại đó: Tả Mạc, Vi Thắng, La Ly..
Dịch: Cái này là cách PR trá hình mà lão Tưởng học tập của tụi Walt Disney đây mà. Ta khẳng định luôn á)
...
Không ai thèm để ý tới cái tên Cương thi phơi khô ( một nắng:D) đang nhảy như loi choi kia. Mọi người ở đây đều là kẻ biết liêm sỉ, trực tiếp đạo văn ( ăn cắp bản quyền) của Thượng Cổ danh kiếm, loại da mặt này không phải là dày bình thường nữa rồi.
Cố Hiên rất thẳng thắn hỏi hắn: “Lão đại à, người muốn huấn luyện nữa sao?”
Ngải Huy lập tức câm nín.
Thể lực của hắn bây giờ quả thật đã suy yếu lắm rồi, tới bước chân đi đường cũng thấy phù phiếm. Lúc mới đầu, đám người Cố Hiên đã bị hắn dùng Kiếm vân quán thể làm cho kinh hãi, nhưng rất nhanh mọi người liền thấy được Ngải Huy chỉ là ngoài mạnh trong yếu mà thôi. Sau mỗi lần huấn luyện, đều khiến Kiếm vân tiêu hao một lượng lớn Lôi Đình chi lực. Với trạng thái no đủ của Kiếm vân trong cơ thể, Ngải Huy cố lắm cũng chỉ kiên trì được mười lần huấn luyện.
Với đám người Cố Hiên hiện tại, một hơi xuất ra mười kiếm, sớm đã chẳng phải vấn đề gì to tát nữa.
Đương nhiên, Cố Hiên đủ lão luyện để biết không nên quá cứng rắn với lão đại, thừa cơ chọc một câu nhất kích tất sát là đủ sướng rồi. Y cũng chẳng có gan để chọc cho lão đại giận thật sự. Bởi vì hôm trước, cả bọn vừa mới bị lão đại thu thập xong. Đừng nhìn vào cái bộ dạng tong teo, lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay kia mà lầm tưởng lão đại yếu ớt. Chỉ cần vừa chạm vào chuôi kiếm, mọi thứ sẽ thay đổi ngay lập tức. Không tới mười lăm hơi thở, một tay lão đại đã đem tất cả mọi người đánh bại.
Mười lăm hơi thở a!
Đánh bại tất cả, không chừa một ai!
Lúc ấy, Vô Phong kiếm trên tay lão đại tựa hồ trông vô cùng bình thường, bỗng nhiên bạo khởi từng đạo kiếm quang như sóng dữ vỗ lên đá ngầm, phô thiên cái địa, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn bọn hắn.
Không có ai thấy rõ được kiếm quang của lão đại.
Cố Hiên bị một kiếm đập bay ra xa hơn mười trượng, nằm chết lặng cả buổi trên mặt đất, tận tới khi hắn được Lâu Lan cho ăn…một ít canh Nguyên lực mới hồi phục lại tinh thần.
Sau lần đó, bọn hắn lại trở lại thành thật hẳn. Nhưng Cố Hiên là kẻ từng trải, y sẽ không vì nhận một thất bại mà đánh mất nhuệ khí, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm thần cho đúng chừng mực.
Ngải Huy hừ một tiếng, hắn không đôi co với mấy kẻ già thành tinh này, nhưng trong lòng lại hẹp hòi nhớ kỹ, có cơ hội hắn nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi bọn hắn thật tốt -.-
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng khác.
Có người đang phi hành tới bên này.
Đang cười toe toét, mọi người liền im lặng, đề cao cảnh giác nhìn theo Ngải Huy.
Ngải Huy đưa tay lên nói: “Không có việc gì, là người quen thôi.”
Mọi người nghe vậy bèn bình tĩnh lại, nhưng bọn họ cũng không còn tâm trạng vui đùa nữa, liền tách ra mỗi người một chỗ tiếp tục tu luyện.
Không lâu sau, một đạo thân ảnh quen thuộc từ trên không đáp xuống, chính xác là Mục Lôi mới rời đi cách đây không lâu.
“Thấy” kẻ tới chính là Mục Lôi khiến Ngải Huy vô cùng ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn tỏ ra không có vấn đề gì, cười nói như thường: “Cơn gió nào đưa Mục Sư của chúng ta tới nơi hẻo lánh này thế?”
Mục Lôi vừa thấy trang phục của Ngải Huy, liền bị dọa cho giật nảy.
Toàn thân Ngải Huy quấn kín mít băng vải trắng toát, ở chỗ hai con mắt lộ ra thì lại bị che bởi hai mảnh tinh phiến màu đen hình tròn được xỏ xuyên qua một sợi dây, cột ra sau gáy. Thoạt trông Ngải Huy bây giờ thì mười người hết chín người sẽ phải giật mình vì vẻ ngoài quái dị của hắn. Từ lần trước rời đi tới bây giờ, khoảng thời gian không phải quá lâu, vậy nhưng Ngải Huy hiện tại so với khi đó rõ ràng là thân người gầy đi vài vòng, giống như một con Cương thi phơi khô vậy. Thêm hai mảnh tinh phiến cột ở trên mắt, nghiễm nhiên biến thành Cương thi gấu trúc rồi.
Mục Lôi không kìm được, tò mò hỏi: “Mắt ngươi bị thương ư?”
Ngải Huy nháy mắt một cái, có một ánh đỏ lóe lên sau tấm tinh phiến màu đen: “Có một chút.”
Mục Lôi thấy vậy liền cảm thấy hình như một màn này bản thân mình đã gặp ở nơi nào…
Hai mảnh tinh phiến màu đen là do Lâu Lan luyện chế ra từ hỏa nguyên tinh phiến, có công dụng giúp Ngải Huy không bị chói mắt. Khi Ngải Huy đeo thử thấy hiệu quả không tệ, hơn nữa lại rất thoải mái thành ra cũng lười lấy xuống mà cứ để nguyên như vậy. Còn việc có biến từ Cương thi thành Cương thi gấu trúc hay gì khác, với một kẻ tôn thờ chủ nghĩa thực dụng như hắn, không có nửa điểm làm hắn mảy may suy nghĩ.
Mục Lôi là người từng trải, lão thấy Ngải Huy không muốn nói nhiều vấn đề này thì cũng không có cưỡng cầu thêm làm gì.
Lão cẩn thận từng chút một gỡ chiếc hòm sắt mang ở trên lưng xuống. Hòm sắt được chế tác rất tốt, phía trên có điêu khắc vô số hoa văn tinh tế.
“Đây là Minh Tú nhờ ta gửi cho ngươi mấy cành Sinh mộc.”
Vừa nói, Mục Lôi vừa cẩn thận mở nắp hòm sắt ra, ba nhánh cây giống như làm bằng sắt thép hiện ra, yên tĩnh nằm dưới đáy hòm.
Sau khi đem được đồ vật chuyển tới tay Ngải Huy, Mục Lôi bèn buông lỏng một hơi. Lần này sở dĩ lão chủ động nhận nhiệm vụ chuyển cành Sinh mộc cho Ngải Huy, là do sự kiện Minh Linh Quả lần trước vẫn khiến lão áy náy trong lòng mãi không thôi.
Vì vậy mà lần này, lão quyết định một mình làm việc. Không có thương đội vướng bận, lại thêm ngày đêm kiêm trình nên không tốn bao nhiêu thời gian, lão đã đưa được cành Sinh mộc tới nơi.
Ngải Huy giật mình, lộ ra một sự kinh ngạc cùng hiếu kỳ hỏi: “Cành Sinh mộc?”
Hắn ngồi xổm xuống trước hòm sắt để cảm nhận rõ hơn cái khí tức như có như không đang tản ra từ ba nhánh cây sắt trong hòm. Cái sợi khí tức này vô cùng đặc biệt, có vẻ âm u nhưng lại sâu xa, khó dò, tựa như một làn gió thổi từ rất xa tới vậy.
Trong giọng nói của Mục Lôi hiện rõ sự tôn kính từ đáy lòng: “Đây chính là tác phẩm nổi danh nhất của Lục Sư! Bên trong nó ẩn chứa một luồng sinh cơ Bản Nguyên, chỉ cần ngươi chưa tắt thở, nó liền có thể kéo ngươi từ Quỷ Môn Quan trở về.”
Ngải Huy hoài nghi hỏi lại: “Thật sự?”
Câu hỏi của hắn lập tức khiến Mục Lôi sửng cồ, mắt trợn trừng, đầy căm tức nói: “Đương nhiên là thật! Hừ, nếu không phải Lục Sư yêu thương tiểu thư Minh Tú hết mực, làm sao có thể đưa cho nàng ấy tới tận ba cành Sinh mộc cơ chứ!”
Tính mệnh của Mục Lôi là được Lục Thần cứu về. Vì vậy khi nghe Ngải Huy chất vấn, lão có cảm giác như niềm tin của mình bị xúc phạm, điều này khiến lão rất bất mãn.
“Nói vậy cái này rất trân quý đi?”
Mục Lôi chán nản, một ngụm uất khí nghẹn lại ở ngực làm hắn không nhịn được trào phúng: “Quý? Ngươi nghĩ cánh Sinh mộc có thể dùng tiền mua được ư? Đây là báu vật vô giá, là báu vật mà tới Đại Tông cũng phải khen không dứt lời đấy.”
Ngải Huy nghe thấy vậy liên vui vẻ ra mặt: “Vẫn là Minh Tú sư tỷ tốt nhất!”
Ngừng một chút, hắn hỏi tiếp: “Cái này dùng như thế nào?”
Mục Lôi sửng sốt một chút: “Không biết, chưa bao giờ dùng qua!?”
Ngải Huy thấy sự việc có vẻ khó giải quyết liền nhớ ngay tới “thánh phán” của mình, bèn xé giọng hét lên: “Lâu Lan…Lâu Lan a…” ( dịch: thánh phán là ta chế nhé:D)
Một luồng cát chảy như bay tới, thân hình Lâu Lân dần hiện ra trước mặt Ngải Huy, vui vẻ nói: “Lâu Lan đến rồi! Ngải Huy có gì cần ta giúp sao?”
Ngải Huy chỉ cái hòm sắt nói: “Lâu Lan, giúp ta nghiên cứu cách dùng cành Sinh mộc một chút.”
Hai mắt Lâu Lan tức thì lóe lên ánh sáng đỏ, kinh ngạc hỏi: “Cành Sinh mộc?”
Trông cảnh này, Mục Lôi rốt cuộc biết ánh mắt vừa rồi của Ngải Huy khiến hắn quen thuộc là gặp ở đâu rồi.
Ngải huy hỏi lại: “Lâu Lan biết nó sao?”
Lâu Lan tự tin nói: “Đúng vậy, Ngải Huy. Cành Sinh mộc là tác phẩm xuất sắc nhất của Bạch Y Thánh Thủ Lục Thần. Cành Sinh mộc lấy Mộc làm hồn, Kim Thủy Hỏa Thổ làm phách mà luyện chế ra, bên trong có ẩn chứa một đám sinh cơ Bản Nguyên. ”
Ngải Huy nghe xong rất yên tâm nói: “Vậy giao cho Lâu Lan nhé.”
Trong mắt Lâu Lan ánh lên sự vui vẻ trả lời: “Không có vấn đề, Ngải Huy!”
Mục Lôi ngơ ngác nhìn hai kẻ trước mắt. Lão không biết phải nói sao nữa, cành Sinh mộc là báu vật vô giá, vậy mà Ngải Huy tiện tay liền đưa cho Sa Ngẫu đi nghiên cứu. Không lẽ Ngải Huy không biết có bao nhiêu kẻ trên đời này sẵn sàng trả mọi giá chỉ để đạt được một cành Sinh mộc sao? Có thể đừng chà đạp lên sự tự hào của ta khi đã đấu tranh, kháng cự được sự hấp dẫn lớn lao của cành Sinh mộc trong quá trình tới đây hay không vậy?
Một tia sáng đỏ ánh lên trên bề mặt tinh phiến màu đen Ngải Huy đang đeo: “Khi nào thì Mục Sư sẽ rời đi?”
Mục Lôi thiếu chút nữa thì nghẹn chết vì tức giận, lão vừa tới nơi, nước còn chưa nhấp một giọt đã bị người ta đuổi khách?
Lão vốn chỉ muốn đưa đồ vật tới giao xong là rời đi, nhưng lúc này lại thay đổi chủ ý: “Đợi lúc nào ngươi phục dụng xong cành Sinh mộc đi, đại danh cành Sinh mộc giống như sấm bên tai, mà ta thì lại chưa được tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của nó bao giờ. Thành ra… sẽ không quấy rầy các ngươi chứ?”
“Không có vấn đề gì, Mục Sư cứ tùy ý a. Ta phải đi rồi, dạo này ta bận lắm.”
Nói xong Ngải Huy liên rời đi luôn.
Mục Lôi có chút buồn bực trong lòng, có loại người bận rộn như ngươi sao? Bản thân ta tuy không ghê gớm gì, nhưng cũng là Đại Sư. Đi tới đâu mà không nhận được sự đãi ngộ tôn quý chứ? Vậy mà hôm nay ở đây bị coi như kẻ thừa, không có kẻ nào thèm đoái hoài tới.
Ngải Huy đang bận gì nhỉ?
Vì tò mò, Mục Lôi bèn đuổi theo Ngải Huy. Bất luận là Lâu Lan hay đám người Cố Hiên, không có ai ngăn trở gì lão cả.
Ngải Huy thực sự có rất nhiều việc cần phải làm, sự gấp gáp lúc nào cũng bủa vây lấy hắn.
Thương thế hiện tại đã ổn định là một việc rất tốt. Lực lượng của Kiếm vân cũng đang được hắn từ từ khai quật ra, tuy vậy rõ ràng là vẫn còn nhiều tác dụng phụ lắm. Kiếm vân tăng trưởng rất thong thả, tuy không tới mức chậm chạp nhưng trong tình hình nước sôi lửa bỏng thế này, thực sự là rất sốt ruột a. Thế nhưng vạn lần hắn không dám gấp, hiện tại hắn chỉ có thể hấp thu một đám mây lớn không quá nửa mẫu.
Nếu vượt quá, sẽ khiến Lôi Đình chi lực vượt quá sự thừa nhận cực hạn của thân thể.
Nếu lại để bị trọng thương lần nữa, hắn chịu không nổi hậu quả của nó.
Kể cả có sốt ruột bằng trời, hắn cũng phải kiềm chế bản thân, từng bước tu luyện thật cẩn thận.
Ngược lại với hắn là các đội viên của Lôi Đình Chi Kiếm. Bọn họ đã tu luyện đạt tới trình độ vượt quá mong muốn của hắn, Hà mù chế tạo ra 【 Bất Ly 】kiếm cho bọn hắn giống như mãnh hổ được thêm cánh.
Ngoại trừ vấn đề tu luyện Kiếm vân, trước mắt Ngải Huy còn có một nan đề cấp bách khác cũng cần giải quyết.
Đó là phải tìm cách để cho Thiết Lâu Kiếm Tháp bay lên được.
Ngải Huy vốn định sử dụng 【 Bắc Minh Ám Vương Thụ 】làm động lực cho Kiếm Tháp, nhưng bởi vì trị thương cho hắn mà cái cây này đã bị hắn vặt cho trụi lủi mất rồi. Chính vì vậy, hiện tại nó không đáp ứng được điều kiện để trở thành nguồn động lực cho Kiếm Tháp bay lên.
Rõ ràng là để Thiết Lâu Kiếm Tháp có được năng lực phi hành, vậy thì phải cung cấp cho nó một nguồn lực lượng vô cùng to lớn.
Là “lực lượng” chứ không phải Nguyên lực.
Thời buổi này, để đạt được một nguồn cung Nguyên lực cần phải bỏ ra một cái giá ngày càng cao. Mà 【 Bắc Minh Ám Vương Thụ 】có đặc tính hấp thụ vô cùng đã khiến Ngải Huy nhận ra được tiềm lực của nó.
Ngải Huy cũng không phải Trưởng Lão Hội tài đại khí thô, có thể luyện chế ra loại như Trấn Thần Phong.
Mỗi một tòa Trấn Thần Phong đều có một vòng tuần hoàn Ngũ Hành hoàn chỉnh. Mỗi cái đều được tạo lên từ vô số tài liệu trân quý, giá trị chế tạo là không thể đo đếm. Trong mắt kẻ khác Trần Thần Phong có thể cường đại, thần bí vô cùng, nhưng với hắn thì nó chẳng có gì đáng gọi là bí mật cả. Trấn Thần Phong sử dụng nguồn động lực cũng không phải một loại đơn Nguyên lực, mà là do vòng tuần hoàn Ngũ Hành, trong quá trình lưu chuyển phóng thích ra lực lượng nhằm vận hành Trấn Thần Phong.
Đây mới là bí mật lớn nhất của Trấn Thần Phong.
Lão sư Vương Thủ Xuyên đã dạy hắn và phân tích nguyên lý này trong lần cuối trao đổi học vấn của hai thầy trò, tuy vậy nhận thức của Ngải Huy cũng không quá sâu sắc. Đối với Trưởng Lão Hội có thể nghiên cứu học thuyết này tới tình trạng chế tạo ra được Trấn Thần Phong, hắn thực sự phải bội phục bọn họ.
Lúc năm loại Nguyên lực hình thành một vòng tuần hoàn khép kín, khi đạt tới một trạng thái cân bằng nào đó, nó sẽ tự vận động không ngừng.
Trong quá trình ngũ nguyên vận động tuần hoàn, sẽ sinh ra một loại lực lượng được gọi là Ngũ Nguyên Hoàn Lực.
Nhưng mà muốn vòng tuần hoàn đó đạt tới trạng thái cân bằng cũng không phải là dễ dàng gì. Mà làm cách nào có thể lợi đụng được Ngũ Nguyên Hoàn Lực hắn cũng chưa biết. Với một loại Nguyên lực đã có thể đủ cho người ta sử dụng thì sự truy cầu với loại lực lượng cao hơn, rõ ràng là không có bức thiết.
Chỉ tới khi chứng kiến Huyết Độc bá đạo quét sạch Ngũ Hành Thiên, người ta mới nhận ra được đơn Nguyên lực trước mặt Huyết Linh lực là yếu đuối cỡ nào.
Lý luận Vương thị ngang trời xuất thể chính là cánh cửa mở ra một phương hướng để giải quyết nhu cầu đó.
Chính vì lẽ đó, khi Trấn Thần Phong vừa xuất hiện, nó đã được coi là Trọng Khí chiến tranh.
Ngải Huy không có tiền, không có tài liệu để luyện chế Trấn Thần Phong. Nhưng, hắn có những ý tưởng không kẻ nào có thể tưởng tượng được.