Ngũ Hành Thiên

Chương 548: Sửu tượng trò chuyện phiếm



Dịch & biên: hoangtruc

Đây là lần đầu tiên Ngải Huy gặp An Sửu Sửu.

An Sửu Sửu từng được xưng tụng là “Sửu tượng”, nay đã là thành chủ Tân Quang thành. Dưới sự lãnh đạo của lão, Tân Quang thành trở nên rực rỡ hẳn lên. Tuy thanh thế vẫn còn kém xa Thiên Tâm thành của Diệp phu nhân, nhưng có được khí vượng ngày hôm nay, công lao của An Sửu Sửu là không thể đo đếm được.

An Sửu Sửu dùng biểu hiện của mình, đạt được sự tôn trọng của thế nhân.

Tướng mạo lão xấu xí, xuất thân bần hàn ti tiện, bản thân tu vi nguyên lực thấp, có thể trở thành thành chủ Tân Quang thành, khiến không người nào không kính phục.

Nhìn biểu hiện của Hoắc Đạt là có thể hiểu được. Khi biết được tên béo mập nhìn qua có chút chật vật trước mặt mình chính là “Sửu tượng” tiếng tăm lừng lẫy, gã lập tức trở nên thận trọng, thành thật ngồi đó, không dám phát chút âm thanh khỏi cổ họng.

An Sửu Sửu cũng đang dò xét Ngải Huy.

Trang phục Ngải Huy thật sự quá quỷ dị, toàn thân băng bó, mắt đeo hai miếng tinh phiến màu đỏ, nghiễm nhiên trở thành một cương thi mắt đỏ. An Sửu Sửu coi như đã từng gặp qua cao thủ khắp nơi, năng lực tiếp nhận mấy chuyện như quần áo lố lăng này rất mạnh mẽ.

Kẻ nào có thực lực cao siêu, tính khí không thất thường, không giống người thường? Có chút đặc thù cổ quái mới là bình thường nha.

An Sửu Sửu không kinh sợ, ha ha cười ngây ngô nói: “Đã sớm nghe nói truyền thuyết về Lôi Đình Kiếm Huy, dự định sẽ có lúc bái phỏng, mãi hôm nay mới đi được. Nghe nói Ngải huynh bị thương? Đã khôi phục lại rồi chứ?”

Ngải Huy thầm rùng mình, bên ngoài không biết hắn bị thương, không rõ An Sửu Sửu này thu được tin tức này từ đâu. Nhưng nghĩ lại, Tân Dân phái cũng là một trong số không nhiều những thế lực lớn, có tai mắt khắp nơi cũng không đáng ngạc nhiên.

Ngải Huy không muốn vòng vo, nói thẳng vào điểm chính: “Sửu tượng muôn dặm đến đây, lại còn chính bản thân mình đi đến, không biết có chuyện gì?”

Ngải Huy trực tiếp như vậy khiến An Sửu Sửu không khỏi ngoài ý, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Lần này tại hạ đến đây, là vì kết minh mà đến.”

“Kết minh?” Ngải Huy hồ nghi mà dò xét An Sửu Sửu: "Cũng chưa rõ ràng lắm."

An Sửu Sửu thoái mái giải thích: “Tùng Gian Cốc tuy nhỏ, nhưng nhỏ mà có võ. Tân Quang thành tuy lớn, nhưng to xác mà yếu ớt. Thiên Tâm thành giơ cao lá cờ đại nghĩa, chiến bộ là kiếm, Đại Sư Chi Quang súc thế chờ phát động. Người nằm giường nghiêng há muốn người khác được ngủ say? Thời điểm Đại Sư Chi Quang xuất thế, cũng chính là ngày hai nhà ta và ngươi phải thần phục.”

Ngải Huy nhịn không được bật cười: “Tân Quang thành là thành lớn, Tân dân nhiều nên bị Thiên Tâm thành coi là mối uy hiếp, chuyện đó cũng bình thường. Nhưng Tùng Gian cốc là một nơi nhỏ bé, chỉ sợ còn chưa lọt mắt Diệp phu nhân được.”

An Sửu Sửu hặc hặc cười cười: “Vậy thì vì sao Trong Vân Chi Thương của Sư tiểu thư bị điều động?”

Ngải Huy sửng sốt một chút.

An Sửu Sửu thản nhiên nói: "Ngải huynh quá coi nhẹ mình rồi. Tùng Gian cốc có được tháp pháo chi thuật, Tuyết Dung Nham lại càng là thứ chí mạng. Nay Tùng Gian cốc đã sớm bị Diệp phu nhân coi là cái gai đâm vào thịt rồi. Trên chiến trường, Tháp pháo Trọng Vân Chi Thương giết chết thần thông huyết tu Liệt Hoa chiến bộ, nghĩ đến có thể tiêu diệt được nguyên tu Đại sư cũng không vấn đề.”

Ngải Huy đột nhiên kinh hãi. Hắn chợt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Tất cả mọi người đều biết Đại Sư Chi Quang là căn bản của Thiên Tâm thành. Tháp pháo có thể uy hiếp được Đại sư, chẳng phải chính là chướng ngại mà Diệp phu nhân nhất định phải diệt trừ?

Nhất thời Ngải Huy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

An Sửu Sửu mỉm cười: "Nếu như ta là Diệp phu nhân, trước dùng danh đại nghĩa cổ vũ dư luận. Pháp pháo lợi hại như vậy, chống lại huyết tu thiết yếu đến vậy, há lại để một người chiếm riêng? Sau đó sẽ phái Thính Phong bộ đem đại quân tiếp cận, ra lệnh cưỡng chế Tùng Gian cốc giao nộp phương pháp luyện chế Tuyết Dung Nham lên Trưởng Lão hội. A…không, là mua, chỉ cần Ngải huynh đệ nguyện ý bán, Diệp thị nguyện ý vung tiền như rác. Sau đó Trưởng lão hội thuận tiện đáp ứng, phối trí Tháp pháo và cung cấp Tuyết Dung Nham cho tất cả chiến bộ, tự nhiên sẽ không ai phản đối. Cho đến lúc đó, Ngải huynh giao ra, hay là không giao?”

Sắc mặt Hoắc Đạt đại biến, hiện tại gã hối hận đến xanh cả ruột. Phải biết rằng nếu hôm nay có chuyện này xảy ra, thành chủ có quỳ lạy, khẩn cầu trước mặt, gã cũng nhất định không đến. Lúc này lòng dạ gã bất ổn, chuyện cơ mật như vậy mà hai người kia tùy ý nói, không kiêng kị gã, chẳng lẽ bản thân khó tránh được chuyện bị giết người diệt khẩu???

Ngải Huy trái lại vẫn tỉnh táo, cầm ấm trà lên, rót một ly đầy đưa cho An Sửu Sửu: “Sửu huynh, đi một chuyến xa như vậy đến đây không phải chỉ để dọa ta sợ thôi chứ?”

An Sửu Sửu thầm tán thưởng, nếu người thường nghe nói vậy chỉ sợ mặt mày đã đại biến. Ngải Huy trước mặt lại như không có chuyện gì, trấn định tự nhiên, chuyện trò vui vẻ, quả nhiên không hổ là thủ lĩnh Tùng Gian cốc.

“Do vậy, tại hạ mới đến kết minh cùng quý cốc.” An Sửu Sửu bật cười lớn: “Chỉ cần Tùng Gian cốc giao phương pháp luyện chế Tuyết Dung Nham, tối thiểu vẫn còn làm một phú ông. Diệp thị ít ra vẫn còn chút độ lượng đó. Nhưng Tân Quang thành ta đại biểu cho Tân Dân nhất phái, nhân khẩu rất nhiều, Diệp thị tuyệt đối không cho chúng ta cơ hội xả hơi. Chỉ có tiêu diệt Tân Quang thành, các vị trưởng lão chết hết, Tân dân bị đánh tan thì Diệp thị mới yên tâm được. Tân Quang thành chúng ta, cấp bách hơn nhiều.”

Ngải Huy hỏi lại: “Kết minh cùng quý phương, có thể giữ vững được phương pháp luyện chế Tuyết Dung Nham?”

An Sửu Sửu chém đinh chặt sắt: “Chỉ cần hai nhà ta và ngươi kết minh, nếu Thính Phong bộ có đến đây, Tân Quang thành nhất định xuất binh trợ trận!”

Ngải Huy lại hỏi: “Chúng ta kết minh thế nào?”

Trong lòng An Sửu Sửu đã buông lỏng xuống: “Ta và ngươi cùng hưởng lợi từ Tuyết Dung Nham. Ta ra nhân thủ, ngươi ra phương pháp. Tân Quang thành cái khác không nhiều, nhưng người lại không thiếu, số lượng công tượng rất nhiều, có thể luyện chế Tháp pháo và Tuyết Dung Nham với số lượng lớn. Bất kỳ thành thị nào cũng sẽ không có số công tượng nhiều như vậy cả.”

Ngải Huy hỏi tiếp: “Thu được lợi ích, lại phân chia thế nào?”

An Sửu Sửu nói: "Hai nhà ta và ngươi chia đều."

Ngải Huy gật đầu: “Đại khái ta đã rõ ý tứ của Sửu huynh. Nhưng chuyện này trọng đại, ta cần cần nhắc một chút nữa.”

“Chuyện đó là tất nhiên!” An Sửu Sửu gật đầu: “Nhưng Ngải huynh cũng nên sớm quyết định, Diệp thị đã sắp động thủ rồi.”

Ngải Huy đáp: "Ta sẽ cố."

Dứt lời Ngải Huy gọi Cố Hiên tới, đưa An Sửu Sửu đi nghỉ ngơi.

Ngón tay Ngải Huy gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, lâm vào trầm tư.

Hoắc Đạt như ngồi trên đống lửa, nhưng gã không dám động đậy. Nếu lúc trước, gã có chút khinh thường Tùng Gian cốc, hôm nay nhìn thấy đường đường là Sửu tượng còn trông mong đến cửa kết minh, thì gã đã biết bản thân đã sai lầm rất nhiều.

Bỗng nhiên, Ngải Huy quay sang, nhìn chằm chằm vào Hoắc Đạt.

Bị hai miếng tinh phiến đỏ tươi nhìn chằm chằm vào, trong lòng Hoắc Đạt căng thẳng. Muốn giết người diệt khẩu sao? Suýt nữa gã đã quay người chạy trốn, nhưng một tia ý chí còn sót lại đã kéo gã vẫn ngồi im trên mặt ghế.

“Lão Kiều phái ngươi đến sao?”

Toàn thân Hoắc Dạt cứng ngắc, gắng gượng trả lời: “Vâng!”

Ngải Huy hỏi: "Có chuyện gì?"

Hoắc Đạt thành thành thật thật nói: “Thành chủ nói ta tới mua sắm một lượng Tuyết Dung Nham gấp. Ta cũng đã mang đủ Tinh Nguyên đậu đến.”

Ngải Huy hỏi: "Nhiều người đến mua Tuyết Dung Nham lắm sao?"

Hoắc Đạt gật đầu: "Đúng, gần như chật ních Phủ Thành chủ."

Trong lòng Ngải Huy khẽ động, chợt nghĩ ra một ý tưởng: “Bây giờ ngươi nhanh chóng trở về, sau đó nói thành chủ ngươi biết, nếu muốn Tuyết Dung Nham thì nhanh chóng liên hệ với một đám Tin Tức thôn, rồi đưa bọn hắn đến Bối Ngư thành ngay.”

Hoắc Đạt thầm thở phào một hơi, xem ra mình không bị diệt khẩu rồi. Nhưng gã nhanh chóng có chút ngoài ý: “Tin Tức thôn?"

Ngải Huy hỏi: "Thính Lôi Thành không có sao?"

Hoắc Đạt lắc đầu: “Cũng không rõ lắm!”

Gã là Đại sư có địa vị được tôn sùng, quản mấy chuyện lắt nhắt phố phường làm gì?

“Ngươi nói với lão Kiều, làm sao thì làm, nhất định phải hoàn thành cho ta.” Ngải Huy nghiêm giọng dặn dò: “Chuyện này, cấp tốc!"

Hoắc Đạt vừa nghe đến từ “Cấp tốc”, lòng dâng lên dự cảm bất thường.

Nhìn Hoắc Đạt không có lên tiếng, Ngải Huy tiếp tục hỏi: "Nhớ kỹ rồi chứ?"

Hoắc Đạt giật mình một cái: "Nhớ kỹ."

Ngải Huy nói tiếp: "Nói với lão Kiều, Tuyết Dung Nham có bao nhiêu, phải xem chuyện này làm tốt hay không."

Hoắc Đạt liên tục gật đầu: "Ta sẽ nói với thành chủ."

Nghĩ đến Phủ Thành chủ chật ních người mua, Hoắc Đạt biết rõ, những lời này có lực sát thương thế nào đối với thành chủ.

Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi tiếp: "Vậy Tuyết Dung Nham lần này?"

Ngải Huy chém đinh chặt sắt: "Làm việc này trước đã!"

"Còn Tinh Nguyên đậu?"

"A, ngươi mang về đi vậy."

Hoắc Đạt xém chút bật khóc. Gã vất vả khổ cực mang Tinh Nguyên đậu từ Thính Lôi thành tới đây, chẳng lẽ lại mang nguyên xi từng ấy trở về?

Nhưng lúc này, bỗng nhiên gã nghe thấy Ngải Huy lầm bầm lầu bầu: "Không được, bay thế này quá chậm!"

Hoắc Đạt lập tức không phục, giỡn chơi sao? Gã bay chậm? Vân Dực của gã được xưng tụng là “Lưu Quang dực”, tốc độ nhanh vô cùng, lúc phi hành giống như một đạo lưu quang, cho nên mới được gọi như vậy.

Mà tốc độ chính là lĩnh vực mà Hoắc Đạt am hiểu nhất, gã nhất thời không nhịn được:“Đại nhân, ta dùng Lưu Quang Dực đó!"

"Còn quá chậm!" Ngải Huy lắc đầu, rồi gọi với ra ngoài: "Gọi Thạch Chí Quang tới cho ta!"

Không lâu sau, một tráng hán thân hình cao to đi tới, toàn thân y toàn mồ hồi, oang oang giọng hỏi: “Lão đại cho gọi ta sao?”

Ngải Huy cũng không nói nhảm, nói ngay: "Chí Quang, hiện tại giao cho ngươi một nhiệm vụ. Ngươi mang vị đại sư này, đến Thính Lôi Thành một chuyến. Nói thành chủ tìm một vài người Tin Tức thôn, đưa đến nơi đây."

"Được!" Thạch Chí Quang đáp ứng, liền chuẩn bị chạy ra ngoài.

"Dùng Phong Xa Kiếm." Ngải Huy dặn dò: "Kêu Cố Hiên mang vài người đi cùng với ngươi, chú ý an toàn."

Tiếng Thạch Chí Quang lại vang lên: "Vâng!"

Hoắc Đạt hầu như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Tên tráng hán to cao như ngọn tháp này có thể bay nhanh hơn mình? Phong Xa kiếm là loại Vân Dực gì vậy? Chưa từng nghe nói đến qua a, là loại mới ra hay sao?

Đợi lát nữa nhìn qua chút, chẳng lẽ còn nhanh hơn Lưu Quang dực do gã sử dụng?

Trong lòng Hoắc Đặt trăm lần không tin tưởng. Gã quyết định trên đường đi nhất định phải tỷ thí với Phong Xa kiếm của Thạch Chí Quang một phen.

Ngải Huy trầm giọng nói: "Lập tức khởi hành, nhớ kỹ, cấp tốc! Càng nhanh càng tốt!"

Thạch Chí Quang rùng mình, không nói hai lời liền ra chạy nhanh ra ngoài.

Hoắc Đạt vội vàng đuổi theo.

Một lát sau, lòng gã đầy buồn bực. Căn bản Thạch Chí Quang không dùng Vân dực, mà chạy bằng chân không! Hoắc Đạt nhàn nhã theo sau Thạch Chí Quang đang guồng chân chạy như điên, đi vào một kiến trúc quái dị trước mặt.

Hoắc Đạt không nhịn được mà nhìn ngó vài lần, hình dạng thật kỳ quái!

"Khẩn cấp, tập hợp!"

"Lão Cố, lão đại kêu ngươi mang một đội, cùng ta làm nhiệm vụ."

"Được!" Cố Hiên đang đi tới vội quay người nghiêm nghị quát: "Đội viên hai tháp Thiên Tuyền, Thiên Quyền, rút kiếm!"

Tiếng hô ứng liên tiếp, sau đó Hoắc Đạt nhìn thấy một nhóm trong đám người đang nghỉ ngơi lao ra, mồ hôi đầy người đang chạy như điên về phía kiến trúc kỳ quái kia.

Bọn hắn xông lên kiến trúc, sau đó xông vào hai tòa trong tháp.

Hoắc Đạt có chút tò mò, chẳng lẽ Vân Dực của bọn họ, đều là đặt ở trong tòa tháp?

Thạch Chí Quang quay lại nhìn Hoắc Đạt hét to: "Đi lên!"

Hoắc Đạt ồ một tiếng, có chút mờ mịt đáp xuống kiến trúc kia, chờ đợi những đội viên kia mặc Vân Dực đi ra.

Bỗng nhiên, dưới chân run lên, Hoắc Đạt phút chốc trợn tròn hai mắt.

Nó... Nó vậy mà bay lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.