Ngũ Hành Thiên

Chương 554: Nhập doanh



Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu Bắp

Suốt một đường di chuyển chậm chạp vì vướng vào triển lãm, Trọng Vân Chi Thương cuối cũng hội quân với hai bộ Thần Úy, Tài Quyết. Từ rất xa mọi người đã nhìn thấy Trấn Thần Phong đang lơ lửng trên bầu trời. Bốn ngọn Trấn Thần Phong nguy nga xếp thành hàng thẳng tắp trên bầu trời, im ắng mà đồ sộ. Thỉnh thoảng màn sáng lại nổi lên, càng khiến cho Trấn Thần Phong nguy nga thêm phần thần bí.

"Đó là Trấn Thần Phong sao?"

"Thật sự là quá đồ sộ!"

"Có hai ngọn là của chúng ta? Trời ạ, quá tuyệt vời!"

Các đội viên của Trọng Vân Chi Thương kinh ngạc, tán thưởng không ngớt. Hai mắt họ sáng ngời, vẻ mặt si dại hòa lẫn với thèm khát.

Trấn Thần Phong, vũ khí chiến tranh hạng nặng cao cấp nhất do Trưởng Lão Hội luyện chế ra. Phòng tuyến Bắc Hải có thể ngăn chặn Thần Chi Huyết lâu như vậy, không thể bỏ qua công lao của Trấn Thần Phong. Cho tới giờ, Trấn Thần Phong vẫn là vũ khí chiến tranh đáng sợ nhất trên đời này.

Trấn Thần Phong có hình thể đồ sộ, có đủ không gian cho cả một Chiến bộ đóng quân. Mỗi một ngọn Trấn Thần Phong đều là độc nhất vô nhị, bởi vì nó là phần ngọn được chặt đứt ra từ một quả núi. Nghe nói, riêng việc chọn núi đã phải tuân theo rất nhiều tiêu chí, tiêu chí đầu tiên chính là độ cao không được vượt quá 400 trượng.

Lực phòng ngự của nó vô cùng đáng sợ, mỗi một ngọn Trấn Thần Phong đều là một cứ điểm trên không trung. Lực công kích của nó cũng đáng sợ không kém, Ngũ Hành đủ cả, lại còn có thể thay đổi phương thức công kích khác nhau.

Trấn Thần Phong tập trung những gì tinh hoa nhất từ thành quả nghiên cứu nguyên văn (hoa văn nguyên lực) của Trưởng Lão Hội, tài liệu cao cấp quý giá nhất, trình độ luyện chế cao siêu nhất. Hiện nay, khắp cả thiên hạ, chỉ có Trưởng Lão Hội mới có đủ năng lực luyện chế ra Trấn Thần Phong. Chỉ có họ mới có nhiều tài liệu quý giá đến thế, mới có nhiều thợ thủ công có tay nghề cao siêu đến như vậy.

Khi Thần Chi Huyết đối đầu với Trấn Thần Phong, ngoài cường công ra thì không có bất cứ biện pháp nào tốt hơn.

Khi đối chiến với chiến bộ Nguyên Tu, chiến bộ Huyết tu tương đối vượt trội. Trong trường hợp quân số ngang bằng nhau, tỷ lệ chiến thắng của chiến bộ Huyết tu là tám mươi phần trăm.

Thế nhưng, nếu như Nguyên Tu Chiến bộ có Trấn Thần Phong, vậy thì chỉ khi nào có quân số gấp ba lần trở lên, Huyết tu mới lựa chọn cường công. Nhưng cho dù là như thế, để công phá được Trấn Thần Phong bọn chúng vẫn phải trả giá bằng thương vong nghiêm trọng.

Trong tâm trí của tất cả các Nguyên Tu, Trấn Thần Phong có địa vị cao cả.

Thậm chí là Sư Tuyết Mạn, dù gần đây đã trở nên trầm tĩnh, cũng không dấu được niềm kích động trên gương mặt. Nàng đã từng đóng quân ở Trấn Thần Phong, thấu hiểu tường tận sự đáng sợ của nó. Hai ngọn Trấn Thần Phong là đã đủ giúp cho Trọng Vân Chi Thương bước vào hàng ngũ những Chiến bộ hùng mạnh nhất.

Mọi người không hẹn mà cùng tăng tốc, ngay cả thương binh cũng bị lây nhiễm tinh thần phấn chấn.

Bên ngoài doanh trại đã có người đứng chờ họ từ trước.

"Bên đó phải chăng là bộ thủ Trọng Vân Chi Thương Sư Tuyết Mạn?"

Người nghênh đón nàng là một nam trung niên, tầm khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại lóe sáng như ánh sao mới khiến cho người khác hiểu ra thực lực của người này rất cao thâm.

Lúc này Sư Tuyết Mạn đã bình tĩnh trở lại: "Ta là Sư Tuyết Mạn, các hạ là?"

Nam trung niên hành lễ, nói: "Ty chức là Triệu Minh Vĩ của Thính Phong Bộ."

Thính Phong Bộ, Sư Tuyết Mạn âm thầm cảnh giác, nhưng giọng của nàng vẫn bình thản như thường: "Ta tới để tiếp nhận Trấn Thần Phong và vật tư, cần những thủ tục gì?"

"Ty chức đã chờ Sư bộ thủ nhiều ngày rồi, cứ tưởng là Sư bộ thủ không đến cơ đấy." Triệu Minh Vĩ mỉm cười: "Những thứ đó không cần thủ tục nào cả, Sư bộ thủ vào doanh xác nhận là được."

Sư Tuyết Mạn gật đầu: "Được, hai vị bộ thủ có ở đây không? Tuyết Mạn muốn đến chào hỏi."

Xét về vai vế, Vạn Thần Úy và Tây Môn Tài Quyết đồng trang lứa với phụ thân nàng, nàng phải tới chào hỏi theo bổn phận của con cháu.

Nàng đi vào doanh, đám người Tang Chỉ Quân đi theo ở phía sau.

"Chậm đã!" Triệu Minh Vĩ đột nhiên lên tiếng: "Rất xin lỗi các vị, chỉ riêng Sư bộ thủ được vào trong thôi."

Mấy người Tang Chỉ Quân Khương Duy lập tức biến sắc, gương mặt của toàn bộ đội viên Trọng Vân Chi Thương trở nên hung dữ, không khí bống chốc căng thẳng như sắp đánh nhau đến nơi. Mọi người mang nặng lòng cảnh giác với thành Thiên Tâm, giờ mà để Sư Tuyết Mạn đi vào một mình thì làm sao có thể yên tâm.

Sư Tuyết Mạn ngăn mọi người lại, liếc nhìn Triệu Minh Vĩ, lạnh lùng nói: "Ta đi một lát rồi về, mọi người yên tâm!"

Dứt lời, nàng ngẩng cao đầu đi vào doanh.

Mặt hằm hằm như muốn giết người, Khương Duy gằn giọng hạ lệnh: "Tất cả sẵn sàng chiến đấu!"

Các đội viên Trọng Vân Chi Thương lẳng lặng rút vũ khí ra, triển khai đội hình chiến đấu, dựng tháp pháo chĩa thẳng vào căn cứ, đằng đằng sát khí.

-------

Cách đó vạn dặm.

Phòng chiếu lúc sáng lúc tối.

Trong phòng không có lấy một tiếng động, người nào cũng nín thở, thậm chí quên cả hô hấp.

Có thể thấy được, vị trí ghi hình còn cách chiến trường một khoảng. Nhưng chính bởi nhờ cách một khoảng đó, cho nên mới thu được trọn vẹn hình ảnh của chiến trường. Kỹ thuật của mộc tu ghi hình vô cùng xuất sắc, thậm chí khiến cho rất nhiều người đưa tin có thâm niên cũng phải cảm thấy xấu hổ.

Quá trình chiến đấu vô cùng thảm thiết, khiến cho mỗi một Nguyên Tu đều rung động, tái mặt trong suốt thời gian xem. Cảnh tượng máu thịt văng tứ tung, những phần thân thể không nguyên vẹn hiện ra trước mặt mọi người. Đòn công kích của Liệt Hoa Huyết Bộ khiến cho mọi người lạnh gáy, mặc dù chỉ xem qua hình ảnh nhưng vẫn đủ khiến cho người ta phải tái dại mặt mày. Tháp pháo phun ra những luồng sáng chói mắt, xé rách cả không khí. Cát vàng bùn nhão ở khắp nơi, dưới đòn công kích Liệt Hoa của Dạ Lang, cuộn trào lên như những dải lụa màu nâu bóng láng đầy chết chóc, không ngừng uốn lượn.

Sư Tuyết Mạn và Hình Sơn chém giết nhau.

Trong khói bụi mù mịt, Bàn tử giống như một cây cột sắt, dũng mãnh thô bạo, nhưng lại bỉ ổi hiểm độc đánh lén phó bộ thủ của kẻ địch.

Vương Tiểu Sơn biến đất thành đầm lầy, ngời phong thái của bậc đại sư.

Lực sát thương và tính hung tàn của Thần thông Huyết tu.

Sự tàn khốc lúc đánh giáp lá cà, song phương điên cuồng như đã mất hết tính người, bất chấp mọi thủ đoạn để mình là kẻ còn sống sau cùng. Máu tươi trộn lẫn với bùn nhão, thảm thiết khiến cho người ta ngạt thở.

Bàn tử tấn chức đại sư mang tính bước ngoặt, mưa lửa đáng sợ, ngọn lửa quái dị xanh biếc không thể nào dập tắt khiến cho người ta lạnh buốt từ đầu đến chân.

Sói cứu chủ, đòn phản công khi cận kề cái chết của Hình Sơn, bi tráng hào hùng.

Đến khi hình ảnh cuối cùng tắt lịm, cả gian phòng rơi vào bóng tối, rất lâu sau vẫn không có ai thốt ra được được gì.

Roạt, màn cửa được kéo ra, ánh mặt trời rọi vào qua khung cửa sổ. Ánh mặt trời tươi đẹp, giờ phút này lại không thể nào mang tới cho mọi người cảm giác ấm áp nào, trên mặt họ vẫn còn giữ nguyên nét kinh hãi lẫn rung động.

Cung Đại công tử không kìm được thốt lên thán phục: "Thật sự không ngờ, trận chiến này lại thảm thiết đến mức độ đó, Sư Tuyết Mạn thắng trận này không dễ dàng một chút nào."

Cung Bội Dao che miệng, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng sợ hãi. Đến lúc này, trong lòng nàng vô cùng hối hận. Nếu biết trước trận chiến đẫm máu như vậy, nàng nhất định sẽ không xem, mấy đêm tiếp theo chắc chắn đêm nào cũng sẽ gặp ác mộng. Ngoài sợ hãi ra, trong lòng chỉ còn bội phục, chẳng trách ngay từ nhỏ Tuyết Mạn đã luôn là người bảo vệ nàng. Để làm được điều đó cần thần kinh cứng cỏi đến nhường nào! Lúc trước, nghe nói Tuyết Mạn tỷ chiến thắng, nàng đã lập tức cảm thấy mừng thay cho Tuyết Mạn tỷ, nhưng đâu có ngờ, thì ra để chiến thắng trận này lại gian nan đến thế!

Hàn Lạp hồn vía lên mây, hắn vẫn còn đang chìm trong rung động. Dạo này, gã hết sức tự phụ về kiếm thuật của bản thân. Sau khi tấn chức đại sư, gã tự cho rằng bất cứ nơi nào trong thiên hạ này mình cũng có thể xông pha được. Đến giờ gã mới hiểu ra, mình đúng là ếch ngồi đáy giếng. Kiếm thuật mà gã vẫn lấy làm kiêu ngạo, nhưng khi sử dụng ở một chiến trường như vậy, có thể phát huy được mấy tác dụng?

Trái lại, Hỏa Sơn Tôn Giả là người đã quen với cảnh chết chóc, nên chẳng cảm thấy kinh hãi là mấy, nhưng lúc này hai mắt lão lại sáng bừng: "Tháp pháo thật là lợi hại! Con đường thành đại sư thật quái dị! Không ngờ đi theo đường tháp pháo lại có thể thành đại sư, không gian phát triển của thứ này rất lớn!"

Cung Đại công tử gật đầu tán thành: "Gần đây trào lưu sử dụng tháp pháo rất thịnh hành, Sư Tuyết Mạn hình như đang tìm mọi cách chào hàng, khi ấy ta còn tưởng rằng Tùng Gian Cốc thiếu tiền cơ đấy."

"Chiến tranh đốt tiền!" Hỏa Sơn Tôn Giả gật đầu: "Nuôi chiến bộ rất tốn kém, đâu có giống như nuôi hai ba trăm người họ như lúc trước. Thiếu tiền là bình thường, không thiếu mới là không bình thường."

Cung Đại công tử hỏi: "Tôn Giả cảm thấy tháp pháo thế nào?"

Hỏa Sơn Tôn Giả đáp ngay tức thì: "Tương lai rộng mở! Chiến thuật tháp pháo, nếu chỉ áp dụng cho riêng một hỏa tu thì rất gò bó vướng tay vướng chân, nhưng áp dụng cho Chiến bộ thì lại không thể phù hợp hơn. Hiện nay hỏa tu đang xuống giá..."

Cung Đại công tử cười gượng, cắt ngang lời Hỏa Sơn Tôn Giả: "Tôn Giả, hiện giờ hỏa tu đã không còn rẻ mạt nữa rồi."

Hỏa Sơn Tôn Giả ngớ người: "Sao lại thế?"

Nụ cười của Cung Đại công tử càng gượng gạo hơn: "Trên đường rút từ tiền tuyến về, Sư Tuyết Mạn liên tục tổ chức triển lãm tháp pháo, cho phép người khác tham quan, trả lời tất cả các thắc mắc. Hiện giờ trào lưu tháp pháo đang vô cùng nóng bỏng, do đó giá hỏa tu tăng vọt, thành ra nhà nào cũng thiếu hỏa tu."

Đến giờ Hỏa Sơn Tôn Giả mới hiểu ra, cười ha hả: "Thật sự là không ngờ, thật sự là không ngờ! Ta vẫn cứ tưởng rằng, hỏa tu đang ở vào thế suy vong, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Ngải Huy rất giỏi, rất giỏi!"

Bản thân cũng là hỏa tu, nên khi thấy được cảnh ngộ của hỏa tu thay đổi chóng mặt, lão vô cùng phấn khích.

Cung Đại công tử tự lẩm bẩm một mình: "Xem ra, chúng ta cũng cần nghiêm túc nghiên cứu chiến thuật tháp pháo này một lần. Hỏa tu thực ra không khó kiếm, trả cao thêm một chút là được, cùng lắm thì tìm cách rút ruột kẻ khác. Tuyết Dung Nham thì cần phải mua ngay, hình như nguồn cung của nó đang nằm dưới sự khống chế của Tùng Gian Cốc thì phải?"

Hỏa Sơn Tôn Giả là người từng trải, góp ý: "Mua trước một ít đã, chúng ta cũng thử tự nghiên cứu một lần. Nếu như chiến thuật tháp pháo thật sự nóng bỏng như vậy, Tuyết Dung Nham sẽ trở nên quan trọng hơn bao giờ hết, những kẻ khác có thể nào ngồi nhìn người khống chế trong tay?"

Nói tới đây, lão đột ngột dừng lại.

Hai mắt Cung Đại công tử lấp lánh như ánh sao.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

----------

Thành Ngư Bối.

Hình ảnh cuối cùng đã chiếu xong, An Sửu Sửu liếc nhìn Ngải Huy. Đáng tiếc, trên mặt Ngải Huy quấn băng kín mít, không thấy được biểu hiện của hắn. Chắc hẳn, biểu hiện lúc này của Ngải Huy rất đặc sắc.

An Sửu Sửu giang tay: "Đây là quả đậu lưu ảnh mà thuộc hạ của ta vừa mới mua được. Nếu như thành Thiên Tâm muốn ra tay, nhất định sẽ tạo cớ trước. Nếu bọn họ muốn tạo cớ để ra tay, quả đậu lưu ảnh là biện pháp tốt nhất. Ta đã cử người chực sẵn, quả nhiên, nó đã xuất hiện."

Ngải Huy thản nhiên nói: "Thứ này có chứng tỏ được gì đâu?"

An Sửu Sửu cười ha hả, nói: "Ngải huynh giả ngốc làm gì? Đã đến nước này thì dù có che giấu cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa."

Ngải Huy thở dài: "Xem ra, thành Thiên Tâm thật sự muốn ra tay. Theo cao kiến của Sửu huynh, Tùng Gian Cốc ta nên làm gì bây giờ?"

An Sửu Sửu tươi cười nói: "Chỉ là một vấn đề nhỏ, làm sao có thể làm khó được Ngải huynh?"

Trong lòng lão tràn đầy tự tin bởi bản thân đã tính trước kỹ càng, mỗi một nước cờ của Thành Thiên Tâm đều nằm trong dự đoán của lão. Lão tin chắc, điều này đã đủ để truyền đạt cho Ngải Huy một tin tức, quyền chủ động đang nằm trong tay lão.

An Sửu Sửu không muốn lắm lời, Ngải Huy là người thông minh. Dựa vào kinh nghiệm dĩ vãng, Ngải Huy luôn nắm bắt được cơ hội đang ở chỗ nào.

Hợp tác với thành Tân Quang là cơ hội duy nhất của Ngải Huy.

Chỉ khi nào hợp tác với thành Tân Quang thì mới có thể khiến thành Thiên Tâm an phận, không dám chọc phá bừa bãi. Về phần các thế lực khác, kể cả là Cung phủ cũng không phải là đối thủ xứng tầm. Thế lực của gia tộc này quá nhỏ, hoàn toàn không có năng lực chống lại thành Thiên Tâm.

Ngải Huy nói bằng giọng cam chịu: "Thời buổi này, muốn yên ổn kiếm một ít tiền cũng không được."

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, khi đến cửa ném lại một câu: "Đêm đã khuya, Sửu huynh nghỉ ngơi sớm một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.