Ngũ Hành Thiên

Chương 559: Thời cơ đã đến



Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp

Tất cả người đưa tin ở thành Ngư Bối đều cảm thấy rất kỳ quái. Họ đã ở ngôi thành này vài ngày rồi, giờ nhìn thấy An Sửu Sửu, tất cả họ đều cảm thấy sẽ có một tin tức động trời sắp nổ bùng. Nhưng cho tới giờ không hiểu sao không có bất cứ một tin tức nào được công bố ra, thật sự khiến cho mọi người khó hiểu.

Văn Vĩnh Dân suy đoán Ngải Huy đang đợi một cơ hội thích hợp.

Cho nên lão không hề ngồi chết dí trong viện uống trà nói chuyện phiếm chờ đợi Ngải Huy đưa ra lời tuyên bố như những người khác, mà chạy đi phỏng vấn khắp nơi. Lòng tràn đầy tò mò đối với phái Tùng Gian, lão tìm cách thu thập mọi tin tức có liên quan đến phái Tùng Gian, nhưng kết quả thu được là không đáng kể. Thông tin về phái Tùng Gian lọt ra ngoài vô cùng rất ít, họ hầu như không có liên hệ gì với bên ngoài, cũng chưa bao giờ tuyên bố bất cứ thông tin nào ra bên ngoài.

Bởi vậy trong mắt người đời, Tùng Gian Cốc vô cùng thần bí.

Hiện nay, mặc dù là ở thành Ngư Bối mà không phải ở Tùng Gian Cốc, nhưng vẫn khó có thể tiếp cận phái Tùng Gian, Lôi Đình Chi Kiếm hay là Ngải Huy ở khoảng cách gần, nhưng cơ hội thế này vô cùng hiếm có.

Lão thừa hiểu từ trên xuống dưới thành Ngư Bối hoàn toàn không có một chút tín nhiệm nào với mình, chỉ cần bản thân đề cập đến bất cứ chủ đề khác thường hoặc nhạy cảm nào là cũng có thể khiến cho đối phương cảnh giác lẫn phản cảm. Bởi vậy, trước khi có bất cứ hành động nào, lão đều trưng cầu để đạt được sự đồng ý của Ngải Huy trước.

Không hiểu xuất phát từ mục đích gì, Ngải Huy đồng ý cho lão phỏng vấn đội viên Lôi Đình Chi Kiếm, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể quấy nhiễu việc tu luyện hàng ngày của họ. Đối với việc phỏng vấn bản thân hắn, Ngải Huy từ chối rất dứt khoát. Hắn dường như hết sức bận rộn với công việc, thường xuyên không xuất hiện ở thành Ngư Bối, hành tung vô cùng thần bí.

Được phỏng vấn Lôi Đình Chi Kiếm, Văn Vĩnh Dân đã mừng lắm rồi. So với chiến bộ còn lại của Tùng Gian Cốc là Trọng Vân Chi Thương, Lôi Đình Chi Kiếm hiện giờ vẫn chưa có danh tiếng gì, nói chung không được người bên ngoài coi trọng lắm. Nhưng Văn Vĩnh Dân lại vô cùng chờ mong đối với Lôi Đình Chi Kiếm, lão có niềm tin vững chắc, chiến bộ do Ngải Huy tự tay xây dựng nhất định không giống với bình thường.

Có sự đồng ý của Ngải Huy, các đội viên của Lôi Đình Chi Kiếm tương đối phối hợp trong quá trình phỏng vấn. Tất cả đều là người trẻ tuổi, ai mà không hy vọng mình có thể rạng rỡ xuất hiện trước mặt người đời đây?

Cho dù là Ngải Huy hay là Văn Vĩnh Dân, kể cả đội viên Lôi Đình Chi Kiếm, tất cả đều không tài nào nghĩ tới, những bài phỏng vấn này được lưu truyền lại mãi cho đời sau. Những bài phỏng vấn này sẽ trở thành những tư liệu lịch sử quan trọng nhất cho người đời sau nghiên cứu về Ngải Huy, nghiên cứu về phái Tùng Gian, nghiên cứu về Lôi Đình Chi Kiếm.

Tên tuổi Văn Vĩnh Dân, chính vì vậy mà được người đời khắc ghi.

Nhưng lúc này, Văn Vĩnh Dân đâu có biết nội dung bản ghi phỏng vấn của lão sẽ mang tới rung động thế nào cho người đời sau. Nhờ có bản ghi chép của lão giúp đỡ, những năm tháng bao phủ trong sương mù mới có thể hiện ra trước mắt người đời sau. Vào thời điểm Vương còn chưa thức tỉnh khi ấy, Lâu Lan vẫn đeo tạp dề đầu bếp, hình thức ban đầu của Chiến bộ truyền kỳ mới chỉ ở hình thức sơ khai; Những chiến công hiển hách, những cái tên vang động thiên hạ, lúc này vẫn chỉ là những thiếu niên non nớt bẽn lẽn.

Văn Vĩnh Dân giỏi giao tiếp bắt chuyện với người khác, nhanh chóng hòa mình với những thiếu niên hồn nhiên này.

Lôi Đình Chi Kiếm mang tới cho lão những cảm nhận mới mẻ.

Ở nơi này không có sự nghiêm ngặt như ở bên ngoài, không có sự lục đục nội bộ, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi sôi nước mắt, khối lượng tu luyện hàng ngày đạt tới cấp độ vô cùng kinh khủng.

Trong bút ký được lưu truyền lại, có vài trang miêu tả quá trình tu luyện hàng ngày của Lôi Đình Chi Kiếm khiến cho Chiến bộ đời sau phải khiếp sợ. So sánh với nhau, mức độ tu luyện của họ thật sự thua xa.

Còn có rất nhiều chi tiết, ví dụ như Chưởng Kiếm Sử tu luyện thêu thùa. Vào thời sau, thêu thùa đã trở thành nội dung tu luyện bắt buộc của Chưởng Kiếm Sử, bởi vậy Chưởng Kiếm Sử thường bị mọi người gọi đùa là "Nam thợ thêu".

Trong những chủ đề nói chuyện hăng say nhất của đời sau, không chủ đề nào vượt qua được nội dung bút ký thường nhật. Tất cả đều đánh giá cao canh Nguyên Lực của Lâu Lan, thậm chí còn nói chi tiết đến số lần cung cấp canh Nguyên Lực. Nếu canh Nguyên lực được cung cấp ba bữa, tuyệt đối không chỉ được tán thưởng có hai lần.

Nhưng điều gây ấn tượng sâu sắc nhất đối với Văn Vĩnh Dân lại là sự đoàn kết và tiến bộ do Chiến bộ với lượng người ít ỏi này thể hiện ra. Họ bừng bừng sức sống, tạo thành một thế giới khác hẳn so với bên ngoài.

Đây là một đám người không giống bất cứ ai.

Đáng tiếc, vẫn còn chưa được quan sát Trọng Vân Chi Thương.

Như mọi ngày, ngay khi các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm tu luyện xong, Văn Vĩnh Dân đã lập tức lân la lại gần. Lão cảm thấy hơi kỳ lạ, thời gian tu luyện ngày hôm nay dường như dài hơn so với bình thường không ít. Bình thường, lão và các đội viên thân thiết chào hỏi nhau, thậm chí còn trêu chọc những đội viên bị quá trình tu luyện vắt kiệt sức vài câu. Nhưng lần này rất quái lạ, mọi người chỉ đáp lại lão qua loa với thái độ nôn nóng. Nếu như là lúc bình thường, mọi người sẽ hùa theo cười đùa ồn ào.

Văn Vĩnh Dân nhạy cảm phát hiện ra, bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương.

Thời cơ đã sắp tới rồi?

Đúng lúc này, một bóng người đột ngột đáp xuống, toàn bộ đội viên đồng loạt đứng dậy theo phản xạ. Nhìn thấy vậy, Văn Vĩnh Dân chợt nắm bắt được điều gì đó. Đến khi lão thấy rõ người tới là ai, trong lòng giật đánh thót.

Dương Tiếu Đông!

Là người luôn săn lùng bất cứ tin tức nào về phái Tùng Gian, nhờ vậy Văn Vĩnh Dân có thể nhận ra bất cứ một thành viên chủ chốt nào của phái Tùng Gian. Dương Tiếu Đông, đã từng là đại sư cung phụng nhưng lại phản bội lại thành Thính Lôi, khi chiến đấu với nhóm người Ngải Huy đã bị họ đánh bại, cuối cùng cùng với Đậu tiên sinh trở thành tù binh. Sau này lão gia nhập Trọng Vân Chi Thương, trở thành nhân vật chủ chốt của Trọng Vân Chi Thương, có biểu hiện sáng chói dưới trướng của Sư Tuyết Mạn.

Dương Tiếu Đông rõ ràng mới trở về từ tiền tuyến!

Quả nhiên, không bao lâu sau, Ngải Huy luôn đi đi về về thần bí, đã xuất hiện ở thành Ngư Bối.

Áng chừng hai canh giờ sau, Dương Tiếu Đông lại vội vàng chạy đi.

Thành Ngư Bối rất nhỏ, hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy quá trình Dương Tiếu Đông đến rồi đi, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Kể cả là người đưa tin lẫn đám người đại diện đến mua hàng từ khắp mọi nơi, đến lúc này đều thừa hiểu, thời điểm công bố đáp án đã sắp đến rồi.

"Kiều thành chủ, đại nhân cho mời!"

Là người đầu tiên được gọi tên, Kiều Mỹ Kỳ tương đối bất ngờ. Những ngày qua, lão vẫn luôn cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, thấy thế nào lần này Ngải Huy cũng sẽ có hành động gây ra tiếng vang lớn. Hiện giờ, gần sáu phần mười lợi nhuận của thành Thính Lôi đến từ Tuyết Dung Nham. Nếu như mối làm ăn này xảy ra biến cố gì, lão chắc chắn sẽ phải gánh chịu tổn thất rất lớn. Thế nhưng, trong cuộc làm ăn này, lão hoàn toàn không có một chút xíu quyền quyết định nào.

Ngày trước, Tùng Gian Cốc còn cần phải bận tâm đến con đường tiêu thụ Tuyết Dung Nham, nhưng hiện giờ giá thị trường của Tuyết Dung Nham nóng bỏng như vậy, Tùng Gian Cốc muốn bán đâu mà chẳng có người mua. Hiện giờ điều duy nhất khiến lão cảm thấy may mắn là hai bên hợp tác rất vui vẻ, Ngải Huy thực sự là một người niệm tình cũ. Tuy nhiên, lão là người làm ăn, thừa hiểu nếu như hai bên không có lợi ích chung, mối quan hệ tự nhiên sẽ trở nên phai nhạt.

Lão không biết Ngải Huy định làm gì, trong lòng càng cảm thấy bất an.

Khi Kiều Mỹ Kỳ vào trong phòng tiếp khách của Ngải Huy, hắn đang quan sát bản đồ treo trên tường. Đến khi thấy rõ tấm bản đồ, Kiều Mỹ Kỳ thầm ớn lạnh, đó là một tấm bản đồ tiền tuyến. Vị trí bắt mắt nhất trên bản đồ rõ ràng là nơi đóng quân hiện giờ của Trọng Vân Chi Thương.

Kiều Mỹ Kỳ buột miệng hỏi: "Lần này lão đệ chuẩn bị ra tiền tuyến?"

Ngải Huy rời mắt khỏi tấm bản đồ, quay người, gật đầu với Kiều Mỹ Kỳ: "Đúng vậy, chúng ta sắp phải ra tiền tuyến đến nơi rồi."

Nhận được câu trả lời khẳng định của Ngải Huy, Kiều Mỹ Kỳ thầm giật mình. Mặc dù mặt Ngải Huy quấn băng kín mít, hai mắt cũng bị Tinh phiến che kín, nhưng Kiều Mỹ Kỳ vẫn có thể cảm nhận được sự kiên quyết của hắn.

Đột nhiên, lão thấy mồm miệng hơi khô khốc: "Vậy Tùng Gian Cốc thì sao? Ai chịu trách nhiệm phòng thủ?"

Ngải Huy bình thản nói: "Đã phân công rồi!"

Quá bình tĩnh!

Bình tĩnh đến mức làm cho Kiều Mỹ Kỳ cảm thấy có phần bối rối. Dù lão đã trải qua những cuộc đàm phán gian nan, kinh nghiệm phong phú, nhưng giờ phút này những kinh nghiệm đó chẳng có ích gì đối với lão cả. Ngải Huy bình thản giống như một thanh kiếm sắc bén đã được lặng lẽ rút ra khỏi vỏ, điều này có nghĩa là hắn đã làm ra quyết định, hơn nữa còn mang theo quyết tâm san bằng tất cả chướng ngại vật.

Đây mới là điều Kiều Mỹ Kỳ sợ hãi nhất, lão chỉ là người làm ăn.

Lão khẩn trương đến mức ngay cả giọng nói của mình đã trở nên hơi run rẩy mà bản thân cũng không hề phát hiện ra: "Lão đệ, ngươi đừng có làm xằng, giờ ngươi dù gì cũng là người có ăn có của rồi, khi đưa ra quyết định thì nhất định phải thận trọng."

Ngải Huy cầm ấm trà lên, vừa rót vào cái chén trước mặt Kiều Mỹ Kỳ vừa nói: "Hôm nay mục đích gọi lão ca đến chủ yếu là để đàm phán về việc hợp tác sau này, cho dù lão ca lựa chọn thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của chúng ta."

Kiều Mỹ Kỳ dẫu sao cùng là người từng trải qua sóng gió, lão nhanh chóng tự ép bản thân bình tĩnh lại: "Lão đệ nói đi!"

Ngải Huy bình thản nói: "Ta sẽ nhanh chóng dẫn Lôi Đình Chi Kiếm lên chiến trường, đồng thời mối quan hệ giữa ta và thành Thiên Tâm cũng sẽ đoạn tuyệt. Ta hi vọng lão ca có thể giúp ta, nhưng ta hiểu rất rõ tính chất mạo hiểm đi cùng với đó. Cho nên, nếu lão ca có băn khoăn mà từ chối, ta hoàn toàn có thể thông cảm."

Đoạn tuyệt quan hệ với thành Thiên Tâm!

Câu nói này làm Kiều Mỹ Kỳ vừa mới cố ép bản thân bĩnh tĩnh lại, giờ lại kinh sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mối quan hệ giữa hai bên đã xấu tới mức độ này rồi sao? Lão cố lấy lại bình tĩnh: "Nếu như không còn cách nào nữa, có nghĩa là việc buôn bán Tuyết Dung Nham sẽ không có biện pháp tiếp tục thực hiện sao?"

Ngải Huy thản nhiên đáp: "Đúng vậy, Tuyết Dung Nham sẽ được dùng vào việc khác."

Kiều Mỹ Kỳ cực kỳ tán thưởng tính cách thẳng thắn, không vòng vo của Ngải Huy. Lúc này lão đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hỏi tiếp: "Nếu như ta muốn hỗ trợ thì sẽ cần làm cái gì? Có thể thu được cái gì?"

Ngải Huy hiển nhiên đã suy tính kỹ về vấn đề từ trước, hắn trả lời: "Ta muốn lão ca phụ trách hậu cần của chúng ta. Cuộc chiến này không thể nào chấm dứt trong thời gian ngắn được, quan hệ giữa chúng ta và thành Thiên Tâm sẽ nhanh chóng xấu đi, muốn nhận được sự tiếp tế của thành Thiên Tâm là ước vọng xa vời. Cho nên ta hi vọng thương hội của lão ca đứng ra phụ trách cung ứng hậu cần cho chúng ta. Hơn nữa, chiến lợi phẩm của chúng ta cũng sẽ giao cả cho lão ca phụ trách. Ngoài ra, lão ca vẫn là người đại diện độc quyền bán Tuyết Dung Nham ra bên ngoài."

Tim Kiều Mỹ Kỳ đập thình thịch: "Chính là thương đội duy nhất độc quyền đi theo Chiến bộ?"

Ngải Huy gật đầu: "Đúng vậy!"

Kiều Mỹ Kỳ động tâm. Lão đương nhiên thừa biết mức độ mạo hiểm đi kèm theo. Xét theo tình hình thực tế hiện giờ, năng lực của thành Thiên Tâm khẳng định là mạnh nhất, nếu đắc tội với thành Thiên Tâm thì khẳng định là sau này không thể nào sống yên ổn được. Nhưng Ngải Huy đưa ra miếng bánh quá lớn, độc quyền nắm giữ đầu mối bán Tuyết Dung Nham cũng có nghĩa là nắm giữ một mỏ vàng, lợi nhuận của thương đội song hành với Chiến bộ cũng khiến lão động tâm.

Giá thu mua chiến lợi phẩm thông thường chỉ bằng một phần mười giá bán của nó, lợi nhuận từ việc này lớn tới mức độ nào!

Đương nhiên, tính chất nguy hiểm cũng lớn không kém, nguy hiểm đến tính mạng, nguy hiểm trong quá trình vận chuyển, rất dễ lọt vào tập kích của kẻ địch,...

Nếu như là người khác, Kiều Mỹ Kỳ sẽ từ chối cực kỳ dứt khoát, nhưng nếu Ngải Huy là người đề xuất, lão không thể không do dự. Lão tin tưởng vào sức chiến đấu của Ngải Huy, thằng ranh này quả thực giống như một kẻ sinh ra để chiến đấu.

Huống chi còn có một Trọng Vân Chi Thương vừa mới lập nên kỳ tích.

Lão âm thầm tính toán thiệt hơn. Lão thừa hiểu, nếu như đồng ý thì cũng có nghĩa là mình gia nhập vào phái Tùng Gian. Cho dù là thành Thiên Tâm hay là Cung phủ có quan hệ mật thiết với lão, cũng sẽ không thể nào dễ dàng bỏ qua.

Lão nói bằng giọng hơi lưỡng lự: "Ta cần suy nghĩ một chút."

Ngải Huy đáp với thái độ thông cảm: "Chuyện quan trọng như vậy phải suy tính cho kỹ càng trước sau, đành phải khuất tất lão ca ở lại thành Ngư Bối đợi vài ngày, chờ ta làm xong việc còn lại rồi tính sau."

Kiều Mỹ Kỳ rời khỏi phòng với tâm trạng rối rắm.

Giọng nói Ngải Huy luôn bình thản, nhưng đó là sự bình thản thong dong tự nhiên, thể hiện ra khí chất của một người dường như khác hẳn với trước kia.

Kiều Mỹ Kỳ ý thức được, có lẽ bản thân cần phải nhìn nhận lại Ngải Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.