Một thân ảnh khô gầy, già nua xuyên qua núi rừng, gương mặt lấm lem và đầy bụi bặm. Hằn trên gương mặt lão là những nếp nhăn gồ ghề, tầng tầng nếp uốn màu đen tựa như từng rãnh nước thép ngưng kết, cứng rắn lạ thường. Đôi con ngươi trong vắt tựa như một hài đồng.
Nhạc Bất Lãnh sau khi ly khai Thiên Tâm thành cũng không tiếp tục phi hành, mà ông dọc theo hoang sơn dã lĩnh, chạy bộ tới Phỉ Thúy Sâm.
Ban ngày chạy, tới tối thì đả tọa. Đói bụng liền hái quả dại hoặc săn Hoang thú, khát uống nước suối trong. Từng bước chân băng qua đại địa, cảm thụ sự bất biến của đại địa làm ông thấy được sự nhỏ bé của sinh mệnh. Ngước nhìn lên trời, tâm chí ông chìm đắm trong những truyền kỳ được viết lên bởi vô số thiên tài trong tinh không mênh mông này.
Ông nhớ tới bản thân hồi nhỏ, thiên phú của ông không phải là tốt nhất, cũng chẳng phải kém cỏi nhất. Nhưng tính cách thì chắc chắn là một tên mâu thuẫn nhất. Đã qua nhiều năm, tuổi tác ngày một lớn, vậy mà tính cách cũng chẳng có nổi nửa điểm tiến bộ.
Giống như mỗi lần ông trùng kích tông sư, kết quả đều là thất bại.
Thất bại cùng chế giễu là những thứ ông phải nếm trải nhiều nhất trong đời.
Quá nhiều việc, ông cần phải chậm rãi mới nhớ lại được. Những dũng khí đối mặt tưởng như bị lãng quên, đang từ từ sống động trở lại trong ông.
Tuổi xuân của ông, bao tín niệm cùng mộng tưởng, kiêu ngạo cùng kiên trì, tất cả đọng lại trong muôn hình muôn vẻ của dũng khí.
Có dũng khí được ăn cả ngã về không, có dũng khí chặt tay cầu sinh, có dũng khí vượt qua thất bại, đứng lên làm lại từ đầu.
Có dũng khí thời niên thiếu, có dũng khí thời tráng niên, có dũng khí khi tuổi đã xế chiều.
Ông từng ngay ngắn ngồi trước thư án cạnh song cửa đầy nắng mà lòng hướng về quá khứ. Ông từng mồ hôi đẫm áo chẳng phân nóng hay lạnh, đông hay hè. Ông từng chấp chưởng cả một bộ, quyền cao chức trọng. Ông từng leo lên núi cao vạn trượng, hái trăng, thưởng rượu, ca hát điên cuồng. Ông từng đạp vỡ băng hà, ngắm nhìn cánh đồng tuyết mênh mông, bát ngát. Ông từng độc hành vạn lý xuyên qua đại mạc truy theo ánh tà dương, mắt dõi theo làn khói lẩn khuất vào mây xanh. Ông từng ngồi dựa đầu vào tường nhìn đạo phỉ chạy trối chết, quỳ van xin tha thứ. Ông từng khiến những kẻ tự xưng là hào kiệt phải cúi đầu khi đối diện, nghe kỳ danh mà huyết sắc nhợt nhạt, thất thần cúi đầu nghe dạy bảo.
Nửa đời trước nhận đủ thế nhân mỉa mai như thủy triều, xưng quái không xưng hào, thất bại bị mang ra làm trò cười.
Nửa đời sau làm thượng khách, thiên hạ đều xưng đại sư, sợ hãi mà khuất phục.
Cuộc đời chìm nổi, có buồn có vui, có đau có hận nhưng tuyệt không hối tiếc.
Từng dòng hồi ức về cuộc đời, về nhân sinh tựa như cơn sóng triều dạt dào, quét bay mọi phiền não tại Thiên Tâm thành, làm tan biến đi mọi tạp niệm về nỗi ưu tư về thành bại, thịnh suy của thế gian, nỗi bi ai của sinh tử chia lìa.
Tâm như lưu ly, không vương bụi trần.
Ông dùng phương thức như vậy, để làm chuẩn bị cuối cùng trước khi chiến đấu. Nhạc Bất Lãnh lúc này là một tín đồ khổ tu, một lòng thành kính hướng về thánh nhân. Thánh nhân trong lòng ông là cuộc chiến sắp tới kia, là cuộc đời của chính bản thân ông.
Vừa đi vừa nghỉ, tỉnh giác lại suy tư.
Ông cô ngạo tựa như thanh thiết kiếm gỉ sét, tuy rằng đã cùn mỏi nhưng phong mang lưu lại vẫn đủ để “phá vũ trảm phong”. Đôi chân trần tựa như hai thân dây leo già cỗi mà bền bỉ, sừng sững bám chắc trên sườn núi, lạnh nhạt nhìn về Phỉ Thúy thành.
Nhìn khắp nhân gian cảnh vật, hỏi khắp anh hùng thiên hạ, tận suốt cuộc đời theo đuổi đại sư chi đạo.
Ngẩng đầu cất bước, hát vang mà đi.
Cuộc đời này của Nhạc Bất Lãnh chỉ còn một trận chiến.
**********
Rừng trúc bên trong Tùng Gian Cốc, đồ án Thanh Hoa dưới thân Đoan Mộc Hoàng Hôn lại tiếp tục biến hóa.
Thanh Hoa, một nghìn hai trăm loại.
***************
Hắc Ngư Chủy Sơn, Phong Xa Kiếm dựng nghiêng ở lưng chừng núi. Chuôi kiếm ngũ sắc chỉ thẳng thiên không, mỗi khi có gió chạy qua lại phần phật chuyển động.
Ánh nắng chiếu xuyên qua Phong Xa Kiếm làm trên mặt đất xuất hiện từng đám lớn bóng dâm chằng chịt. Mọi người núp trong bóng dâm, ngồi tản mạn khắp nơi, thừa dịp nghỉ ngơi để bổ sung lại nguyên lực đã tiêu hao.
Vẻ mặt Thạch Chí Quang đầy uể oải, hai hàng mi cụp xuống, nâng cằm ngó chừng mặt đất, lặng im không nói.
Biểu hiện ngày hôm nay thật tệ hết sức. Hắn không tài nào nắm bắt được tiết tấu chưởng kiếm, mấy lần tập luyện đều thất bại hết. Phong Xa Kiếm mỗi lần gia tốc, đều cần phải hòa hợp được với công kích của Kiếm Tháp. Trừ điều đó ra, mỗi lần gia tốc không được vượt quá năm mươi trượng, nhất định phải cải biến phương hướng.
Với tốc độ như tia chớp của Phong Xa Kiếm, hắn phải duy trì được sự tập trung cực độ. Chỉ một chút thất thần đều lập tức dẫn đến sai lầm.
Cố Hiên ngồi xuống bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai an ủi: “Không có người nào làm tốt hơn so với ngươi mà!”
Đây không phải lời nói khách khí.
Nhìn ngoại hình vạm vỡ, chất phác của Thạch Chí Quang, rất dễ liên tưởng tới một tên đại hán chỉ biết cậy mạnh. Nhưng mà trong ba Chưởng Kiếm Sử, thiên phú của hắn là xuất sắc nhất, biểu hiện cũng tốt nhất.
Thạch Chí Quang im lặng không đáp, những lời như vậy không thể an ủi hắn một chút nào cả. Vừa mới phát hiện được thiên phú của mình, hắn ước mong có thể làm ra được một cái thành tựu.
Chẳng lẽ phải trở lại tình cảnh như trước kia sao?
Hắn yêu cái cuộc sống đầy màu sắc hiện tại, hắn tự hào vì được mọi người tôn trọng và hâm mộ. Hắn muốn phải chịu đựng một cuộc sống đơn điệu, cằn cỗi thêm chút nào nữa.
Cố Hiên không biết nên khuyên giải Thạch Chí Quang như thế nào. Nhưng nhìn vẻ sa sút của đồng bạn khiến hắn muốn nói thêm chút gì đó.
"Thạch Chí Quang!"
Đang ở góc khác, Ngải Huy vừa buông chén canh Nguyên Lực ra, quay về bên này hô to.
Thạch Chí Quang khẽ rung, hơi chần chừ rồi cuối cùng vẫn đi tới chỗ Ngải Huy.
Cố Hiên lo lắng Thạch Chí Quang sẽ bị lão đại giáo huấn, vội vàng cùng qua.
"Ngồi."
Ngải Huy không hiển hỉ nộ, thân thể gầy gò bị băng bó khắp nơi, trên mắt đeo hai mảnh hắc sắc tinh phiên tròn xoe.
Bình thường, mọi người đều lén lút cười trộm sau lưng vị lão đại có cái tạo hình khôi hài này. Nhưng giờ phút này, Thạch Chí Quang cảm thấy chẳng có tí buồn cười nào ở đây cả. Đáy lòng hắn chột dạ, cảm giác ở dưới lớp băng quấn trắng xóa kia đang che giấu một cỗ sát khí lạnh lẽo.
Thạch Chí Quang ngập ngừng nói: “Ta…ta đứng đây…”
Ngải Huy hừ lạnh một tiếng: “Ngươi ngồi xuống. Lúc này lại bắt đầu không tuân lệnh rồi hả?”
Thạch Chí Quang run bắn, vội vội vàng vàng đặt mông ngồi xuống, hai chân chụm lại, hai tay đặt trên đùi, vạt áo phía trước chỉnh lại ngay ngắn.
Cố Hiên trong lòng thâm hô không ổn. Hắn quyết định nếu như lát nữa Thạch Chí Quang bị giáo huấn thì sẽ đỡ lời, cầu xin tha thứ giúp y.
Ngải Huy ho hẹ một tiếng: “Làm sao phải ủ rũ như vậy? Làm chưa được cũng không phải lỗi của ngươi. Phong Xa Kiếm đang thử nghiệm, rất nhiều thứ còn phải cần chúng ta tìm hiểu. Thất bại là lẽ thường, có gì to tát chứ. Thất bại này có thể dễ dàng tha thứ, nhưng không thể đánh mất ý chí chiến đấu. Nếu ngươi vẫn còn cái bộ dạng ủ rũ như vậy, ta sẽ đổi người! ”
Thạch Chí Quang vội ngẩng đầu, ưỡn bộ ngực cơ bắp, cường tráng như tinh tinh, rõng rạc đáp: “Lão đại, ta muốn chiến đấu!”
Cố Hiên có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngải Huy.
Trong cảm quan của mọi người, lão đại là một người vô cùng nghiêm khắc. Khi tu luyện, chỉ cần hơi chút sai lầm thì đều sẽ phải nhận hình phạt, bất kể là ai. Hơn nữa đủ loại phương pháp trừng phạt được đưa ra, khiến ngày nào bọn hắn không chết thì cũng phải mất lớp da. Nhất là trong khi tu luyện, lão đại tuyệt đối không nói chuyện tình cảm với bất kỳ ai, thiết diện vô tư, không ai không sợ.
Tuy rằng mọi người cũng đôi chút oán tán, nhưng Ngải Huy tự mình làm gương, cùng mọi người tu luyện đều là lấy tiêu chuẩn như nhau khiến cho tất cả đều tâm phục khẩu phục.
Lần trước Ngải Huy một người một kiếm đánh bại toàn bộ Lôi Đình Chi Kiếm, càng làm tất cả thêm sùng bái.
Không thể không thừa nhận rằng con mắt nhìn người của Ngải Huy rất độc. Từ ban đầu khi lựa chọn thành viên, tưởng như qua loa, tuy ý, nhưng thực tế sau này mới phát hiện ai cũng đều có tác dụng riêng. Kể cả những đội viên có chút thiên phú đặc biệt, nhưng thực lực cá nhân trong tập thể Lôi Đình Chi Kiếm thì lại rất bình thường. Bởi vậy, không có ai ở trong đội ngũ có vốn liếng để mà kiêu căng, ngang ngược cả. Bầu không khí tập thể vô cùng hòa hợp, vui vẻ.
Tâm tình của Cố Hiên bất tri bất giác đã phát sinh biến hóa. Trước kia, hắn là một kẻ quen độc lai độc vãng, không quan tâm hết thảy xung quanh. Nhưng qua quãng thời gian cùng ăn cùng ở, cùng đổ mồ hôi sau hàng nghìn hàng vạn lần vung vẩy kiếm không rời, cùng chịu phạt, đã khiến cảm tình với mọi người bất giác trở nên thâm hậu hơn rất nhiều.
Nhất là thời gian trước, khi mà Ngải Huy bị thương, nhiệm vụ dẫn dắt mọi người tu luyện đều do hắn phụ trách.
Cố Hiên dần dần hình thành thói quen quan tâm, chiếu cố cho tất cả mọi người. Chứng kiến Thạch Chí quang bị giáo huấn, hắn vội vàng chạy tới để nói đỡ chính là vì như vậy.
Ngải Huy ho nhẹ rồi nói: “Ta không phải muốn quy toàn bộ trách nhiệm sai lầm lên ngươi, mà ta cần ngươi phải tiếp tục tiến bộ. Sinh tử của chúng ta, hết thảy đều giao lên tay Chí Quang ngươi. ”
Thạch Chí Quang lập tức kích động, mặt bỏ bừng, lớn tiếng đáp: “Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mạng!”
Hắn đã khi nào được coi trọng như thế?
Vừa nghĩ tới trách nhiệm trọng đại cần phải gánh vác, hắn cảm thấy toàn thân nóng bừng, tràn đầy nhiệt huyết, hận không thể lập tức xông lên Phong Xa Kiếm để tiếp tục tu luyện.
“Rất tốt, rất tốt.” Ngải Huy gật gù nói, có vẻ rất hài lòng: “Nhưng mà chiến đấu chỉ dựa vào nhiệt huyết là không đủ, chúng ta cần phải đề cao thực lực hơn nữa. Vì vậy, ta đã tỉ mỉ chuẩn bị một khóa đặc huấn dành riêng cho Chưởng Kiếm Sử ngươi.”
Thạch Chí Quang gân cổ, dồn hết khí lực hô lên: “Thuộc hạ nhất định hoàn thành đặc huấn!”
Hắn hạ quyết tâm, vô luận cực khổ, nguy hiểm thế nào, nhất định phải hoàn thành đặc huấn,
Ngải Huy vung tay nói: “Không riêng gì ngươi, tất cả Chưởng Kiếm Sử đều cần tham gia đặc huấn. Cố Hiên, gọi hai người khác tới.”
Hai vị Chưởng Kiếm Sử khác cũng vội vã phi tới, nghiêm mình đứng bên cạnh Thạch Chí Quang. So với Thạch Chí Quang đang hừng hực ý chí chiến đấu, hai người bọn họ hơi có chút e sợ, lo lắng. Bình thường tu luyện đã đủ khủng bổ lắm rồi, vậy thì đặc huấn theo lời lão đại sẽ đáng sợ cỡ nào chứ!
Bọn hắn đều đã tâm niệm sẵn sàng để lên núi đao xuống biển lửa.
Các đội viên khác vây xung quanh đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Ai cùng tò mò Ngải Huy chuẩn bị đặc huấn dạng gì?
Chứng kiến mọi người tề tựu, Ngải Huy ho nhẹ rồi nói: “Chưởng Kiếm Sử cần phải duy trì được sự tỉnh táo, tập trung trong một thời gian dài, đây là điều khó khăn nhất. Đặc huấn cần phải giải quyết điểm này. Vì vậy, đặc huấn ta sử dụng là thêu thùa!”
Không gian đột nhiên tĩnh lặng, sau đó nổ tung.
"Trời ạ! Là thêu thùa!"
"Lão đại không đùa chứ?"
...
Thạch Chí Quang đang nhiệt huyết sôi trào, giống như bị dội thẳng gáo nước lạnh, vẻ mặt ngây ra như phỗng. ( Dịch: Phỗng là cái tượng đất đặt ở chùa nhá cả nhà!)
Hai người khác cũng lộ vẻ mặt ngơ ngác không kém.
Ngải Huy hừ một tiếng: “Các ngươi ai hiểu rõ thêu thùa? Thạch Chí Quang, ngươi nói.”
Thạch Chí Quang lắp bắp: “Lão đại, chỉ nữ nhân mới thêu thùa a!”
Câu trả lời này giống như khơi gợi lại ký ức ẩn sâu trong lòng Ngải Huy. Ở cái tiểu viện bừa bộn quen thuộc đó, một lão đầu đã từng hướng dẫn một người thiếu niên từng chút một.
Gần như vô thức, Ngải Huy thốt lên: "Phiến diện! Nông cạn!"
“Thêu thùa cần dùng nguyên lực hóa châm, rồi dẫn sợi thêu hoa, dễ dàng lắm sao? Tơ nguyên lực phải mảnh, bề mặt tơ lụa phải mềm mịn, còn cả hoa văn phức tạp, cũng rất dễ sao? Một thợ thêu giỏi, một lần có thể khống chế mười nguyên lực châm, đan xen từ các vị trí khác nhau. Mà đại sư thêu, các ngươi có biết đồng thời khống chế được bao nhiêu nguyên lực châm không? ”
"Bao nhiêu?"
“Cao cấp nhất từng được ghi lại là chín trăm bốn mươi chín chiếc..."
Không ai phát hiện ra trong thanh âm khàn khàn của Ngải Huy, hình như ẩn chứa một nỗi buồn man mác, hoài niệm thật sâu. Suy nghĩ như bay về quá khứ, về tới sân viện bừa bộn sau giờ Ngọ, có một cái máy dệt chạy không ngừng nghỉ nhiều tiếng liền ở trong phường thêu.
Sư phụ! Sư mẫu! Đệ tử cũng bắt đầu dạy người thêu thùa rồi!