Gió rít gào bên tai, tốc độ của Tổ Xuân càng lúc càng nhanh hơn, cắt ra từng dòng khí lưu sắc bén. Tầm mắt gã liên tục lay động, nhưng ánh mắt luôn một mực tập trung vào cái thân ảnh trên mặt đất kia.
Lực lượng cuồng bạo ẩn chứa bên trong huyết dịch dường như đang thức tỉnh.
Tổ Xuân không hay biết đôi mắt của gã lúc này đã biến thành một mảnh đỏ máu, đôi cánh được bao phủ một tầng hồng quang nồng đậm giống như một tầng thủy tinh màu đỏ thực chất, dày dạn. Khí thế của gã không ngừng tăng cường, toát lên một cỗ khí tức đầy tang thương. Gã có cảm giác như bản thân đang bay tới tận cùng của thế giới, vượt qua hư không, xuyên qua tinh thần ( trời sao, vũ trụ). Gã đã từng là chúa tể bầu trời, sự kiêu ngạo và cuồng bạo chưa từng mất đi trong gã.
Mặt đất dưới chân Tổ Diễm lại sáng lên một tấm mạng nhện cực lớn.
Tổ Xuân khinh thường bỏ qua. Gã có đủ tự tin, cho dù là Hỏa Võng Thiên Chu Biến cũng không ngăn nổi gã vào lúc này.
Oanh!
Đột nhiên, sau lưng gã chấn động mạng. Dường như có trở ngại nào đó bỗng dưng được đả thông. Ngay lập tức, một cỗ lực lượng hùng hồn rót thằng vào cơ thể gã. Gã không nhịn được thét dài một tiếng, hơi thở đầy kích động.
Gã cuồng hỷ tột độ, không nghĩ tới tu vi lại đột phá đúng thời điểm như vậy!
Đốt sống thứ mười tám được đả thông!
Chu võng ( mạng nhện) dưới mặt đất cuộn xoắn lại, giống như một bông hồng đang khép cánh, đem Tổ Diễm bảo vệ trong tầng tầng lớp lớp cánh hoa. Dựa theo lực lượng mà Hỏa Võng Thiên Chu Biến đã biểu hiện, thì không có gì có thể xuyên phá nổi lớp phòng hộ này.
Nhưng lúc này, Tổ Xuân lại thập phần tin tưởng, gã nhe răng, nở nụ cười dữ tợn.
Tựa hồ cảm giác được sát ý của Tổ Xuân, Tổ Diễm bèn ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời làm ra một tư thế cổ quái.
Lấy chân trái làm trụ, đùi phải hơi cong, duỗi nghiêng về phía sau, yếu ớt chống xuống mặt đất, cả thân người hơi nghiêng về phía trước.
Bạch diễm nóng bỏng từ ánh mắt của Tổ Diễm phóng ra khiến cho đôi mắt của hắn dần khuất sau ngọn lửa. Vào lúc này, Tổ Diễm biểu lộ lạnh nhạt, tựa như một vị Hỏa Thần hàng lâm phàm trần.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tổ Xuân đang từ trên bầu trời lao xuống.
Toàn thân Tổ Xuân bao chùm một tầng huyết quang, giống như một đạo đao mang đẫm máu, sắc bén, lăng lệ lao tới. Âm thanh rít gào quanh quẩn khắp trời, khiến lòng người sợ hãi.
Đùi phải Tổ Diễm cắm vào mặt đất, nhẹ nhàng phá tan lớp bùn đất rồi vung ra. Một vòng loan nguyệt to lớn sáng lên, sắc lạnh mà dày cộp, trông giống như trọng phủ do Cự Nhân chém tới.
Chu võng đang cuộn xoắn lại như cánh hoa bao xung quanh hắn đồng thời rời mặt đất, như bị gió tốc lên. Từng sợi tơ nối tiếp, đan xen chằng chịt, tựa chậm mà như nhanh, chui vào bên trong nửa vầng loan nguyệt to bản. Hồng quang nhuộm thẫm vầng loan nguyệt, hiện ra tầng tầng hoa văn tinh xảo, mê hồn. Chỉ sau chớp mắt, toàn bộ hồng quang thu vào, nội liễm trên vầng loan nguyệt.
Thối Phủ, khi tại Cảm Ứng Tràng thì Tổ Diễm đã có thể thi triển được rồi. Nhưng hôm nay, chiêu này phát ra có khí tượng hoàn toàn bất đồng, đã lột xác về bản chất.
Lúc vầng hỏa diễm loan nguyệt kia hướng lên bầu trời vắng lặng bay tới, không hiểu sao trong lòng Tổ Xuân chợt run lên. Cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có bao phủ trọn tâm thần gã.
Có thể sống tới tận bây giờ, còn trở thành phó bộ thủ của Liệt Hoa Huyết Bộ, bản thân gã chính là bò từ trong đống người chết bò ra. Nguy hiểm cùng sợ hãi không thể khiến gã sinh ra ý niệm trốn chạy trong đầu. Mà trái lại, gã biết rõ càng là thời điểm nguy nan, chỉ có càng điên cuồng, càng liều lĩnh hơn thì mới có cơ may sống sót.
Hai tay thủ hộ ở trước mặt, gã tựa như một đầu Viễn Cổ hung thú bị chọc giận, mang theo tiếng rít gào rung trời, cùng ánh sáng màu đỏ yêu dị, hung mãnh lao tới vầng hỏa diễm loan nguyệt kia.
Đều là Tổ gia, đều là hồng mang.
Bất đồng chính là, một kẻ yêu dị hung lệ, một người thâm trầm tinh xảo.
Tựa như hai ngôi sao chiếu mệnh, ở vào thời khắc sinh tử, hung hăng va chạm vào nhau.
Một vầng hào quang chói mắt bỗng rực sáng, cả thiên địa chìm trong một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không thể nhìn thấy. Liền sau đó, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Mặt đất rung động kịch liệt, phong bạo kinh khủng trùng kích, càn quét bừa bãi xung quanh. Từng tảng nham thạch cứng rắn như bị trọng chùy đập trúng, lập tức nát bất, còn chưa kịp bắn ra đã bị phong bạo cắn nuốt. Cây cối trong phạm vi phong bạo bị xoắn cho nát bấy, gốc rễ cùng bùn đất trực tiếp bị bung lên cả mảng sâu hàng trượng, tựa như có một đầu quái thú đang gào thét, vật lộn trong này.
Tận thế như đột nhiên kéo tới.
Thời gian tại thời khắc này như dừng lại.
Không biết qua bao lâu, một tiếng cuồng tiếu vang lên trên bầu trời.
"Ha ha ha ha! "
Tổ Xuân khắp mình dàn dụa máu tươi, nhưng khí thế của gã không hề sụt giảm, vẫn đang huyền phù giữa không trung. Gã nhìn xuống cái hố sâu hoắm trên mặt đất, tiếng cười càng thêm phóng đãng, kiêu ngạo.
Tổ Diễm vô cùng chật vật, đang cố gắng giẫy giụa đứng lên ở dưới đáy hố. Quần áo của hắn bị nghiền nát, thân thể có vài chỗ huyết nhục mơ hồ, đùi phải bị vặn vẹo, biến dạng nghiêm trọng.
“Ha ha ha ha ha..hặc hặc..thiếu gia chủ bất quá cũng chỉ vậy mà thôi! Hỏa Võng Thiên Chu Biến cũng chỉ tới thế mà thôi!”
Tổ Xuân chỉ cảm thấy khoan khoái, dễ chịu không thốt nên lời, cảm xúc phấn khởi ngập tràn thân thể. Một cái xiềng xích vô hình vẫn trói buộc tâm can bị phá nát, cảm giác thống khoái làm gã nhẹ bẫng.
Từ hôm nay trở đi, gã không phải là Tổ gia bàng chi Tổ Xuân, gã là phó bộ thủ của Liệt Hoa Huyết bộ, Thiên Bằng Sí Tổ Xuân!
Đông!
Một tiếng nổ mạng đột nhiên vang lên từ rất xa.
Tổ Xuân đang sững sờ, còn chưa đợi gã quay đầu lại nhìn, cảm giác như có búa tạ đập phải, làm thân thể gã không khống chế nổi run lên.
Chờ gã quay sang nhìn, một nóng tháp pháo loại nhỏ vẫn đang lượn lờ khói đen trên đỉnh núi xa xa hiện lên trong mắt. Tháp pháo gác ở trên vai Bàn Tử đang nửa quỳ nửa ngồi, thân thể ổn trọng như núi.
Khuôn mặt Bàn Tử giờ phút này làm gì còn nửa điểm hèn mọn, bỉ ôi, sợ hãi, láu cá nào!? Có chăng đó là thái độ chăm chú, biểu lộ cẩn trọng, tỉ mỉ. Một gò má tròn trịa đang áp ở bên nòng pháo đỏ rực. Phía trước Bàn Tử là một cái giá kê chắc chắn, cùng với hai chân của hắn vừa vặn cấu thành giá kê tam giác vững chãi. Phía cuối nòng pháo được nối một ống mềm dày dặn, một đầu nhúng vào cái thùng nước hắn đeo sau lưng, phía bên trong thùng chính là Tuyết Dung Nham trong veo, sóng sánh.
Ánh mắt cả hai gặp nhau.
Trong mắt Bàn Tử chợt lóe hàn quang.
Đông!
Một tiếng nổ trầm dài, chấn động, từ nòng pháo phụt ra luồng bạch hỏa chói mắt. Bàn Tử giống như bị trúng trọng kích, cả bàn chân nhấn mạnh vào nham thạch, sâu tới mắt cá. Trên mặt hắn xung huyết đỏ ửng, hai mắt trợn tròn, thần lực toàn thân được vận ra tối đa. Nhưng kể cả như vậy, lực phẩn chấn cường đại vẫn làm cho thân thể mập mạp của hắn giật mạnh về phía sau một khoảng.
Tổ Xuân lần nữa khẽ run, lực lượng khổng lồ đã nhẹ nhàng xuyên phá cơ thể gã.
Gã chậm chạp cúi đầu, nhìn lồng ngực xuất hiện hai cái lỗ máu to bằng chén cơm nối liền cùng nhau, tựa như hai khỏa trăng tròn bị kẹp chung một chỗ.
Tháp pháo thật bá đạo và chuẩn xác...
Đây chính là vũ khí bí mật của Thiên Tâm thành sao?
Ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, thân thể lộn nhào từ trên xuống.
Bàn Tử mồ hôi đầm đìa khắp người, nhiệt khí bốc lên từng chập, nhìn qua còn tưởng con heo hấp nào mới ra lò. Làn da khắp người đỏ ửng, trên mặt mồ hôi giàn giụa, nhưng Bàn Tử dường như vẫn chưa định thần lại. Hắn thu hồi cái giá trước người, đặt lòng pháo trên vai xuống, rồi tháo rời đoạn ống mềm. Bàn tay mang theo nguyên lực chậm rãi vuốt dọc nòng pháo, tức thì nòng pháo cứng rắn chợt mềm mại hẳn. Sau khi cẩn thận đem nòng pháo cuộn lại cùng chỗ với đoạn ống mềm, đem tất cả cùng chân giá cất vào hành trang sau lưng.
Một loạt động tác vô cùng thuần thục, tỉ mỉ, chính xác được hoàn thành.
Sau khi thu thập xong xuôi, Bàn Tử nhanh nhẹn vọt ra, có chút không tương xứng với hình thể của hắn, từ trên gò núi nhảy xuống.
Sau vài lần lên xuống, hắn đã xuất hiện ở bên cạnh Tổ Diễm đang lung lay muốn đổ. Tổ Diễm tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn, tinh thần vẫn còn chưa kịp hồi phục từ trong nỗi khiếp sợ khi nãy.
Tổ Diễm vẫn quen với việc Bàn Tử bất kể lúc nào cũng đều đeo một cái túi lớn sau lưng. Nhưng mà hắn tuyệt không ngờ được rằng cái túi lớn đó là dùng để giấu giếm sát cơ kinh khủng tới vậy.
Bàn Tử am hiểu vận dụng tháp pháo, Tổ Diễm sớm đã được chứng kiến.
Vậy mà hiện tại Bàn Tử cải tiến tháp pháo, biến thành, biến thành…
Hắn thật sự không biết nên hình dung như thế nào về loại tháp pháo hoàn toàn mới này. Gọi là vũ khí? Vẫn đúng a. Nhưng loại vũ khí này so với định nghĩa trong tiềm thức của Tổ Diễm thì khác biệt quá lớn rồi.
Bàn Tử không chút dư thừa, một tay nâng gọn Tổ Diễm còn đang mê man, khiêng lên trên vai.
Tổ Diễm chợt thấy trời đất quay cuồng. Chờ hắn hồi thần lại, phát hiện mình vậy mà đang bị Bàn Tử khiêng trên vai.
Hắn vô thức gào lên: “Thả ta xuống, ta có thể tự đi…”
Tổ Diễm ngây người, hắn chưa từng thấy Bàn Tử dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy để nói chuyện bao giờ, trong nhất thời bèn bị chấn trụ.
Khiêng một người sống, lại còn đeo theo một cái túi lớn, Bàn Tử nhìn qua không tốn sức là mấy, chỉ mấy lần nhấp nhô đã tới bên xác Tổ Xuân.
Tổ Diễm nhìn Tổ Xuân hai mắt vẫn trợn trừng, trên gương mặt tái nhợt vẫn lưu lại thời khắc kinh hoảng, ngỡ ngàng nhìn hai cái lỗ máu trước ngực. Gã bị Bàn Tử dùng tháp pháo đục thủng lồng ngực, lại thêm nhiệt độ Tuyết Dung Nham quá cao, khiến cho bốn phía lỗ máu bị cháy khét, huyết dịch không cách nào thoát ra được.
Tổ Xuân chết không nhắm mắt, đại khái có lẽ là gã không tin được mình lại gục ngã trong tay Bàn Tử.
Tổ Diễm kinh nghi suy đoán, nếu là bản thân thì liệu có thể chống đỡ được tháp pháo của Bàn Tử không?
Hắn không có tự tin này.
Hắn từng thấy Bàn Tử dùng Địa Hỏa Tháp Pháo tiêu diệt Huyết tu, lúc ấy cũng đã có chút khiếp sợ uy lực của Địa Hỏa Tháp Pháo. Nhưng khi đó tháp pháo lắp ráp quá phiền toái, mất quá nhiều thời gian chuẩn bị. Trừ phi là hội chiến quy mô lớn, hoặc dùng để phòng thủ, chứ nếu gặp loại ngộ chiến như vừa rồi, thì sẽ không có đất dụng võ.
Không ngờ Bàn Tử vậy mà im lìm cải tiến Địa Hỏa Tháp Pháo thành công, biến nó trở thành loại vũ khí cơ động có thể một người sử dụng.
Thật đúng là người không thể chỉ xem mặt ngoài a…
Ngay khi Tổ Diễm còn đang cảm khái, Bàn Tử một tay đem xác Tổ Xuân nhấc lên, đặt vào bên vai còn lại.
Đối diện với Tổ Xuân chết còn không nhắm nổi mắt, Tổ Diễm trong lòng phát lạnh, không kìm được hỏi: “Ngươi làm gì mà phải lấy thi thể gã?”
Bàn Tử vừa chạy vừa giải thích: “Để cho bọn Tuyết Mạn nghiên cứu a. Xem có tìm hiểu ra được chút gì hay không. Tối thiểu cũng phải biết rõ gã là người của chiến bộ nào a.”
Tổ Diễm lập tức im bặt, xấu hổ vô cùng. Với tư cách là một gã trinh sát, hắn thật sự thấy mình có chút không hợp cách, so với Bàn Tử cũng không bằng. Trách nhiệm của trinh sát là tận mọi khả năng thăm dò tin tức của địch nhân. Bản thân cùng địch nhân chém giết, vừa dây dưa chút sự tình của gia tộc đã khiến mình quên mất cái trách nhiệm đó.
Thật sự không xứng đáng a.
“Với lại ta còn chưa có kịp kiểm tra cái thi thể này mà. Nếu cứ như vậy phung phí của trời…không đúng, bạo thây dã ngoại. Đây, chẳng phải là mất trắng sao? Vậy thì quá đáng tiếc đi! Loại làm ăn lỗ vốn này ta không làm được.”
Trong lòng vừa mới còn đầy xấu hổ, Tổ Diễm cạn lời: “Là phơi thây dã ngoại, không phải bạo thây.”
"A a a, vì cái gì lại không phải bạo?"
"-.-"
Bàn Tử thoăn thoắt, khiêng hai thân thể chạy như điên. Hắn biết rõ, động tĩnh của cuộc chiến vừa rồi quá lớn đi, nhất định song phương đều sẽ bị kinh động. Nếu như bọn hắn không nhanh chóng thoát ly chiến trường, rất có thể sẽ bị Huyết tu trinh sát khác tìm ra và băm thành đống cặn bã.
Tổ Diễm đã nửa tàn phế, chút sức chiến đấu cũng không còn.
Tháp pháo của mình tuy đánh lén một phát cũng tạm coi được, nhưng cùng kẻ khác một chọi một, có khác gì đi tìm chết. Có khi tháp pháo còn chưa kịp dựng lên, đã bị địch nhân chém thành tám mảnh rồi.
Hai chân cuồng phóng, mặt đỏ tía tai, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn xuống, Bàn Tử lúc này chính xác là một đầu voi rừng đang chạy như điên.